← Quay lại trang sách

Chương 4038

Thập Tứ vô tư hồn nhiên trả lời: "Thì trong buổi tiệc trà xã giao lần trước, cái mà rất nhiều phu nhân tiểu thư tới tham gia ấy, chẳng phải chàng bảo ta tới cảm nhận chút sao?"

"Bọn họ cố ý nói cho nàng nghe?" Trọng Huyền Thắng hỏi.

Thập Tứ nói: "Ta vểnh tai nghe lén đấy!"

"Họ nói thế nào?"

"Nói hắn đánh trận thì biết tiên phong dẫn đầu. Nói hắn không biết giao du, lễ nghi quý tộc học không tới nơi tới chốn. Còn nói đầu óc hắn bị lừa đá, đang làm Hầu gia yên ổn không chịu, chạy đi mở tửu lâu làm cái gì. Còn có người nói may mà khi xưa không nhìn trúng hắn..." Thập Thất nói đến đây thì khựng lại, tiếp tục: "Nghe thế ta bèn đi qua nhìn chằm chằm nàng ta."

Trọng Huyền Thắng nổi hứng thú: "Nàng nhìn chằm chằm nàng ta làm cái gì?"

Thập Tứ vui tươi hớn hở đáp: "Nàng ta cũng hỏi như vậy đấy. Ta nói ta xem ngươi mặt mũi tai nheo ra làm sao, cỡ như ngươi mà cũng muốn Khương Vọng nhìn trúng, lừa đá hắn một lần chưa đủ, còn muốn đá thêm một trăm tám mươi lượt nữa hay gì!"

Trọng Huyền Thắng cười ha hả: "Ai nói vợ ta không biết ăn nói? Thế này mà là không biết ăn nói?"

Lại hỏi: "Sau đó thì sao?"

Hắn ta tất nhiên không lo Dịch Thập Tứ bị người ta bắt nạt.

Phu nhân của Bác Vọng Hầu, con gái của Dịch Tinh Thần, ở thành Lâm Truy này cũng thuộc hạng nhất. Tham gia một buổi tiệc trà có cũng được mà không có cũng chẳng sao mà thôi, kẻ nào có thể làm nàng tủi hờn?

"Sau đó cả đám người bắt đầu mồm năm miệng mười, nói gì mà tiệc trà toàn là tụm năm tụm ba trò chuyện, ta không nghe lén được nữa." Dịch Thập Tứ rất bất đắc dĩ: "Vậy nên ta nhàn rỗi cũng hoàn nhàn rỗi."

Lúc này Trọng Huyền Thắng mới xác nhận đây chỉ là lời nói lúc trà dư tửu hậu của vài người mà thôi, hắn ta không nhịn được cười: "Khương Vọng chỉ là dành phần lớn thời gian và công sức để tập trung tu hành mà thôi, lười lãng phí cho những việc khác. Đôi khi hắn thích giả ngu, để đầu óc ở nhà không đem ra cửa, thế mà thật sự tưởng hắn ngu!"

Khương Vọng hiển nhiên rất thông minh.

Chỉ là so với ai mà thôi.

So với Trọng Huyền Thắng thì không đủ, nhưng so với những người khác thì dư xài!

Những kẻ xoi mói phán xét này cũng không nhìn lại xem, những năm Khương Vọng rạng danh thiên hạ này, có mấy người có thể thực sự khiến hắn thua thiệt?

Chỉ nói riêng lần này, Khương Vọng đặc biệt vào Thái Hư Huyễn Cảnh thảo luận với hắn ta về tình thế nguy hiểm của Thái Hư Huyễn Cảnh, thật sự chỉ là thảo luận về Thái Hư Huyễn Cảnh thôi sao?

Ví dụ về chuyến đi tới Ngụy quốc mới là trọng điểm!

Theo quy trình của Thái Hư Huyễn Cảnh, hành giả đối thoại trong Tinh Hà Đình được bảo mật tuyệt đối. Nhưng xét thấy quyển trục Thái Hư còn có thể bị động tay động chân, tất nhiên sẽ có tai vách mạch rừng.

Nếu đối thoại bí mật trong Tinh Hà Đình thực sự không bị nghe lén thì bọn họ chỉ nói chuyện vài câu, trao đổi tình báo.

Nếu quả thực bị nghe lén.

Thì thông tin trong cuộc trò chuyện này của bọn họ cũng chẳng có vấn đề gì cả.

Khương Vọng tham gia vào hành động của Địa Ngục Vô Môn cũng chẳng phải chuyện không thể lộ ra ánh sáng. Địa Ngục Vô Môn chỉ là một tổ chức trung lập, sát thủ là việc làm ăn không có lập trường, nhất là hiện tại hắn đã tự do.

Thái Hư Huyễn Cảnh xảy ra vấn đề đã là bí mật công khai giữa đầu não của các thế lực lớn. Làm sao Thái Hư Phái có thể không biết? Lần trước ở Tinh Hà Đình, Trọng Huyền Thắng đã cố ý ám chỉ nhiệm vụ của quyển trục Thái Hư chính là để thăm dò tính bí mật của Thái Hư Huyễn Cảnh.

Khương Vọng liên hệ tới tiền căn hậu quả, hiển nhiên là muốn làm rõ sự thăm dò này, cho nên cuộc trò chuyện lần này mới gióng trống khua chiêng tới vậy.

Mà quan trọng nhất là Khương Vọng đã làm rõ vai trò của Địa Ngục Vô Môn trong chuyện của Chương Thủ Liêm chỉ là một thanh kiếm trung lập mà thôi, chẳng qua chỉ là một công cụ thuần túy. Gút mắc giữa Ngụy quốc và Thái Hư Phái, kế hoạch của Thái Hư Phái tại hiện thế... đều không liên quan gì tới Địa Ngục Vô Môn.

Đây mới là điều Khương Vọng thực sự muốn truyền đạt trong cuộc trò chuyện này.

Nếu là người khác thì làm sao có được sự ăn ý như vậy với Trọng Huyền Thắng? Mặc dù có công mưa dầm thấm đất của hắn ta, nhưng trí thông minh của thằng nhóc này cũng tuyệt đối chẳng thua kém ai.

Dịch Thập Tứ gật đầu cái rụp: "Dù sao ta cũng cảm thấy hắn rất thông minh!"

Trọng Huyền Thắng nhìn điệu bộ đáng yêu của nàng ta, trong lòng dịu dàng vô hạn, nằm xuống ghế, đưa tay nói: "Đi, tướng công đưa nàng đi bắt người."

Dịch Thập Tứ lập tức phấn chấn: "Bắt ai?"

Nàng không khéo chèo kéo đẩy đưa, nhưng chặn đường đánh nhau thì là nghề của nàng.

"Đi là biết!"...

Xe ngựa đi tới phủ Quan Quân Hầu, hai phu thê ngồi trong xe ngựa.

"Hả?" Dịch Thập Tứ xưa nay hễ nghe đánh nhau là tới tấp dồn dập, nàng vén rèm ra ngoài xem xét, lập tức nhập vai người vợ hiền ngoan: "Có vậy mà cũng đánh không lại hả? Chúng ta về trước thôi, khi nào gọi Khương Vọng tới rồi tính tiếp."

Trọng Huyển Thắng lườm mắt một cái: "Không có Khương đồ tể, chỉ có thể ăn thịt lợn có lông thôi sao?"

"Hay thôi chúng ta cứ về bắt nạt Tạ Tiểu Bảo đi..." Dịch Thập Tứ giật giật góc áo hắn ta, yếu ớt nhu mì nói.

Trọng Huyền Thắng ngồi trong xe ngựa thể hiện uy phong: "Nàng hãy nhớ, trong mắt tướng công của nàng chỉ có kẻ mạnh."

"Hắn cũng đâu có đánh ta." Dịch Thập Tứ đau lòng nói: "Ta chỉ sợ chàng bị đánh. Lần trước chàng còn kêu đau mà."

Trọng Huyền Thắng hừ một tiếng, cách ô cửa nhìn chằm chằm phủ Quan Quân Hầu.

Đột nhiên vén rèm xe lên, đi tới trước phủ, quát lên: "Đứng đó!"

Ngoài phủ Quan Quân Hầu nguy nga tráng lệ, quản gia Hầu phủ đang tiễn khách, người tiễn khách và khách được tiễn đều giật nảy mình.