← Quay lại trang sách

Chương 4069

Hôm nay các cường giả tề tụ tại đây, chặt đứt quá khứ hiện tại và tương lai của Thái Hư Phái, biến con đường lui phòng khi thất bại này thành lựa chọn duy nhất của ông ta.

Bọn họ cần ông ta bổ sung hoàn chỉnh Thái Hư Huyễn Cảnh!

Đương nhiên ông ta có thể từ chối. Nhưng cho dù hiện tại hóa thành mây khói, chết không còn một mẩu, tất cả mọi thứ liên quan đến Thái Hư Huyễn Cảnh vẫn sẽ bị cướp đi, sẽ bị đẩy vào Thái Hư Huyễn Cảnh, hoàn thành xong một phần cuối cùng kia.

Những kẻ bày ra ván cờ này đã tính hết mọi phương diện. Có lẽ từ khi khái niệm Thái Hư Huyễn Cảnh được đề xuất lần đầu tiên, được các nước sơ bộ tán thành thì ván cờ này... cũng đã bắt đầu.

Thiên tử các nước sẵn lòng đúc kiếm Thái A, nhưng tuyệt đối không chịu giao chuôi Thái A ra.

Mà sao ông ta lại không nghĩ tới khả năng này?

Từ khi Động Chân ông ta đã xa lánh sự đời. Từ khi Diễn Đạo thì bế quan ẩn mình, thậm chí xưa nay toàn bộ Thái Hư Phái cũng luôn đóng chặt sơn môn, ít khi nhập thế.

Thứ mong cầu chẳng phải là bớt dính nhân quả, chớ nhiễm ân thù sao?

Nhưng bản thân Thái Hư Huyễn Cảnh đã là nhân quả lớn nhất.

Ông ta biết rõ, nhưng cũng không thể từ bỏ.

Đương nhiên ông ta cũng từng nỗ lực vì bản thân, nhưng mọi cố gắng đều không đủ, dù là thành công sáng lập một môn học thuyết, dù đã chạm gần tới siêu thoát... cũng không thể tự cứu lấy mình, chân chính siêu thoát hết thảy.

Đương nhiên biết được những điều này khó khăn nhường nào.

Đương nhiên hiểu được kết cục có lẽ đã được sắp đặt từ lâu.

Ông ta tình nguyện đi về hướng kết cục định sẵn.

Bởi vì đây chính là đạo của ông ta.

"Ta chỉ có một điều kiện." Hư Uyên Chi nói.

Khương Mộng Hùng đáp: "Chúng ta tận lực thỏa mãn."

Ánh mắt Hư Uyên Chi lướt qua mỗi một môn nhân Thái Hư. Nhìn những môn nhân đau đớn mỏi mệt này, cuối cùng trong đôi mắt hỗn độn cũng hiện lên một chút cảm xúc, đó là một loại cảm xúc vô cùng phức tạp, xen lẫn giữa đau lòng, thương tiếc, áy náy... khó nói thành lời.

Sau đó những cảm xúc này biến mất.

Từ khi bước ra khỏi Tổ Sư Đường, ông ta đã chuẩn bị, mà bây giờ, hết thảy đã hoàn thành. Cuối cùng... Thái Thượng vong tình.

Chỉ vong tình mới có thể vô tư, chỉ vô tình mới có thể công chính.

Ông ta vẫn nhớ cảm xúc cuối cùng của mình, cho nên nói: "Những môn nhân Thái Hư này của ta, ta muốn mang đi cùng. Ký ức và tư tưởng của bọn họ không thể biến mất. Cho dù hiện thế không dung được bọn họ. Chí ít bọn họ cũng nên được vĩnh sinh trong Thái Hư Huyễn Cảnh."

Khương Mộng Hùng suy nghĩ, không quay đầu lại nhìn những người khác, trực tiếp trả lời: "Đây là quyền của ngươi."

Hư Uyên Chi lãnh đạm nhìn ông ta, lãnh đạm nhìn mỗi người ở đây.

Khí thế của ông ta bắt đầu dâng trào, gần như dâng lên tới vô hạn.

Ông ta cũng cất bước rời khỏi khối đất bằng kia, rời khỏi "dưới đáy của dưới đáy", bắt đầu đạp hư không đi lên cai.

Bước đầu tiên, chính là đỉnh cao nhất.

Ông ta đặt chân ở đỉnh cao nhất của siêu phàm, muốn đi lên đỉnh cao, tới gần cảnh giới vĩ đại tuyên cổ khó cầu. Quả thực ông ta đã tới rất gần!

Cường giả các phương ở đây đều trầm tư, không ai phản ứng gì.

"Ầm ầm!"

"Ầm ầm ầm ầm!"

Vang lên nơi Long Cung là Địa Cổ, hậu đức thắng vật.

Vang lên nơi thắng cảnh Thái Hư là Thiên Cổ, thiên phạt vô tình.

Hai nơi hưởng ứng lẫn nhau, lại riêng phần mình vang vọng.

Hư Uyên Chi từng bậc đi lên, Khương Mộng Hùng vẫn đứng trên khối đất bằng, lẳng lặng trấn áp nơi này, mặc cho kình phong cuồn cuộn bên thái dương.

Nếu không phải thế cục như hôm nay, ông ta rất sẵn lòng đánh một trận với Hư Uyên Chi. Nhưng bây giờ ông ta chỉ có thể nhìn Hư Uyên Chi đi về phía trước.

Ranh giới siêu phàm đã vỡ, hạn chế của thế giới không còn tồn tại.

Khí tức của Hư Uyên Chi đã trở nên vô cùng kinh khủng, có thể nghiền ép bất cứ một vị chân quân nào ở đây!

Nhưng trong khí thế kinh khủng này, ông ta chỉ nhẹ nhàng vuốt phẳng đạo bào của mình, cất giọng:

"Người tu hành chúng ta, nguyện làm người dưới người."

"Ta đặt mình ở dưới chúng sinh, ta chình là bậc thang của chúng sinh."

"Đạo của ta không thành."

"Thái Hư thành."

Âm thành này lạnh nhạt bằng phẳng, không gợn sóng, không trầm bổng. Giống như câu chuyện này, không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Đạo thân nửa hư nửa thực kia, thời khắc này hóa thành vụn sao, trào lên thành tinh hà.

"Rầm rầm."

Trong hư không xuất hiện một dòng tinh hà cuồn cuộn vắt ngang, che lấp thiên địa, che lấp mây giông, chói lọi rực rỡ.

Tinh hà do Hư Uyên Chi hóa thành giao hòa vào thiên địa, như thể dòng sông này là nhánh của dòng sông kia.

Mà trong tinh hà cuồn cuộn, thấp thoáng nhìn thấy một bệ đá cổ xưa gào thét lướt qua... Luận Kiếm Đài của Thái Hư Huyễn Cảnh.

Thái Hư Huyễn Cảnh tồn tại trong thời không ảo ảnh, trong tình huống không có Thái Hư Giác Lâu, không có Nguyệt Thược, cứ thế xuất hiện trước mắt mọi người một cách rõ ràng.

Là Hư Uyên chi lấy thân làm cầu, phá vỡ giới hạn giữa có và không, kết nối ảo và thật.

Dòng tinh hà mà Hư Uyên Chi hóa thành lại phân ra một cơn sóng, cuốn trôi thắng cảnh Thái Hư, quét sạch tất cả môn nhân Thái Hư bao gồm Hư Tĩnh Huyền và Hư Trạch Minh.

Linh hồn của bọn họ đều rời khỏi thân xác, trôi nổi trong tinh hà, như bầy cá bơi ngược dòng, bay vào Thái Hư Huyễn Cảnh. Từ nay về sau, bọn họ sẽ sống trong Thái Hư Huyễn Cảnh, đạt được vĩnh hằng bằng một hình thức sinh mệnh khác.

Có thể gọi là "hư linh".

Mà Thái Hư Tổ Sư Hư Uyên Chi, gần siêu thoát vẫn chưa siêu thoát, gần vĩnh hằng mà không phải vĩnh hằng. Thái Thượng vong tình, vĩnh trị Thái Hư.

Có thể xưng...

"Thái Hư Đạo Chủ!"