← Quay lại trang sách

Chương 4062

Trai họ Yến nếu muốn dương danh thì phải là tại nơi thiên kiêu tranh tài như Hoàng Hà Hội, Long Cung Yến, đây mới là đường hoàng chính đạo. Nuôi kẻ gian ác hòng giành lấy chữ "nghĩa"? Kẻ gian này tuy không phải hắn ta nuôi, nhưng vẫn thật đáng xấu hổ.

"Cảnh quốc và Mục quốc... Bọn họ sẽ không tới." Phúc Doãn Khâm nói: "Ta vừa nhận được tin tức, Thái Ngu Chân Nhân – Lý Nhất một mình xuống núi, nửa đường rút kiếm, đã đuổi Thần Sứ Hiện Thế - Thương Minh trở về thảo nguyên."

Trong lúc thiên kiêu khắp thiên hạ ùn ùn ra sân, tham dự Long Cung Yến thì ở nơi xa ngàn dặm lại có một trận chiến như vậy xảy ra.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Thần Tị Ngọ của Tống quốc đang ngồi ngay ngắn, vẻ mặt hơi choáng váng: "Ta nghe nói Thương Minh đã chứng thành Động Chân, phải không?"

Cách đó không xa, Thịnh Tuyết Hoài khẽ lắc đầu, nói với giọng chua chát: "Tin tức không sai."

Hoàng Bất Đông vẫn luôn giãy giụa giữa ngủ và không ngủ, gắng gượng duy trì tư thế câu cá suốt một hồi, giờ lại dứt khoát gục đầu xuống, ngủ hẳn.

Dạ Lan Nhi nở một nụ cười tiêu chuẩn: "Đáng tiếc, không thể chứng kiến trận chiến Động Chân giữa bọn họ tại Long Cung Yến này."

Những thiên kiêu từng tham gia trân chiến không giới hạn từ ba mươi tuổi trở xuống tại Hoàng Hà Hội là có cảm xúc mạnh nhất đối với tin tức này.

Dù sao bọn họ cũng đều là thiên kiêu đương thế chưa đến ba mươi đã thành Thần Lâm, cũng tràn đầy tự tin đến Quan Hà Đài, muốn dùng thắng lợi trên hành trình để chứng minh quyết tâm vươn tới đỉnh cao của mình, đội lên vương miện lộng lấy nhất giữa lớp trẻ đương thời.

Kết quả Lý Nhất còn chưa rút kiếm mà đã áp đảo hết thảy bọn họ.

Tu sĩ Động Chân chưa tới ba mươi tuổi, thậm chí hai mươi sáu tuổi đã thành Động Chân!

Bọn họ căn bản không cùng một cấp bậc, thực sự sinh ra chênh lệch về bản chất... Bọn họ từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ưu tú nhất, cho dù đi đến đâu cũng là thiên tài số một, lại bị người ta áp đảo một bậc ngay trên sân khấu lộng lẫy nhất.

Sau khi Hoàng Hà Hội kết thúc, cảm giác áp bức mạnh mẽ này lúc nào cũng đè lấy bọn họ, khiến bọn họ lao tâm khổ tứ, không dám lười biếng.

Phải nói rằng bọn họ đều đã tiến bộ vượt bậc so với lúc trước.

Nhưng Lý Nhất có thể vung kiếm cản Thương Minh, khiến ngay cả Động Chân cũng không thể tới dự tiệc. Khoảng cách thực lực chẳng những không được rút ngắn mà ngược lại còn xa hơn.

"Thần Sứ Hiện Thế không thế tới dự tiệc, bị đánh quay về, cho thấy hắn đã chiến bại." Phạm Vô Thuật của Lý quốc đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói vô cớ mang theo vẻ chờ mong: "Thái Ngu Chân Nhân cũng không thế đến, là vì bị thương trong lúc giao thủ với Thần Sứ Hiện Thế sao?"

Nếu Lý Nhất bị thương trong lúc chiến đấu với Thương Minh, vậy thì hắn ta cũng không chiến thắng một cách dễ dàng. Người đến sau ít nhiều cũng nhìn thấy một tia hy vọng.

Phúc Doãn Khâm lắc đầu, trên mặt không nhìn ra biểu cảm: "Ta không rõ lắm về quá trình giao thủ giữa Thái Ngu Chân Nhân và Thần Sứ Hiện Thế, cho nên cũng không thể trả lời cho ngươi biết hắn có bị thương hay không.

Nhưng Thái Ngu Chân Nhân không tham dự Long Cung Yến, hẳn là không liên quan đến tình trạng thân thể... Long Cung đã nhận được hồi âm của hắn."

Vương Di Ngô dưới đài ngồi yên như một pho tượng sắt, râu tóc mặt mày đều lạnh lẽo cứng rắn đến từng li từng tí, lúc này lại lên tiếng hỏi: "Trong thư nói thế nào?"

Hắn ta thua trong trận chiến với Khương Vọng, toàn bộ thanh danh đều biến thành đá kê chân. Hắn ta bị phạt không thể tham gia Đại Sư Chi Lễ, chưa từng tham gia Hoàng Hà Chi Hội, không được tỏa sáng giữa những vì tinh tú.

Nhưng hắn ta chưa từng buông thả bản thân, chưa từng cho rằng mình kém cỏi. Hắn ta vẫn luôn khiêm tốn và quyết tâm tiến lên. Vĩnh viễn nhìn về phía trước, nhìn về nơi cao. Bóng hình rực rỡ nhất trên Quan Hà Đài ngày xưa cũng là nơi thiết quyền của hắn ta hướng về, là mục tiêu hắn ta miệt mài theo đuổi.

Hắn ta muốn biết, rốt cuộc Lý Nhất đã đạt tới trình độ nào.

Phúc Doãn Khâm nhẹ giọng nói: "Thái Ngu Chân Nhân nói trong thư, phóng nhãn khắp thiên hạ, cái gọi là thiên kiêu, cũng thường thôi. Hoàng Hà Hội đã qua bốn năm, hắn đợi không bốn năm! Chỉ có Thương Minh mới xứng để hắn rút kiếm, cho nên hắn ban kiếm cho Thương Minh là được, không cần đến Long Cung Yến lãng phí thời gian."

À. Để không lãng phí thời gian, nên mới vung kiếm cản đường Thương Minh.

Theo lộ trình tới Long Cung Yến, người Cảnh quốc muốn ngăn người Mục quốc đúng là cũng không cần đi quá xa, đứng chờ ở ven đường là được.

Cái này có chút... hợp lý một cách khiến người ta khó chịu.

Trong điện bỗng im bặt.

Nếu phải nói một cách khách quan, những người hôm nay có mặt tại đây đều là thiên kiêu Nhân tộc, hoặc là người thừa kế tông phái lớn, hoặc là rường cột quốc gia. Nhưng phần lớn trong đó, cả đời này cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn theo bóng lưng Lý Nhất, thậm chí ngay cả bóng lưng cũng nhìn không thấy.

Người thực sự có khả năng khiêu chiến Lý Nhất trong tương lai cũng chỉ được một vài.

Nhưng bất luận là ai trong số đó, tất cả đều không có hứng thú nói lời gì cay nghiệt đối với một cái tên trong tình huống Lý Nhất còn chưa ra sân.

Cho nên Long Cung to như vậy, lúc này yên tĩnh đến lạ.

Ánh mắt Phúc Doãn Khâm bình thản đảo một vòng, không hiểu sao lại cố ý điểm danh Khương Vọng: "Kiếm Tiên Nhân từng cùng Thái Ngu Chân Nhân là đồng quán quân Hoàng Hà, nghe thư này, không biết có gì muốn nói hay chăng?"

Khương Vọng chỉ nở nụ cười: "Khai tiệc thôi. Ta còn chưa có gì vào bụng!"

Tuy không phải đầy bụng kinh luân, nhưng chưa từng nói lời vô nghĩa!

Bất cứ hào ngôn tráng ngữ nào cũng là vô dụng.

Lý Nhất từng nói muốn nhìn kiếm của hắn, hắn sẽ cho Lý Nhất nhìn thấy. Nhưng không phải hiện tại, cũng không cần phải rêu rao khắp nơi, hô to gọi nhỏ.

Phục Doãn Khâm khoát tay, thị giả Long Cung đứng trong điện lập tức im lặng dọn trái cây bánh ngọt xuống. Một vài thị giả dung mạo ấn tượng hơn thì nối đuôi nhau bưng các loại sơn hào hải vị ra.