← Quay lại trang sách

Chương 4029

Hí Mệnh vừa đi, Tịnh Lễ vẫn luôn nhìn chằm chằm ngời cửa đã lon ton chạy vào cáo trạng: "Ta không thích người này." Hắn ta nói rất nghiêm túc.

"Được." Khương Vọng thuận miệng dỗ dành: "Ngươi không thích thì ta cũng không thích."

"Không phải ta xấu tính." Tịnh Lễ thân là sư huynh, không thể để sư đệ cảm thấy mình tính tình hẹp hòi, nghiêm túc giải thích vì sao hắn ta không thích cái tên Hí Mệnh này: "Ở Phù Lục, hắn không thi triển toàn lực, trong lúc tất cả chúng ta đều đang liều mạng, hắn lại có điều giữ mình. Ta cảm giác được hắn có sức mạnh lớn hơn, nhưng cuối cùng vẫn không thể hiện ra. Một đao của Ác Quỷ Thiên Đạo lúc đó suýt nữa chém chết hắn là do chính hắn không thành thật mới dẫn tới cục diện như vậy. Còn muốn đệ mạo hiểm đi cứu hắn."

Khương Vọng lắc đầu: "Sống chết trước mắt còn muốn ẩn giấu thực lực, ta không biết nên nói hắn tự tin hay là nói hắn ngu xuẩn... Nhưng nghĩ lại thì hắn cũng không phải kẻ ngu, có lẽ là có lý do nào đó! Hoặc là hắn đang lấy mạng ra đùa [1]?"

[1] Hí Mệnh: lấy mạng ra đùa

Miếng hài ở cuối câu cũng không khiến Tịnh Lễ buồn cười.

Hắn ta vẫn canh cánh trong lòng việc Hí Mệnh ẩn giấu thực lực khiến sư đệ mình phải mạo hiểm một phen: "Sư đệ, đệ quá thành thật quá lương thiện, nếu không nhớ kỹ phải giữ khoảng cách với loại người này, sau này không biết còn bị lừa thêm bao nhiêu lần nữa đâu."

"Vậy ngươi giúp ta để ý đi." Khương Vọng nói: "Dùng tuệ nhãn của ngươi!"

Tịnh Lễ kiêu ngạo ngẩng cao cái đầu trọc của mình. Hắn ta cảm nhận được trọng trách trên vai, trọng trách "sư huynh bảo vệ sư đệ, dạy sư đệ làm sao đối mặt với thế giới này".

Chúc Duy Ngã có thể đang ở Sơn Hải Cảnh!

Khương Vọng chợt bừng tỉnh từ trong cơn mê chướng.

Không nói đến Hoài Quốc Công phủ Đại Sở và Vân quốc giao thương khắp thiên hạ đều đang giúp hắn tìm kiếm Chúc Duy Ngã, tìm suốt mấy năm vẫn không thu hoạch được gì. Chỉ riêng việc Mặc gia ra tay hết lần này đến lần khác tại Bất Thục thành, há có thể không mong cầu thập toàn thập mỹ? Nhưng cũng tìm khắp nơi mà không thấy đại sư huynh.

Từ đây có thể suy ra, Chúc Duy Ngã không có ở hiện thế.

Lại liên hệ tới mối liên quan giữa Hoàng Kim Mặc và Hoàng Duy Chân, quả thực rất có thể là Sơn Hải Cảnh.

Trước đây hắn mắc kẹt trong nhận định cố hữu rằng Sơn Hải Cảnh vừa mở ra thì trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không mở lại nữa, lại quên mất tính đặc thù của Hoàng Kim Mặc trong Sơn Hải Cảnh hoàn toàn có thể đánh vỡ quy luật thông thường.

Nghĩ đến khả năng này, Khương Vọng cũng không ngồi yên được nữa. Nhưng vừa đứng dậy thì lại ép mình phải kìm chế.

Hắn biết trong khoảng thời gian hắn vừa trở lại Tinh Nguyệt Nguyên này tất nhiên sẽ là tâm điểm chú ý. Trọng Huyền Thắng nhiều lần nhấn mạnh rằng đánh cờ với người ta, quan trọng nhất là phải che giấu mục đích. Tiếp theo nữa là che giấu thực lực, tiếp nữa là che giấu thời cơ.

Kiêng kỵ nhất chính là còn chưa lên bàn đã để người ta nhìn thấy con át chủ bài của mình.

Bất kể muốn làm việc gì cũng không thể để cho người ta phát hiện mới được. Đặc biệt là hắn nhất định phải đề phòng Trang Cao Tiện có còn kế hoạch nào khác hay không, tạm thời chỉ có Tinh Nguyệt Nguyên mới được tính là an toàn... Khương Vọng nghiêm túc nói với Quan Diễn tiền bối về việc mình dựng tửu lâu ở Tinh Nguyệt Nguyên, nói rõ có người đang theo dõi hắn, mong Quan Diễn tiền bối chú ý nhiều hơn.

Trang Cao Tiện dù sao cũng là Trang Cao Tiện, không thiếu liều lĩnh và dũng khí, nhưng cũng sẽ không khinh suất mạo hiểm. Trong tình trạng không biết hướng đi của nhóm người ở Bạch Ngọc Kinh, bèn dứt khoát ngừng kế hoạch để Lâm Chính Nhân hưng sư động chúng đi sứ các nước có thể giữ cái mạng của mình quay về, tiếp tục kịch bản minh quân hiền thần của bọn họ.

Nhưng với phong cách hành sự của Trang Cao Tiện thì nhất định sẽ không buông tay ở đây. Mặc dù Lâm Chính Nhân đã đi, nhưng không có nghĩa rằng nguy cơ đã được giải trừ. Loại người như Trang Cao Tiện làm sao chịu chờ đến khi Khương Vọng đạt tới Động Chân, sao có thể ngồi yên nhìn thòng lọng tròng vào cổ? Thua keo này chắc chắn sẽ bày keo khác.

Cũng không biết ở kèo tiếp theo, Lâm Chính Nhân còn có thể phát huy tác dụng gì hay không.

Khương Vọng rất chờ mong vào màn thể hiện của Lâm Chính Nhân, nhưng cũng không trông cậy vào đó, chỉ coi như dệt hoa trên gấm mà thôi.

Khoảng thời gian tiếp theo, hắn chỉ ở yên trong tửu lâu Bạch Ngọc Kinh, ngày ngày đả tọa tu hành, rất có tư thế chờ cá cắn câu, vững như bàn thạch. Mọi việc đều giao cho đám Bạch Ngọc Hà xử lý, mặc kệ việc lớn hay việc nhỏ, tuyệt đối không đi ra ngoài, giống như muốn bế quan tới chết, không Động Chân không xuống núi vậy.

Dưới chiến thuật bế môn giống như Ngao Hoàng Chung, bất cứ kẻ nào muốn nhằm vào hắn cũng khó mà tìm được cơ hội.

Sứ thần Trang quốc Lâm Chính Nhân đã rời đi, dựa theo ước định lúc trước, Liên Ngọc Thiền nửa là đại diện cho thành ý Tượng quốc nửa là con tin cũng có thể trở về nước.

Nhưng nàng ta như thể hoàn toàn quên mất chuyện này, vẫn vui vẻ tiếp tục công việc bưng bê đồ ăn của mình.

"Trở về cũng chẳng có ý nghĩa gì!" Nàng nói: "Ta đã trót yêu cuộc sống tay làm hàm nhai này rồi!"

Đây là muốn chuyển từ nhân viên tạm thời "phụ một tay" lên nhân viên chính thức... Nói đến nước này, không trả tiền công là không được.

Việc đau đầu này giao cho Bạch Ngọc Hà đi vậy.

Khương Vọng làm chủ quán, chỉ đóng vai tốt, quan tâm nhân viên từng li từng tí: "Ngọc Thiền đã thấy phong cảnh ở bờ bên kia chưa?"

Liên Ngọc Thiền cũng không giấu diếm: "Chuyến đi tới Phù Lục rất hữu ích, đúng là có thu hoạch!"

Khương Vọng nhẹ gật đầu: "Khi nào làm xong hết việc hôm nay thì đi tu luyện đi, phải nỗ lực nhiều hơn. Ta vẫn cảm thấy ngươi sẽ là người Thần Lâm đầu tiên!"