← Quay lại trang sách

Chương 4067

Năm xưa ở Ngọc Kinh Sơn, cùng Chưởng giáo Ngọc Kinh Sơn luận đạo.

Hư Uyên Chi vẫn chỉ là tu sĩ Thần Lâm, từng phát lời thề rộng lớn này...

"Người tu hành chúng ta, nguyện làm người dưới người."

Chính câu nói này đã khiến Chưởng giáo Ngọc Kinh Sơn thả ông ta xuống núi.

Từ đó ông ta thoát ly đạo môn, động thế cầu chân.

Rồi mới có Thái Hư Phái được sáng lập vào năm 1350 Đạo Lịch.

Xưa nay ấn tượng trong lòng mọi người về đại tông hiện thế siêu nhiên thế ngoại này là thần bí mà mờ ảo, thậm chí rất nhiều người còn không biết đến sự tồn tại của nó... Cho đến khi Thái Hư Huyễn Cảnh bất ngờ xuất thế.

Hư Uyên Chi ba tuổi bắt đầu học đạo, từ đó đã luôn đứng trên đỉnh núi nhìn xuống chúng sinh. Thế gian thiên kiêu tuy nhiều, nhưng người có thể sánh với ông ta thì chỉ được một vài.

Nhưng ông ta lại phát lời thề nguyện, muốn đặt mình ở nơi thấp nhất chúng sinh, muốn làm người dưới người.

Không ai biết, trong khoảng thời gian đi khắp thiên hạ nghiệm chứng Thần Lâm, ông ta đã trải qua những gì, nhìn thấy những gì.

Mọi người chỉ biết, lúc đó ông ta được công nhận là Đệ Nhất Thần Lâm. Một đường hành tẩu, một đường cầu đạo. Có chỗ sáng tạo, có chỗ truyền đời. Học theo tiên hiền Mẫu Hán Công, tuyệt đối không keo kiệt tài trí.

Về sau ông ta sáng tạo Thái Hư Huyễn Cảnh, mục đích cũng là hội tụ dòng chảy nhân đạo, tích góp từng giọt nước nhỏ góp gió thành bão.

Trên đời này, người tài hoa trác tuyệt vĩnh viễn chiếm thiểu số. Nhưng đại đa số người bình thường tập trung lại một chỗ, trí tuệ của bọn họ cũng đủ để thay đổi trời đất.

Vì sao chưa hầu liệt quốc, các đại tông phái đều gật đầu đồng ý xây dựng Thái Hư Huyễn Cảnh?

Bởi vì bọn họ đều nhìn thấy tiềm lực to lớn của Thái Hư Huyễn Cảnh, nhìn thấy trí tuệ của tất cả mọi người hội tụ lại thì sẽ tạo ra sức mạnh to lớn nhường nào.

Chính như Thương Hiệt tạo chữ, phàm nhân cũng có thể "thuật đạo", mới dấy lên dòng chảy nhân đạo.

Chính như Binh Vũ sáng tạo ra binh trận, tập hợp quần chúng thành một thể, mới khiến cho Nhân tộc có sức mạnh chống lại Yêu tộc.

Các vị tiên hiền viễn cổ nâng cao dân trí, đoàn kết các phương, mới giành được thắng lợi cuối cùng.

Thái Hư Huyễn Cảnh có thể xem là con đò đi qua khổ hải, là thuyền thần độ tai ách trong thời đại mới.

Nhưng cũng chính vì Thái Hư Huyễn Cảnh quan trọng như vậy, cho nên nó không thể bị Thái Hư Phái nắm giữ thêm nữa.

Chỉ có danh tiếng và công cụ là không thể bị người làm giả. Đường đường thiên tử, há có thể bị người ta nắm đằng chuôi? Đây mới là nguyên nhân cốt lõi dẫn đến việc nhiều cường giả như vậy tề tụ tại Thái Hư Phái ngày hôm nay.

Mà thời cơ bọn họ đến thăm lại vừa đúng, vừa đúng lúc Thái Hư Huyễn Cảnh mở rộng mạnh mẽ, tất cả mọi cơ sở vật chất đều đã hoàn tiển, cũng là lúc Hư Uyên Chi còn chưa siêu thoát.

Sớm một bước, trễ một bước, đều không tốt.

Hiện tại.

Hư Uyên Chi và Thái Hư Phái của ông ta đều phải nghênh đón vận mệnh.

Đây là ý chí chung của thiên tử bá quốc, trong thời đại thể chế quốc gia thịnh vượng, đây chính là thanh âm vang đội nhất của hiện thế, tuyệt đối không có phép trái lời.

Trong thời điểm này, vậy mà Hư Uyên Chi lại rất bình tĩnh.

Cũng rất trầm lặng.

Im lặng một lúc sau, ông ta mới lên tiếng: "Vậy thì các ngươi muốn thế nào?"

Như thể đang nói một chuyện không liên quan tới mình, trong giọng điệu không hề có cảm xúc: "Ý ta là... Các ngươi định xử trí môn nhân Thái Hư ta thế nào?"

Khương Mộng Hùng cất từng bước từ trên không trung đi xuống, mỗi bước đều dẫm lên nhịp tim mọi người, cứ như vậy đi thẳng tới trước mặt Hư Uyên Chi, đứng đối mặt nhau, trên mảnh đất bằng bốn phía hư vô.

Ông ta cũng không nói mấy lời giả dối, cũng không cần viện cớ đường hoàng, chúng không hề có chút ý nghĩa nào với Hư Uyên Chi, với ông ta cũng vậy.

Cho nên ông ta nói thẳng: "Trải qua chuyện này, Thái Hư Phái đã không thể khiến chúng ta tin tưởng được nữa. Chúng ta nhất trí quyết định tách Thái Hư Phái và Thái Hư Huyễn Cảnh. Cắt đứt nhân quả, cắt đứt niệm duyên.

Hư Uyên Chi lẳng lặng nhìn ông ta, chờ đợi "sau đó" của ông ta.

Khương Mộng Hùng tiếp tục nói: "Nhưng kết quả như vậy khó tránh khỏi sẽ khiến các ngươi sinh lòng oán hận. Thái Hư Huyễn Cảnh là do thế lực các phương chung tay gầy dựng, là vũ khí quan trọng của Nhân tộc ta, tất yếu của dòng chảy nhân đạo. Mà Thái Hư Phái các ngươi lại quá hiểu rõ Thái Hư Huyễn Cảnh, có khả năng sẽ bị ngoại tặc lợi dụng."

Ý tứ bên trong những lời này tàn khốc như vậy... Như muốn xóa sổ toàn bộ Thái Hư Phái!

Hư Uyên Chi im lặng một lúc, nói: "Hiểu rồi."

Ông ta mười ba tuổi ngộ nhập kinh diên, từ đó biện kinh, biện pháp, biện luận, tam thắng danh sĩ, nhất cử thành danh.

Lúc còn ở Thần Lâm cảnh, ông ta được công nhận là đệ nhất hùng biện, đệ nhất đạo pháp, đệ nhất Thần Lâm.

Sau khi Động Chân ông ta rất ít khi biện luận, chỉ viết hết tất cả những suy nghĩ của mình vào trong sách, tích lũy thành Huyền học. Sau khi thành Diễn Đạo lại càng cô độc lánh đời. Không bao giờ xen lời vào những dịp đông người.

Tất cả mọi người đều biết, ông ta có thể nói rất nhiều và cũng giỏi diễn đạt.

Nhưng hôm nay, vào thời khắc này, ông ta lại chỉ nói một câu...

"Hiểu rồi."

"Ta không hiểu!"

Hư Tĩnh Huyền ngẩng đầu lên từ mặt đất, máu tươi uốn lượn trên mặt. Tu sĩ ngày thường tiên phong đạo cốt lúc này hệt như ác quỷ, máu và nước mắt hòa vào nhau, mặt mày dữ tợn: "Tổ sư, ta không hiểu!"

Ông ta lại quay đầu nhìn về phía Khương Mộng Hùng, nhìn các cường giả trên không trung, gào lên: "Hư Tĩnh Huyền ta không hiểu! Thái Hư Phái ta từ trên xuống dưới 1307 người... không hiểu!"