Chương 4037
Rõ ràng cái gì!
Trong mấy nghìn nhiệm vụ xen lần một vài nhiệm vụ yểm trợ cho Hư Trạch Minh. Mà nhiệm vụ như vậy đương nhiên rất mơ hồ, tuyệt đối không có bất cứ liên hệ công khai nào với Hư Trạch Minh.
Ví dụ như giao một con thuyền đến đảo Hải Môn.
Vận chuyển chút hàng hóa đến đảo Hữu Hạ.
Những nhiệm vụ như thế cộng lại, cuối cùng tạo thành tắc nghẽn hỗn loạn trên một tuyến đường nào đó. Hư Trạch Minh lại lợi dụng sự hỗn loạn này mà thoát thân.
Người nhận nhiệm vụ đều chỉ đơn giản là thi hành nhiệm vụ, nhưng trên thực tế đã hoàn thành việc yểm hộ cho Hư Trạch Minh.
Sắp đặt như vậy, sao có thể chỉ vừa liếc mắt một cái là nhìn ra vấn đề?
Trừ khi là đang truy tìm Hư Trạch Minh thì mới có thể lần ra đầu mối từ quỹ đạo chạy trốn của Hư Trạch Minh. Độc Cô Vô Địch ở Tinh Nguyệt Nguyên, không có bất cứ tin tức nào, làm sao mà liên tưởng ra được?
Đương nhiên, đây là suy nghĩ từ góc độ của Độc Cô Vô Địch.
Với đầu óc của Độc Cô Vô Địch, điều này quả thực rất rõ ràng...
Độc Cô Vô Địch oán giận nói: "Nghĩa là ngươi đã sớm biết chuyện này? Sao ngươi không nói sớm!"
"Ngươi nên nói..." Chân Vô Địch sửa lại: "Trọng Huyền Thắng à, sao ngươi không nói trắng ra?"
"Đúng thế! Sao ngươi không nói trắng ra?" Độc Cô Vô Địch nói với vẻ đương nhiên.
Chân Vô Địch bỗng nghẹn họng.
Quan hệ giữa hai người đã tốt đến mức này, trào phúng trí thông minh đã không còn chút sát thương nào.
Độc Cô Vô Địch trầm ngâm nói: "Cuối cùng ta cũng biết... vì sao Chương Thủ Liêm lại nhất định phải chết."
Chân Vô Địch nghĩ một chút mới liên hệ được cái tên này với cái tên Quốc cữu Ngụy quốc danh xưng đứng đầu An Ấp Tứ Ác kia... hơn nữa hắn ta còn phải cố ý thu thập tin tức từ Địa Ngục Vô Môn mới thấy qua cái tên này.
Hắn ta không nhịn được cười: "Nói nghe xem."
Độc Cô Vô Địch nói: "Trước đó ta nhận nhiệm vụ ám sát Chương Thủ Liêm, trong lúc hành động thì phát hiện Ngụy quốc và Thái Hư Phái đã bí mật hợp tác, Chương Thủ Liêm chính là người liên lạc."
"Ngụy thiên tử muốn trở thành nước bá chủ mới trong thời đại mà thế cục thiên hạ đã ổn định, sáu nước bá chủ đã có căn cơ vững chắc, Hư Uyên Chi muốn ở rộng Huyền học, biến nó thành hiển học hiện thế trong thời đại mà lục đại hiển học đã trở thành chủ lưu."
"Trên đỉnh núi đã rất chật chội, kẻ đến sau phải cố gắng nhiều hơn mới được."
"Có thể nói là bọn họ vừa gặp đã hợp, có quá nhiều lý do để hợp tác!"
"Nhưng bất luận là đối với Thái Hư Phái, hay là đối với Ngụy quốc, đây đều là một con đường nguy hiểm. Bởi vì trật tự hiện tại không cho phép bị khiêu chiến."
"Con thuyền lớn Thái Hư Phái này sắp lật rồi... Ngụy thiên tử lập tức lựa chọn nhảy thuyền!"
Ngụy quốc là quốc gia ủng hộ xây dựng Thái Hư Huyễn Cảnh nhất trong các cường quốc, và đây vẫn chỉ là sự hợp tác ngoài mặt.
Từ sổ sách của Chương Thủ Liêm có thể hiểu được phần nào, mối liên hệ sâu xa giữa Ngụy quốc và Thái Hư Phái có thể còn chặt chẽ hơn nữa.
Mà bây giờ, mối liên hệ này đã bị Ngụy thiên tử lạnh lùng cắt đứt.
Ngụy Đế phát hiện cái gì sao?
Không, không nên nói như vậy.
Hắn ta chỉ dựa vào tố chất của một thiên tử cường quốc mà đưa ra phán đoán nhạy bén rằng... đã đến lúc rồi.
Bối cảnh phức tạp của Chương Thủ Liêm đã định sẵn người này có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào. Nếu không thì vì sao kẻ đứng đầu An Ấp Tứ Ác lại có thể sống lâu như vậy?
Mà "đến lúc rồi" là khi nào?
Tề quốc truy nã, Hư Trạch Minh bỏ trốn, đây chính là một tín hiệu.
Sao Tề quốc có thể không bắt được Hư Trạch Minh?
Tuy hổ dữ cũng có lúc ngủ gật, chưa chắc đã nắm chắc được hành tung của một hai kẻ bình thường. Nhưng lúc đó quần đảo gần biển vừa mới kết thúc một trận đại chiến, thế lực khắp nơi còn đang trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Lúc đó ở Mê giới tập hợp đại quân, vô số cường giả, chỉ riêng Chân Quân Diễn Đạo đã có mấy vị. Luận công ban thưởng, luận sai phạt tội sau trận chiến đều là chuyện quan trọng.
Đặc biệt là khi đã chỉ mặt điểm tên Hư Trạch Minh, sao có thể cho y cơ hội đào thoát?
Chỉ có một khả năng... Tề quốc cố ý cho y cơ hội.
Nói cụ thể về vấn đề này, nhiệm vụ trên quyển trục Thái Hư có quá nhiều không gian để giải thích. Có thể nói là trùng hợp, nói là nội gián âm ưu hãm hại, hoặc là chết không thừa nhận... Hư Trạch Minh cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là người điều chỉnh nhiệm vụ trong quyển trục Thái Hư.
Chuyện này hoàn toàn có thể kháng cáo lâu dài.
Nhưng phải xem các nước bá chủ, các đại tông trong thiên hạ... có nhận hay không!
Liên hệ tất cả những điều tai nghe mắt thấy lại với nhau, những điều trước đó nghĩ không ra, hiện tại đã trở nên sáng tỏ!
Không nói đến Khương Vọng đã hiểu rõ hết thảy, làm sao trở lại Tinh Nguyệt Nguyên.
Chỉ riêng việc Trọng Huyền Thắng rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh, chia sẻ chuyện này với thê tử của mình trong lúc nói chuyện phiếm, trong lời nói ẩn chứa sự mỉa mai đối với người nào đó.
Dịch Thập Tứ đã làm Bác Vọng Hầu phu nhân một thời gian dài, mặc dù cũng "học tập" rất nghiêm túc nhưng chung quy vẫn không thể một mình đảm đương đại cục, chủ trì trong phủ ngoài phủ như các công hầu phu nhân khác, đối với nàng mà nói, quan hệ xã giao vẫn là một việc khó khăn.
Hoặc nói cách khác, nàng bảo vệ cho Trọng Huyền Thắng rất tốt, nhìn hắn ta lớn lên trắng trẻo mập mạp. Trọng Huyền Thắng cũng bảo vệ nàng rất tốt, để nàng có thể tỉnh tỉnh mê mê từ đầu đến cuối.
"Khương Vọng thật thông minh!" Thập Tứ khen: "Tới Ngụy quốc một lần mà có thể phân tích ra nhiều như vậy. Vậy mà ta toàn nghe người ta nói hắn ngốc."
Trọng Huyền Thắng sửng sốt, híp mắt lại: "Ai nói hắn ngốc?"