← Quay lại trang sách

Chương 4049

Đương nhiên, mặc kệ bên trong có mâu thuẫn gì... Kiểu như trước khi khởi hành người này đánh người kia. Nhưng trong dịp công khai đại diện cho quốc gia như thế này, bọn họ vẫn phải một lòng đoàn kế.

Tuy Chung Ly Viêm ăn mặc tùy tiện như vậy, nhưng mặt mũi hắn ta không xấu, thân hình vô cùng đẹp, lại đứng giữa một nhóm khoe hương khoe sắc, trông cũng có chút nét đẹp đặc biệt.

Khiến người ta hoài nghi rằng có lẽ đây cũng là một loại phong cách.

Dù sao người nước Sở vẫn luôn dẫn đầu thời thượng, phong cách ăn mặc sinh hoạt có thể tạo ra xu hướng cho cả thiên hạ, phàm phu tục tử nhìn không hiểu cũng là bình thường!

Đối với Hoàng Xá Lợi thì đây là cái gì?

Đây là bữa tiệc thị giác!

Nàng ta nhìn không chớp mắt, thật sự muốn lập tức vỗ tay bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt dành cho những người bạn nước Sở.

Nhưng dù sao vẫn ý thức được thân phận của mình, không nên khiến người nước Tần hiểu lầm, chỉ đành cắn răng đau khổ nhẫn nhịn. Hoàng nào đó dù háo sắc, nhưng vẫn lấy sự nghiệp làm đầu. Trước đại nghiệp đất nước, trước tráng chí hoành đồ, sở thích cũng chỉ có thể gác lại.

Nghĩ như vậy, Khương Vọng vẫn tốt nhất.

Người đã đẹp trai, đánh nhau lại càng đẹp trai, bây giờ còn chưa có thân phận gì, không có nhiều phiền toái như vậy, muốn ra sao thì ra.

Có điều hắn không dễ lừa cho lắm, nói thế nào cũng không chịu tới Kinh quốc ở vài ngày...

Sự hoa lệ của nhóm người Sở đương nhiên khiến người ta chú ý.

Đặc biệt là người Tần.

Tần Chí Trăn mặt lạnh như tiền, Hoàng Bất Đông gật gà buồn ngủ.

Tần Chí Trăn truyền âm nói: "Người Sở quốc xem Long Cung Yến là sân khấu kịch hả? Nhiều người lên biểu diễn như vậy! Biết thế Cam Trường An cũng tới luôn cho rồi."

Hoàng Bất Đông: "Ờ..."

Tần Chí Trăn: "Vệ Du cũng nên tới."

Hoàng Bất Đông: "Ừm..."

Tần Chí Trăn: "Cả Công Dương Bạch nữa."

Hoàng Bất Đông: "Ò..."

Tần Chí Trăn:...

Dẹp đi không nói nữa. Mẹ nó ngươi ngủ luôn đi đường bao giờ tỉnh nữa.......

"Khương đại ca!"

"Khương đại ca!"

Tả Quang Thù vừa liếc mắt đã thấy Khương Vọng, lập tức đi về phía hắn. Hai tiếng "Khương đại ca", một tiếng là y gọi, một tiếng là Khuất Thuấn Hoa gọi. Đây gọi là cầm sắt hòa minh.

Đấu Chiêu, Hạng Bắc, Chung Ly Viêm cũng chuyển hướng tới đó.

Hoàng Xá Lợi đang mặt mủ mày chau, âm thầm kìm nén, âm thầm xoắn xuýt thì chợt thấy một nhóm nam thanh nữ tú, trăm hoa đua nở đồng loạt đi về phía này... Nàng ta bỗng bị hạnh phúc bao vây!

Giống như lơ đãng đổi một góc độ khác, lại khiến mình có thể thưởng thức sắc đẹp ở khoảng cách gần hơn.

Thật ngại quá, sao trước đây không biết Khương Vọng có ưu điểm vượt trội như vậy, còn biết dẫn ong dụ bướm cơ đấy! Nào đến đây nhiều hơn nữa đi!

Khương Vọng không biết Hoàng Xá Lợi suy nghĩ cái gì, đang bận nhiệt tình đáp lại lời chào của người Sở.

Ví dụ như cho Tả Quang Thù một cái ôm, ví dụ như khen Khuất Thuấn Hoa hôm nay rất đẹp.

Ví dụ như cho Hạng Bắc một ánh nhìn ôn hòa.

Ví dụ như Chung Ly Viêm nói: "Họ Khương, lần trước để ngươi chạy mất, lần này ngươi chạy không được đâu nhỉ? Ta muốn quyết đấu với ngươi!"

Hắn đáp: "Không rảnh.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Cuối cùng Đấu Chiêu cũng sáp tới, một tay kéo Chung Ly Viêm nổi trận lôi đình trở về, nở nụ cười ấm áp tỏa nắng với Khương Vọng: "Nghe nói ngươi thắng Trọng Huyền Tuân?"

Rõ ràng trận quyết đấu với Trọng Huyền Tuân chỉ diễn ra trong Tề vương cung, rõ ràng chưa từng lan truyền, nhưng như thế ánh mắt của toàn thiên hạ đều đổ dồn vào đó.

Suy cho cùng, hai cái tên Trọng Huyền Tuân và Khương Vọng này cũng có sức ảnh hưởng đến cả thế giới.

Khương Vọng cười nhạt một tiếng, đang muốn nói gì thì ở cửa đột nhiên vang lên âm thanh.

"Sao ta lại nghe thấy... có người đang gọi tên ta?"

Một chàng trai khóe miệng ngậm ý cười, ánh mắt trong veo sáng láng, ngay lúc này, đang nhàn nhã đi vào Long Cung.

Mặc kệ có muốn hay không, thì tất cả mọi người ở đây vẫn chú ý tới y ngay lập tức.

Trên điện thiên kiêu tuyệt thế, công tử áo trắng hơn tuyết!

Cũng chỉ có Trọng Huyền Tuân mới có thể chen vào giữa hai cái tên Khương Vọng và Đấu Chiêu mà không hề có cảm giác lạc loài.

Trọng Huyền Tuân cũng không phải thiên kiêu Tề quốc duy nhất tới đây.

Sóng bước bên cạnh y là một chàng trai mũi cao mắt sâu, vóc người cực cao, mặc quân phục, tư thái đĩnh đạc, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều mang theo cảm giác quân pháp vô tình, đối lập rõ ràng với cái vẻ thoải mái tùy tính của Trọng Huyền Tuân.

Không phải Vương Di Ngô thì còn ai vào đây?

Đi vào đại điện theo sau bọn họ là một đôi nam nữa, nam cực béo, nữ cao gầy, đang thấp giọng trò chuyện gì đó... Nói đúng hơn thì, cô gái băng thanh ngọc khiết, lạnh lùng tuyệt mỹ kia đang hỏi, còn chàng trai thân hình to lớn, tướng mạo hiền lành kia đang vừa lau mồ hôi vừa trả lời.

Sợ hãi là một cảm xúc có tính lây lan...

Đều do Lý Long Xuyên...

Liên lụy bạn tốt thấp hơn người ta nửa cái đầu.

Thấy Trọng Huyền Thắng và Lý Phượng Nghiêu, đương nhiên Khương Vọng rất vui vẻ.

Chỉ là dường như Lý Phượng Nghiêu không có ý định nói gì đó trước mặt người khác, chỉ gật đầu chào hỏi từ xa.

Hắn cũng không lên tiếng, chỉ cười lấy lòng với tỷ tỷ.

Còn hắn và Trọng Huyền Thắng thì căn bản không cần phải nói thêm điều gì, ngay cả chào cũng chẳng muốn chào.

Ngược lại thì hai mắt Hứa Tượng Càn sáng bừng lên, lon ton chạy tới kể cho Trọng Huyền Béo về việc hắn ta ngủ một giấc dậy thành Thần Lâm, kể về sư tỷ Chiếu Vô Nhan của hắn ta.

Nhưng Trọng Huyền Thắng đã Thần Lâm, lại mặt dày, căn bản không bị hắn ta đánh tan tầng phòng ngự. Ngược lại còn cố ý nói mấy từ như đầu trọc, quỷ nghèo, khiến Hứa Tượng Càn trợn mắt nghiến răng.

Vương Di Ngô chủ động chậm lại một bước, Trọng Huyền Tuân đi tới.

Hiện tại, Trọng Huyền Tuân, Đấu Chiêu, Khương Vọng đột nhiên xuất hiện đầy đủ, trong một nơi nhỏ hẹp, đứng thành hình tam giác.

Thật ra bọn họ đang chen chúc trong một góc đại điện.

Nhưng lúc này lại như trung tâm Long Cung.

Ba người này đứng chung một chỗ mang lại cho người ta tác động thị giác khó có thể diễn tả thành lời. Có thể nói là không gì sánh kịp!

Áo trắng như tuyết, áo đỏ kiệt ngạo, áo xanh lỗi lạc.