Chương 4068
Đúng, hiện tại các ngươi có thể nói Thái Hư Huyễn Cảnh là do thế lực các phương chung tay gầy dựng! Nhưng nó là sáng kiến của Thái Hư Tổ Sư chúng ta. Nền tảng ban đầu của nó là do Thái Hư Phái ta xây đắp từng li từng tí. Thái Hư Phái ta đã đổ vào đó tất cả mọi thứ tích lũy được từ khi lập tông đến nay. Tất cả môn nhân từ trên xuống dưới Thái Hư Phái ta đều toàn tâm toàn ý cố gắng vì nó. Diễn Đạo Đài, Luận Kiếm Đài, không gian Tinh Hà, không gian Hồng Mông, quyển trúc Thái Hư... Từ không tới có, góp gió thành bão!
"Đệ tử của các ngươi tiên y nộ mã, thiên kiêu nổi danh. Đệ tử nhà ta lôi thôi nhếch nhác, đóng cửa nghiên cứu."
"Những phương pháp tu hành và đạo pháp bí thuật sớm nhất trong Thái Hư Huyễn Cảnh đều là căn cơ bí truyền của Thái Hư Phái chúng ta. Chúng ta không hề che giấu, không giữ làm của riêng, chỉ mong tập hợp được nhân kiệt khắp chốn, chỉ cầu sẽ có nhiều người hơn nữa tụ hội về đây!"
"Thậm chí chúng ta còn dâng ra Triều Chân Thái Hư Thiên!"
"Dùng tòa động thiên xếp hạng thứ hai mươi ba này để trao đổi quyền sử dụng bảy mươi hai phúc địa các phương, chỉ để tăng cường sức hấp dẫn của Thái Hư Huyễn Cảnh đối với các tu sĩ. Để Thái Hư Huyễn Cảnh phát triển nhanh hơn! Chúng ta còn phải dâng hiến đến mức nào nữa?"
"Các ngươi muốn quyền giám sát, chúng ta nhận. Các ngươi muốn quyền quản lý, chúng ta cho. Cường giả giám sát các phương trú đóng trong sơn môn Thái Hư ta! Chúng ta còn phải nhượng bộ thế nào?"
"Chúng ta đã làm tất cả những gì có thế, cống hiến hết thảy, bây giờ các ngươi lại nói, muốn tách Thái Hư Huyễn Cảnh khỏi chúng ta?"
"Làm sao ta có thể hiểu được?"
Tiếng gào thê lương, tiếng lòng bi tráng.
Khương Mộng Hùng không thèm để ý.
Cường giả đứng trên không trung cao vời cũng không có ai để ý.
Lời bộc bạch bi thảm của Hư Tĩnh Huyền, nỗi đau và nỗi bất cam của toàn bộ Thái Hư Phái, còn chẳng bằng một làn gió phất qua góc áo.
Đều chẳng có chút ý nghĩa nào.
Vào thời điểm này, Hư Uyên Chi lại lên tiếng: "Thái Hư Huyễn Cảnh từ khi ra đời đã định rằng không thể nằm trong tay bất cứ một thế lực nào. Dòng chảy nhân đạo há có thể chịu độc tài? Cái chuôi của thiên hạ, các vị vốn không thể nhường."
Đáng lẽ ông ta nên trấn an Hư Tĩnh Huyễn, nhưng cảm xúc trong lời nói của ông ta lại như cát giữa kẽ tay, không ngừng trôi tuột.
"Cho nên ta để thế lực các phương giám sát, trao quyền hành mở ra Thái Hư Huyễn Cảnh... Nhưng nói thế nào, cuối cùng vẫn không tránh khỏi đi đến nước này."
"Chỉ là..." Ông ta nhìn Khương Mộng Hùng, chậm rãi hỏi: "Các ngươi đã đưa ra quyết định như vậy thì cần gì phải thông báo cho ta?"
Hôm nay các phương tề tụ tại sơn môn Thái Hư với lực lượng nhường này, xóa sổ Thái Hư Phái cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Quả thực không cần phải đối thoại làm gì.
Từ lúc quyết định bọn họ đã không chừa lại cơ hội đối thoại!
Khương Mộng Hùng thản nhiên nói: "Chúng ta vô cùng tôn trọng ngươi, cũng tôn trọng cơ nghiệp mà ngươi sáng tạo, không muốn để chuyện này kết thúc một cách không minh bạch, không muốn để ngươi biến mất một cách im hơi lặng tiếng. Chúng ta bằng lòng cho ngươi thời khắc cuối cùng, lắng nghe quan điểm của ngươi về tương lai. Lịch sử sẽ định luận về ngươi, Thái Hư Huyễn Cảnh và Huyền học đều sẽ được kéo dài."
"Không." Hư Uyên Chi lắc đầu, mặt mày lạnh tanh nhấn mạnh: "Ta bị tính toán đến chết, có người tính tới đường cùng của ta."
Đây vốn là một câu gây bùng nổ, nhưng bởi vì trong giọng nói của ông ta không tồn tại chút cảm xúc nào, cho nên mới có vẻ bình tĩnh đến như vậy.
Khương Mộng Hùng nhíu mày, không nói gì.
"Cho đến bây giờ, ta chỉ hiếu kỳ một chuyện... Ta muốn biết ván cờ này rốt cuộc do ai bày ra, hiểu rõ ta như vậy, có thể tính toán ta rõ ràng như vậy."
Hư Uyên Chi lạnh nhạt nói: "Yến Bình? Vương Tây Hủ? Lư Khâu Văn Nguyệt? Hay là... Tử Hư Chân Quân?"
Giọng của ông ta vẫn lạnh nhạt như vậy, kể cả khi nói tới Tử Hư Chân Quân.
Tử Hư Chân Quân chính là Chưởng giáo Ngọc Kinh Sơn, nói một cách chính xác thì cũng từng là thầy của Hư Uyên Chi. Ván cờ này nếu có vị kia tham gia vào thì đúng là Hư Uyên Chi chẳng còn bao nhiêu bí mật.
Khương Mộng Hùng lắc đầu: "Không phải bẫy do người nào sắp đặt, đây là quyết định chung của tất cả chúng ta."
"Rõ rồi." Hư Uyên Chi lại nói như vậy.
Nếu lục đại bá quốc và thiên hạ chư tông đã cùng nhau làm một việc thì còn có thể gặp phải khó khăn trắc trở ngoài ý muốn nào? Nhân tộc lấy tư cách gì mà hùng cứ hiện thế?
Hư Uyên Chi là cường giả, là truyền kỳ sống.
Nhưng ông ta cũng không phải ngoại lệ.
Dưới siêu thoát, không ai có thể ngoại lệ.
Khương Mộng Hùng lùi lại một bước: "Vậy mời ngươi đi ra bước cuối cùng này."
Phía trước Hư Uyên Chi có hai đại đạo thông thiên, sự phát triển của Huyền học hay Thái Hư Huyễn Cảnh đều có cơ hội đẩy ông ta vượt lên đỉnh cao siêu phàm, đạt tới cảnh giới siêu thoát.
Kết quả tốt nhất của ông ta là Huyền học và Thái Hư Huyễn Cảnh hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau thành công. Kết quả tốt thứ hai là chọn một trong hai đại đạo.
Còn nếu những kết quả này đều không đạt được thì trước khi vạn năm thọ tận, ông ta còn có một đường lui... Đó chính là thân hóa Thái Hư, hợp làm một với Thái Hư Huyễn Cảnh, trên một ý nghĩa nào đó cũng là hóa thành vĩnh hằng.
Thái Hư Huyễn Ảnh còn, ông ta còn.
Đây là bí mật lớn nhất của ông ta, sau khi Thái Hư Huyễn Cảnh triệt để thành hình thì mới có khả năng. Nhưng lẽ ra ông ta nên biết từ sớm, dưới sự theo dõi sát sao của lục đại bá quốc, ông ta chẳng có gì là bí mật.