← Quay lại trang sách

Chương 4072

Một tấm sách vàng và một tấm sách ngọc này dùng để xác nhận địa vị chính thống của hắn ta trong nội bộ đạo mạch. Giúp hắn ta và Trang quốc của hắn ta như cá gặp nước trong hệ thống Đạo môn.

Hắn ta bày ra hai trang này, lại lấy ngọc tỷ tới, đặt tay lên.

Trang quốc phát triển như hôm nay, thực lực quốc gia đã không còn tầm thường. Lực lượng quốc gia mà Trang Cao Tiền có thể điều động đương nhiên cũng mênh mông như biển. Có điều lúc này chỉ như sợi tơ. Từng sợi quốc gia chi lực phát ra từ ngọc tỷ, lượn lờ trên trang ngọc.

Gần như chỉ trong nháy mắt, trang ngọc nổi lên hào quang, sau đó âm thanh vang lên: "Hoài Đức Chân Nhân, chuyện gì mà gấp như vậy?"

Âm thanh này uy nghiêm bệ vệ, rất có khí chất đế vương.

Thậm chí có thể nói còn có uy nghi thiên tử hơn cả Trang Cao Tiện.

Tử Hư Chân Quân Tông Đức Trinh, năm xưa vốn là vua một nước, tình lĩnh quân tranh giành danh hiệu hùng chủ cái thế với Cơ Ngọc Túc. Về sau chủ động sáp nhập đất nước của mình vào Cảnh quốc, bản thân thì đi tới Ngọc Kinh Sơn, trở thành Chưởng giáo hiện tại của Ngọc Kinh Sơn.

Cũng là truyền kỳ một thời.

Lúc lên ngôi, Trang Cao Ước từng thụ sắc phong của Ngọc Kinh Sơn. Trang quốc lấy Ngọc Kinh Sơn làm chính thống, Trang Cao Tiện cũng là Chân Nhân do Ngọc Kinh Sơn sắc phong.

Thông qua Ngọc Thanh Kim Sách hoặc Nguyên Thủy Ngọc Sách, hắn ta có thể liên hệ trực tiếp với Chưởng giáo Ngọc Kinh Sơn mười năm một lần.

Hắn ta đã dùng hết số lần của Ngọc Thanh Kim Sách, được Tử Hư Chân Quân chỉ điểm, giải quyết những nỗi hoang mang trong tu hành.

Số lần của Nguyên Thủy Ngọc Sách, hôm nay mới dùng.

Trang Cao Tiện cũng không thèm để ý Tử Hư Chân Quân gọi mình là gì, trực tiếp nói thẳng: "Chưởng giáo Chân Quân, ta phải tới sơn môn Thái Hư, tham dự Thái Hư Hội Minh. Ta sẽ dốc hết tất cả ủng hộ lợi ích của Đạo môn."

Tử Hư Chân Quân nhẹ nhàng nói, ý tứ sâu xa: "Ngươi ủng hộ Đạo môn, Đạo môn sẽ ủng hộ ngươi."

Đỗ Như Hối yên lặng đứng một bên, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.

Nghe nói Thái Hư Chân Quân Hư Uyên Chi chính là đệ tử năm xưa Chưởng giáo Ngọc Kinh Sơn thương yêu nhất, đích thân dạy dỗ, muốn truyền hết y bát. Cuối cùng thậm chí còn cho phép Hư Uyên Chi rời khỏi sơn môn, tự lập giáo phái riêng.

Bây giờ Thái Hư Chân Quân đã đi xong bước cuối cùng, dâng hiến siêu thoát chi lực cho Thái Hư Huyễn Cảnh, lại Thái Thượng vong tình, kết thúc trần duyên. So với tương lai vốn rộng mở của ông ta thì kết cục này không được tốt đẹp cho lắm.

Từ giọng nói của Thái Hư Chân Quân hoàn toàn không nghe ra được một chút cảm xúc nào. Cũng không biết rốt cuộc tâm trạng ra sao?

Bên tai lại nghe Trang Cao Tiện nói: "Hiện tại ta đang cần ủng hộ.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Tử Hư Chân Quân nói: "Ngươi cần ủng hộ như thế nào?"

Trang Cao Tiện nghiến răng, nói với giọng căm hận: "Hai lão tặc ngốc của Huyền Không Tự và Tu Di Sơn hiện còn đang canh giữ ở biên giới Trang quốc ta, ta nửa bước khó đi, làm trò cười cho thiên hạ! Ta muốn tới sơn môn Thái Hư, tranh giành vì lợi ích Đạo môn, để tránh bị bọn họ vướng chân vướng tay, còn xin Chưởng giáo lấy danh nghĩa Bạch Ngọc Sơn giết chết bọn họ!"

Trong lòng Đỗ Như Hối run lên, hoàn toàn hiểu thấu rốt cuộc học trò này của mình đang có ý đồ gì. Đây đương nhiên là một hành vi vô cùng mạo hiểm. Nhưng danh tiếng của Khương Vọng càng ngày càng lớn, quả thực đã không còn cách nào diệt trừ mà không cần mạo hiểm!

Tử Hư Chân Quân không để hắn ta chờ quá lâu: "Khổ Giác không phải một Chân Nhân đơn giản, trên thân Chiếu Hoài cũng có Vị Lai Niệm của Vĩnh Đức. Giết bọn họ không phải chuyện thực tế, ngươi cũng không gánh nổi cái giá lớn như vậy."

Ngay khi Trang Cao Tiện không giấu nổi vẻ thất vọng trên gương mặt thì Tử Hư Chân Quân chợt nói: "Có điều, Thái Hư Hội Minh là để thiên hạ cùng quyết định về chuyện liên quan đến cách xử trí Thái Hư Huyễn Cảnh. Bọn họ không có tư cách, cũng không nên quấy rầy ngươi. Đúng lúc Khuông Mệnh đang ở ngoài nghỉ ngơi, để ta bảo hắn đi một chuyến."

Khuông Mệnh là Thống soái Đãng Tà Quân của Cảnh Bát Giáp, cũng là thiên hạ danh tướng thế hệ này của Ngọc Kinh Sơn.

Có hắn ta ra tay, hiển nhiên có thể trục xuất hai tên hòa thượng kia.

Trang Cao Tiện mừng rỡ: "Đa tạ Chưởng giáo!"

Tử Hư Chân Quân không đáp lại nữa. Hào quang trên trang ngọc dần dần thu lại, thời hạn chưa đến, sẽ không sáng lên nữa.

Trên mặt Trang Cao Tiện vẫn còn đọng lại nét vui mừng, tay lại vẫy nhẹ.

Đỗ Như Hối cất Kim Trang và Ngọc Trang, đậy nắp hộp lại, ra khỏi tẩm cung, giao cho Phó Bão Tùng đứng chờ ngoài điện, bảo hắn ta đưa về quốc khố.

Khi vị Quốc tướng Đại Trang này trở về trước bàn sách lần nữa, trên mặt Hoàng đế bệ hạ đã không còn biểu cảm.

Những cảm xúc như mừng rỡ, thất vọng, nghiến răng nghiến lời, đều đã tan thành mây khói, sẽ chỉ xuất hiện ở thời điểm thích hợp.

Thực tế hắn ta chẳng có cảm xúc gì cả.

Trong lòng cân nhắc kế hoạch của mình, Trang Cao Tiện thuận miệng nói: "Gần đây Quốc tướng cứ luôn dẫn theo Phó Bão Tùng bên mình, Lê Kiếm Thu đâu?"

Đỗ Như Hối nghiêm túc nói: "Phó Bão Tùng là thần tử cương trực, ta dẫn hắn đi theo bên cạnh để hắn sớm hiểu được cách triều chính vận hành và một vài thủ đoạn chính trị cần thiết. Lê Kiếm Thu là thần tử trung thành, ta để hắn một mình đảm đương một phía, để hắn xử lý một vài việc nhỏ trong Tướng phủ, hy vọng hắn sớm trưởng thành. Hai đứa này đều là hạt giống tốt đối với tương lai đất nước, ta không dám qua loa."

Trang Cao Tiện thở dài: "Đỗ sư tùy theo năng khiếu của học trò mà dạy, đúng là lương sư! Nhớ Đổng A khi xưa! Có hắn, ngài có thể tiết kiệm bao nhiêu tâm sức, không chừng sau này cũng được ghi danh lên Ngọc Sách."

"Quốc gia hưng thịnh há chỉ nhờ vào một Động Chân?" Giọng điệu của Đỗ Như Hối khó nén mỏi mệt: "Chỉ cần Bệ hạ có thể tận dụng được hết tài sức của kẻ dưới, quốc gia có thể tươi đẹp phồn vinh, cho dù ta có nhắm mắt ngay lúc này thì cũng có mặt mũi đi gặp Nhân Hoàng Đế."