Chương 4028
Quan Diễn âm thầm rút tay áo ra khỏi tay Khương Vọng: "Lần sau đi, Tiểu Phiền còn đang chờ ta đấy." Khương Vọng "Ai" một tiếng, đã cách tiền bối rất xa.
Trước khi đi, Quan Diễn bổ sung thêm một câu: "Sau này làm việc, vẫn nên cẩn thận một chút, nghĩ kỹ đã rồi hẵng đi... lần này ngươi làm Tiểu Phiền bà bà rất lo lắng."
"Nhất định!" Khương Vọng nhấc tay cam đoan.
Trong công cuộc trùng kiến lại Phù Lục, người có công lớn nhất chắc chắn là Hí Mệnh.
Từng tầng khôi lỗi phóng xuất ra kia, khiến người Phù Lục mở mang tầm mắt, lĩnh giáo cái gì gọi là cơ quan thuật. Có điều, hắn ta cũng không phải là kẻ lao động miễn phí, mà là thuận tiện mở một Thiên Cơ phân lâu tại Phù Lục, trao đổi rất nhiều tài nguyên với các bộ tộc.
Sau khi xác định Nhân tộc Phù Lục và Nhân tộc ở hiện thế có chung nguồn gốc, giá trị ở thế giới Phù Lục liền có khác biệt rất lớn. Đầu óc buôn bán của Đồng Xú chân quân được thể hiện rất rõ trên thân chân truyền Mặc gia này.
Đương nhiên, nếu Tật Hỏa Ngọc Linh được xem như là sự sắp xếp của Khương Vô Tà thì Lý Phượng Nghiêu cũng tự có kinh doanh riêng của mình.
Ở bảo địa này, phân miếu Tam Bảo Sơn của Tịnh Lễ hòa thượng cũng thành công xây dựng —— kỳ thực hắn ta cũng không làm gì khác nhưng những người đã từng gặp hắn ta ở thế giới Phù Lục đều tin tưởng ngã phật từ bi.
Mấy người Khương Vọng đương nhiên sẽ không tiếp tục ở lại Phù Lục, không nói đến những cái khác, chỉ tính riêng tu hành, ở đây bỏ nhiều nhưng lại thu hoạch được rất ít. Nhất là Bạch Ngọc Hà, Lâm Tiện, Liên Ngọc Thiền đều đã nhìn thấy thiên nhân cách, tuyệt không thể nào bước ra một bước cuối cùng tại Phù Lục.
Thế là liền rời đi.
Thú vị chính là...
Toàn bộ thành viên chủ chốt của tửu lâu đều mất tích nhưng tình trạng kinh doanh của nó lại vẫn diễn ra tốt đẹp.
Bạch Ngọc Hà vô cùng không cam lòng, điều này chẳng phải đang nói tửu lâu này có hắn ta hay không có hắn ta cũng đều như thế sao?
Sau khi tra xét trong ngoài nhiều lần, mới xách ra được Hàn Thiệu - người của cố Hạ trước kia. Kẻ này quả thực là một tên kỳ quái, bảo hắn ta đi thì hắn ta không đi, còn giúp đối tượng mà mình ám sát kinh doanh tửu lâu. Trong những ngày mọi người mất tích, hắn ta nghiễm nhiên tự xem mình là tâm phúc của đương gia, ngồi lên vị trí chưởng quỹ!
Bạch chưởng quỹ giận dữ, biếm hắn ta xuống thành chân chạy vặt.
Khương Vọng thì lại không mấy quan tâm tới người này, muốn đi hay muốn ở đều không quan trọng.
Cũng không thiếu một chén cơm cho hắn ta, nhiều thêm một người cũng không phải là chật chội.
Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi trở lại Tinh Nguyệt Nguyên, chính là bảo Liên Ngọc Thiền liên hệ với Tượng quốc —— cũng từ đó nhận được tin tức, ba ngày trước, sứ thần Trang quốc là Lâm Chính Nhân đã rời đi.
Sau đó là đến Hí Mệnh cáo biệt.
Trong tĩnh thất trên tầng cao nhất, Hí Mệnh nghiêm túc dâng trà cho Khương Vọng, cảm ơn ân cứu mạng ở thế giới Phù Lục.
"Nói chữ "tạ" thì quá nhẹ, Mặc gia chúng ta vốn quen dùng hành động để biểu đạt. Sản phẩm mới trong Thiên Cơ Lâu sau này, đều sẽ có người mang danh sách đến mời Khương huynh xem trước. Ngoài ra, nếu còn gì có thể làm, Khương huynh cứ việc lên tiếng."
"Chuyện ở Phù Lục là ta làm liên lụy đến người, khi kề vai chiến đấu cũng không thể nói đến việc ai giúp ai." Khương Vọng nói: "Tâm ý ta nhận. Hí huynh về đi."
Hí Mệnh rất kiên trì: "Ngươi có thể không để ý nhưng ta không thể xem nhẹ, nhất định phải biểu đạt mới được. Khương huynh muốn đẩy ta vào chỗ bất nghĩa sao?"
Khương Vọng rất lạnh lùng: "Sản phẩm mới trong Thiên Cơ Lâu thì không cần, ta cũng không mua nổi."
Hí Mệnh nói: "Ta sẽ đưa cho huynh quyền hạn của khách quý cấp bậc cao nhất, tất cả sản phẩm mới đưa đến chỗ huynh đều sẽ giảm 5 phần. Huynh lấy rồi bán sang tay, cũng là một món thu nhập."
Khương Vọng nghiêm túc nhìn hắn ta: "Hí huynh cảm thấy ta sẽ để tâm tới chuyện này sao?"
Hí Mệnh trầm mặc nửa ngày, mới khô khốc nói: "Chuyện mà huynh quan tâm kia, ta làm không được."
Khương Vọng biết hắn ta quả thực không làm được, liền nói: "Vậy ngươi trả lời ta một vấn đề đi!"
"Xin cứ hỏi."
"Chúc Duy Ngã đâu?"
"Ta không biết." Hí Mệnh nghiêm túc nói: "Nếu như ta biết hắn ở đâu, vậy thì nhất định hắn ta đã ở trong địa lao của Cự Thành."
Lời này cũng là lời nói thật.
Khương Vọng nhìn hắn ta một cái thật sau, tiện tay nhấc nắp chén trà lên: "Ta không có mong muốn gì khác!"
Tuy bọn họ đã từng đồng hành một đoạn thời gian ở Phù Lục, thậm chí còn từng chiến đấu sinh tử nhưng dù sao cũng thể trở thành bằng hữu chân chính. Chí ít, trước khi Chúc Duy Ngã cùng Hoàng Kim Mặc bình yên trở về, vĩnh viễn không thể nào làm bằng hữu.
Hí Mệnh đứng dậy rời đi.
Trước khi bước ra cửa phòng, hắn ta nói: "Chúng ta đoán, có lẽ hắn đã được đưa vào Sơn Hải Cảnh."
Sau đó liền rời khỏi nơi này.