Chương 4063
Phúc Doãn Khâm thì nhích sang bên cạnh một bước, hơi khom người.
Trên chiếc ghế lớn ở trước tất cả các ghế dần có từng đốm sáng vàng ngưng tụ.
Ngưng tụ thành một thân hình mặc áo choàng vàng rực, không thể nào nhìn rõ dung mạo.
Chỉ một cái bóng mờ, chỉ ngồi ở chỗ đó, mà đã tỏa ra khí thế thiên hạ cúi đầu, bốn phương quy phục.
Y đương nhiên chỉ có thể là Trường Hà Long Quân Ngao Thư Ý.
Trong khoảnh khắc này, tất cả các thiên kiêu ở đây đều đứng dậy, bất luận thuộc đất nước nào thuộc tông phải nào, tất cả đều cúi đầu hành lễ: "Bái kiến Long Quân!"
Cho dù ngày nay địa vị của Thủy tộc như thế nào, sức ảnh hưởng của Long Cung như thế nào.
Thì minh ước cổ xưa vẫn còn đó.
Năm đó Nhân Hoàng Liệt Sơn thị từng chỉ vào Trường Hà mà thế rằng, Nhân tộc và Thủy tộc đời đời gắn bó.
Mặc kệ hiện tại những thiên kiêu Nhân tộc này có tin hay không thì ít nhất từng có một khoảng thời gian rất dài, Nhân tộc Thủy tộc cùng cội cùng nguồn, thân mật khắng khít, đều là dòng dõi chủ lưu.
Lúc Nhân Hoàng còn sống từng gọi Ngao Thư Ý là đạo hữu, tiên sinh, không phải kẻ gọi là đến đuổi là đi!
Hư ảnh Trường Hà Long Quân nhẹ giơ tay: "Không cần, ngồi đi."
Y chỉ nói bốn chữ, mà tiếng như sấm rền mưa tuôn, như trống chầu bát phương.
Mọi người đồng loạt ngồi xuống.
Y lại nói: "Bắt đầu đi."
Phúc Doãn Khâm tiến lên một bước, cao giọng: "Các vị hiền tài hôm nay hội tụ tại Long Cung, cùng nhau dự tiệc. Khác nào bảo vật thiên hạ tập trung ở Long Cung, biến Trường Hà thành tinh hà! Ta Đại tổng quản Hoàng Hà Phúc Doãn Khâm, phụng mệnh Long Quân, ngày 2 tháng hai năm Đạo Lịch thứ 3923. tuyên bố với các vị rằng... Long Cung Yến, chính thức bắt đầu!"
Toàn bộ Trường Hà, vạn dặm lặng sóng.
Hôm nay nếu có ngư dân lội nước, ngay cả gợn sóng cũng không thấy.
Nhưng dưới đáy Trường Hà, nơi sâu thẳm khó dò...
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Như có thần nhân lấy mặt đất làm trống, lúc tiếng trống vang lên, mây cuộn tám phương!......
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Thiên Cổ chưa nghỉ.
Lôi Vân áp xuống, như một dãy núi âm u treo ngược.
Ở nơi vô danh này, có thắng cảnh năm đó Thái Hư Tổ Sư chứng thành Diễn Đạo.
Mọi người chưa từng có cảm giác bức bối, bất an, hốt hoảng như vậy.
Những dãy núi treo ngược trên bầu trời đã rơi xuống toàn bộ."Người giám sát" từng đứng trên đỉnh núi đều hoàn toàn im lặng vào lúc này, hoặc nói cách khác, bọn họ, đã giương đồ đao.
Bạch hạc ngày xưa bay lượn trong mây, hoặc bầy tiên cầm ganh đua sắc đẹp, hoặc chỉ còn nhúm lông xơ xác, hoặc núp mình dưới cánh chim, không dám động đậy.
Tu sĩ Thái Hư Phái xưa kia cách xa thế gian, ai nấy mặt mày xám xịt, dăm ba người rải rác giữa đống đổ nát.
Bọn họ không ngóc đầu lên được, thậm chí không thể đứng thẳng.
Lôi vân kéo trời xuống thấp!
Trời đè người khom lưng!
Mà dưới lôi vân cuồn cuộn kia, đứng thẳng những dáng người cường đại đến kinh khủng.
Tất cả đều im lặng, cũng không có động tác gì. Nhưng chỉ khí tức tứ tán, va chạm thôi cũng đã muốn nghiền nát thắng cảnh nơi này! Nghiền mây thành mảnh vụn, thiên địa không một tiếng động.
Thân phận của bọn họ lại càng đáng sợ hơn.
Trấn Quốc Đại Nguyên Soái nước Tề - Khương Mộng Hùng!
Nam Thiên Sư nước Cảnh - Ứng Giang Hồng.
Hứa Vọng của Tần quốc!
Tống Bồ Đề của Sở quốc!
Cung Hi Yến của Kinh quốc!
Đồ Hỗ của Mục quốc.
Chỉ Ác Thiền Sư của Huyền Không Tự!
Chiếu Ngộ Thiền Sư của Tu Di Sơn!
Viện trưởng Trần Phác của Mộ Cổ Thư Viện!
Tư Ngọc An của Kiếm Các!...
Hàn Thân Đồ của Tam Hình Cung!
Bất cứ một người nào trong bọn họ cũng có năng lực hủy thiên diệt địa, ngắt trăng hái sao cũng chỉ là chuyện thường.
Bất cứ một cái tên nào cũng có sức ảnh hưởng dời non lấp biển. Một danh hiệu cũng đủ để diệt giặc phá quốc. Mỗi người đều có chiến tích lừng lẫy. Như Ứng Giang Hồng giết Bắc Cung Nam Đồ, ghi công trên thảo nguyên. Như Hứa Vọng giết Hạng Long Tướng, chìm xuống Hà Cốc.
Trong đó cũng có vài người không hiển lộ thanh danh, nhưng cũng chỉ mới khiêm tốn mấy năm gần đây.
Chẳng hạn như Chỉ Ác Thiền Sư bế quan đã lâu ở Huyền Không Tự, đến cả Khổ Bệnh cũng cho rằng đã chết. Bối phận cao hơn Khổ Giác năm đời, thời còn hoạt động năng nổ, cũng rất hung ác, tôn sùng phương thức lấy giết chóc để trị ác. Không biết bao nhiêu cái đầu bị chôn vùi dưới Nhật Nguyệt Sạn. Một tấm cà sa chôn không biết bao nhiêu thi thể. Tự gọi là "xóa sổ mọi chuyện bất bình trên nhân gian", được mệnh danh là "Hung Bồ Tát"!
Hoặc chẳng hạn như Tống Bồ Đề của Sở quốc.
Vị lão thái thái này cực kỳ giỏi.
Bà là cụ nội của Đấu Chiêu, mẹ đẹp của Vệ Quốc Công đương thời. Bỉ Ngạn Kim Kiều của Đấu Chiêu chính là tuyệt học của bà. Tuy mấy năm gần đây vẫn luôn ở yên trong nhà, nhưng trước kia khi còn trên chiến trường cũng gặp thần giết thần. Là nhân vật tuyệt thế vô song, lật ngược tình thế chèo chống phủ Vệ Quốc Công.
Sau khi Hoài Quốc Công siêu thoát thất bại, sức mạnh suy giảm kịch liệt. Bà nghiễm nhiên trở thành vị Chân Quân mạnh nhất trong tứ đại thế gia nghìn năm của Sở quốc.
Có lẽ cũng chỉ có Cung Hi Yến của Kinh quốc là khiêm tốn từ đầu đến cuối. Điều này được quyết định bởi vị trí của ông ta. Quân chức của ông ta là Phó Đô Đốc của Hoằng Ngô Quân. Hoằng Ngô Quân là hộ quân thuộc sáu hộ bảy vệ, là thân quân của Thiên tử Kinh quốc, là chính thống trong chính thống. Ông ta chính là thủ lĩnh được thiên tử tín nhiệm. Nói trắng ra là cái bóng của thiên tử mỗi lần dẫn quân đi dẹp thù trong giặc ngoài, gần như là đại diện cho thiên tử Kinh quốc.
Những cường giả này tập trung một chỗ, nếu là ngoài Thiên Môn, năng lượng hỗn loạn hoàn toàn có thể dấy lên một trận chiến cấp bậc diệt thế ở hầu hết các nơi tại chư thiên vạn thế.
Hôm nay bọn họ tập trung tại Thái Hư Phái, sao có thể không khiến người ta kinh hãi?
Đối mặt đội hình như vậy, Thái Hư Phái không hề có sức phản kháng.
Mặc kệ những năm gần đây bọn họ ra đời bao nhiêu cường giả, tích góp bao nhiêu sức mạnh. Mặc kệ Thái Hư Huyễn Cảnh mang tới cho Thái Hư Phái sự phát triển vượt bậc thế nào... Mặc kệ Thái Hư Tổ Sư – Hư Uyên Chi là tồn tại kinh khủng đến đâu!