Chương 4073
Thầy đừng nói như vậy!" Đến hôm nay Trang Cao Tiện mới phát hiện mái tóc đen của Đỗ Như Hối đã xen lẫn rất nhiều sợi bạc.
Thần Lâm vốn là thanh xuân bất lão, nhưng ông ta hao tâm quá sức, khó tránh khỏi thần thương.
Không có Đỗ Như Hối, Phó Bão Tùng, Lê Kiếm Thu, không chống nổi đất nước này.
Trang Cao Tiện khoan thai nói: "Chúng ta quân thần mưa gió nhiều năm, không có khó khăn nào là không thể vượt qua. Trẫm tại đay cam đoan với thầy, trong những năm trẫm còn sống, nhất định sẽ khiến Trang quốc bễ nghễ Tây cảnh, uy phục tứ phương. Trước kia quốc thế nhờ ngươi, về sau quốc thế trợ ngươi."
Hay cho hùng tâm tráng chí.
Đỗ Như Hối nhìn Trang Cao Tiện trước mặt, như thế nhìn thấy đứa bé bi bô tập nói năm xưa.
Nhân Hoàng Đế kéo tay ông ta, nói:
"Về sau xin nhờ Đỗ tiên sinh."
Thế gian muôn vạn người, không ai hơn Trang Minh Khải.
Vị quốc chủ đời thứ hai Trang quốc này, cả đời hà khắc bản thân, khoan dung người đời, lấy đức phục chúng. Chính dưới sự quản lý của hắn ta mà Trang quốc mới có thể nghỉ ngơi lấy sức, tích trữ của cải, mới gìn giữ được non sông xã tắc sau khi Trang Thái Tổ bất ngờ qua đời, thậm chí là gầy dựng được nguồn lực như ngày hôm nay.
"Phó Bão Tùng, Lê Kiếm Thu đều có thể dùng. Đệ nhất thiên kiêu Đại Trang chúng ta thì sao?"
Lời của Trang Cao Tiện kéo Đỗ Như Hối ra khỏi hồi ức. Tựa như rút một sợi chỉ ra khỏi bộ quần áo cũ.
Ông ta mất một lúc mới phản ứng kịp, bèn nói: "Trước cứ dùng tạm, trước khi hắn Thần Lâm, ta sẽ giúp Quân thượng xử lý ổn thỏa."
"Nhân tài Trang quốc vẫn quá cằn cỗi." Trang Cao Tiện thở dài: "Ngoại trừ Lâm Chính Nhân, chẳng có ai đi tới Long Cung Yến được cả."
"Chuyện ở thành Phong Lâm lúc trước, vốn là ta đã bắt đầu bày kế, muốn tìm một thời cơ thích hợp để uyển chuyển công bố chân tướng về Chúc Duy Ngã. Tính tình hắn quá kiêu ngạo, cái tôi quá lớn, nếu khinh suất, chắc chắn không thể chấp nhận nổi..." Trong ánh mắt Đỗ Như Hối hiện lên ánh nhìn lạnh lẽo: "Thời điểm Đổng A chiến tử, Lâm Chính Nhân đã từng gặp mặt Chúc Duy Ngã. Sau khi hiểu rõ hơn về Lâm Chính Nhân, ta rất nghi ngờ lúc trước hắn đã nói gì với Chúc Duy Ngã."
Chúc Duy Ngã quá xuất chúng, là thiên kiêu mà Trang quốc dốc hết quốc lực bồi dưỡng, cũng là lương tài mà Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối cùng tin tưởng và xem trọng.
Đáng tiếc, chưa kịp thành rường cột quốc gia đã bỏ xứ mà đi. Chẳng những không đền đáp công ơn mà ngược lại còn trở thành họa lớn trong lòng đất nước.
Nghe nói Đỗ Như Hối ngược dòng tìm hiểu lại chuyện năm xưa, mới biết Lâm Chính Nhân còn có chuyện này. Trang cao Tiện thoáng sửng sốt, nhưng cũng không hề tức giận, ngược lại còn khẽ cười: "Cái tên Lâm Chính Nhân này không đơn giản như vậy sao? Trẫm lại cảm thấy không đợi hắn Thần Lâm mà đã ra tay giết chết thì có hơi đáng tiếc."
Đỗ Như Hối nghiêm mặt nói: "Bệ hạ không thể nghĩ như vậy, phải biết rằng nuôi hổ dễ sinh họa.
Người này là quỷ hổ, gian ngoan hiểm ác, nếu thả ra, nhất định sẽ ăn thịt người."
Trang Cao Tiện nở nụ cười: "Đương nhiên, trẫm chỉ thuận miệng nói vậy thôi, sinh tử của người này do Đỗ sư toàn quyền quyết định, không cần nói với trẫm."
Hắn ta lại nói: "Nói đến quỷ hổ, Đỗ Sư nhìn nhận thế nào về Đỗ Dã Hổ?"
Đỗ Như Hối nói: "Một thanh đao tốt."
Có lẽ là vì rốt cuộc biên giới cũng được mở, không còn bị hai con lừa trọc đáng ghét kia nhìn chằm chằm, làm gì cũng bó tay bó chân, cho nên tâm trạng của Trang Cao Tiện cũng thoải mái hơn nhiều, có chút hứng thú hỏi thăm: "Sao chỉ có Đỗ Dã Hổ là tiên sinh không đánh giá người, mà chỉ đánh giá công dụng?"
Đỗ Như Hối đáp: "Bệ hạ đã khó lòng yên tâm về xuất thân của hắn, vậy phẩm chất của hắn cũng không quan trọng."
Trang Cao Tiện lại nói: "Lê Kiếm Thu cũng xuất thân tử thành Phong Lâm, nhưng Quốc tướng không nói vậy."
Đương nhiên Đỗ Như Hối hiểu rõ với tính cách của Trang Cao Tiện, hắn ta không tín nhiệm bất cứ ai một cách bình đẳng. Lê Kiếm Thu và Đỗ Dã Hổ, mặc kệ tính cách như thế nào, bình thường biểu hiện như thế nào, trong mắt hắn ta cũng chẳng có gì khác nhau. Bởi vì xuất thân từ thành Phong Lâm cho nên vĩnh viễn không thể nào lọt vào danh sách được hắn ta công nhận, giảm bớt sự hoài nghi của hắn ta. Điểm này sau khi Chúc Duy Ngã phản quốc lại càng thêm khắc sâu.
Nhưng ông ta vẫn ra sức trả lời: "Bởi vì Đổng A đã dạy dỗ hắn rất tốt. Lê Kiếm Thu hiểu Đổng A, cũng bằng lòng trở thành Đổng A. Về điểm này, ta thực sự không bằng vị phó tướng quá cố của chúng ta."
Ông ta vẫn luôn tâm tâm niệm niệm rằng không thể giữ lại Chúc Duy Ngã, cũng không biết về sau thêm thắt cái gọi là chân tướng thành Phong Lâm, Đỗ Dã Hổ có thật sự tin tưởng hay không.
Đổng A đã thuyết phục Lê Kiếm Thu như thế nào?
Ông ta cũng thường hồi tưởng, cũng thường tiếc nuối. Tiếc nuối xưa kia không bảo vệ thật tốt Quốc tướng tương lai mà ông ta nhận định.
Chuyển giao quyền bính, không ai thay thế.
Phó Bão Tùng, Lê Kiếm Thu, những người này không biết còn cần bao nhiêu thời gian mới trưởng thành.
Trang Cao Tiện cười lơ đễnh: "Ta vẫn muốn nghe xem thầy nhận xét thế nào về Đỗ Dã Hổ."
Lần này Đỗ Như Hối suy nghĩ một lúc mới đáp: "Nếu không có chuyện thành Phong Lâm, Đỗ Dã Hổ trung kiên gan dạ, là mãnh tượng hạng nhất."
Trang Cao Tiện lạnh nhạt nói: "Nhưng việc này đã có."
Đỗ Như Hối suy nghĩ lâu hơn, mới đáp: "Ta vẫn nói chưa chuẩn. Mai phục giết Khương Vọng, giết Đoạn Ly, liều mạng trên chiến trường... Đỗ Dã Hổ đã dùng sinh tử chứng minh lập trường hết lần này đến lần khác. Nhưng ta vẫn không cách nào hoàn toàn tín nhiệm hắn. Theo lý Đỗ Dã Hổ không phải một người biết che giấu tâm tư, tính tình nóng này, cá tính cương liệt, vui buồn mừng giận đều thể hiện rõ ra mặt. Nhưng càng là người như vậy thì suy nghĩ sâu nhất trong lòng hắn càng khó bị nhìn thấu. Ta không xác định được sâu trong nội tâm hắn cất giấu điều gì."