Chương 2 NHỮNG LỚP SÓNG CUỘN
Thứ Sáu
Ngày 29 tháng Ba năm 2013
15h31
Tài nghệ của Rodin là thuần hóa những con sóng. Chỉ bằng mắt.
Ngược với suy nghĩ thông thường của những gã say trên cảng Saint Gilles, đây không hề là công việc dễ dàng. Nó đòi hỏi thời gian. Lòng kiên nhẫn. Mưu mẹo. Không để bị mất tập trung, bởi tiếng mở cửa xe vừa vang lên sau lưng ông chẳng hạn. Không bao giờ nhìn vào đất liền, luôn luôn nhìn về chân trời.
Đại dương là thứ dành cho những kẻ điên rồ. Một lần, hồi còn trẻ, Rodin đã vào một bảo tàng. Nói đúng ra là một thứ giống như bảo tàng. Nằm ở phía Bắc nước Pháp, gần Paris, nhà của một ông già suốt ngày nhìn ngắm ánh mặt trời phản chiếu trên mặt ao, thậm chí còn chẳng có sóng, mà chỉ có những cây hoa súng. Lại còn ở một xứ sở mà trời lúc nào cũng lạnh, nơi chỉ cần đứng thẳng là đã chạm được tay lên trời. Đó là lần duy nhất ông rời khỏi đảo! Nó khiến ông không muốn đi thêm lần nào nữa. Trong bảo tàng bên cạnh ngôi nhà đó, có những bức tranh, những phong cảnh, những cảnh hoàng hôn, những khoảng trời xám xịt, đôi khi có cả cảnh biển. Những bức đồ sộ nhất kích thước phải tới 2x3 mét. Rất đông người ở đó, chủ yếu là phụ nữ, những bà già, dường như họ có thể đứng hàng giờ trước một bức tranh. Kỳ cục.
Lại có tiếng mở cửa xe sau lưng ông. Chỉ nghe bằng tai, ông đã xác định được phương hướng và khoảng cách, đó là ở khu đỗ xe của bến cảng, cách mỏm đá nơi ông ngồi khoảng ba chục mét. Chắc là tay du khách nào đó nghĩ rằng có thể chớp bắt được những cơn sóng bằng chiếc máy ảnh, giống như một người đi câu hy vọng bắt được cá chỉ sau một giây quăng cần xuống nước. Những kẻ ngu ngốc...
Ông lại nghĩ đến gã điên râu rậm đó. Nói cho cùng, những họa sĩ đó cũng giống như ông, họ tìm cách nắm bắt ánh sáng, những con sóng, sự chuyển động. Nhưng tại sao phải vướng bận với những toan và cọ vẽ chứ? Chỉ cần ngồi đó, trước biển, và dõi nhìn. Ông thừa biết dân trên đảo cho ông là điên rồ, khi ông cứ ngồi đó cả ngày nhìn chăm chăm về phía chân trời. Cũng không điên hơn những bà già trước mấy bức tranh. Thậm chí còn ít hơn. Cảnh đẹp là của trời cho. Như một họa sĩ siêu nhiên tài năng và hào phóng ở trên kia ban tặng.
Một tiếng kêu tắc nghẹn phá vỡ sự im lặng phía sau ông. Giống như một tiếng rên. Người du khách đó đang bị đau...
Rodin không quay lại! Để hiểu biển, để nắm bắt được nhịp điệu của nó, phải giữ tư thế bất động. Gần như nín thở. Những con sóng cũng giống như lũ sóc sợ sệt, chỉ cần bạn động đậy là chúng sẽ bỏ trốn... Cô gái làm ở Quỹ phúc lợi việc làm của tỉnh đã hỏi xem ông đang tìm việc gì, có các kỹ năng nào, dự định hòa nhập ra sao, kiểu như một bản tổng kết năng lực. Ông đã giải thích là ông biết nói chuyện với những con sóng, nhận biết chúng, cũng có thể nói là thuần hóa chúng. Ông cũng đã hỏi cô gái, một cách rất nghiêm túc, là với khả năng đó thì ta có thể làm được việc gì. Một chân trong lĩnh vực nghiên cứu chăng? Hay văn hóa? Có những điều kỳ cục lại khiến con người ta quan tâm. Cô đã nhìn ông bằng đôi mắt tròn xoe, như thể cô nghĩ ông đang trêu cô. Cô khá xinh xắn, ông những muốn dẫn cô lên đê để chỉ cho cô xem những con sóng. Ông thường làm thế với lũ cháu họ. Chúng hiểu được. Đôi chút. Nhưng càng ngày càng ít đi.
Tiếng kêu vỡ òa sau lưng ông. Lần này thì không chỉ còn là một tiếng rên. Một tiếng kêu cứu, rõ mồn một.
Gần như theo phản xạ, Rodin quay người lại. Dù sao, cơn mê đắm cũng đã bị phá vỡ, sẽ phải mất nhiều giờ mới nối lại được mối giao tiếp.
Ông tái mặt. Ông chỉ kịp nhìn thấy một chiếc xe, loại 4x4 màu đen. Và cả một bóng người, béo lùn, chiều ngang không khéo còn hơn cả chiều cao, mặc một chiếc kurta[2], khuôn mặt bị che khuất dưới chiếc mũ kaki kỳ quặc. Hẳn là một gã người Malbar[3].
Rodin lắp bắp. Khi ông dành quá nhiều thời gian cho những con sóng, lời nói sẽ không tuôn ra ngay lập tức, phải mất một thời gian để học lại cách nói:
— Xin lỗi... Tôi m...
Ông không thể rời mắt khỏi con dao trong tay gã người Malbar, lưỡi dao đỏ ối. Ông không có cử chỉ tự vệ nào. Trong thâm tâm, hành động duy nhất mà dường như ông hy vọng có thời gian để làm, là quay lại phía biển nói lời tạm biệt với những con sóng, với ánh sáng, với chân trời. Còn lại, ông không quan tâm. Nhưng gã Malbar thậm chí còn không cho ông cơ hội làm điều đó.
Rodin còn thấy phần cốp xe để mở của chiếc 4x4. Một mảnh ga giường lòng thòng. Một cánh tay buông thõng. Một...
Mọi thứ bỗng đảo lộn.
Một bàn tay giữ chặt vai ông trong lúc một bàn tay khác thọc con dao vào tim ông.
Chú thích:
[2] Một loại áo dài, trang phục truyền thống của dân cư một số nước Nam Á như Ấn Độ, Pakistan. Sri Lanka, Bangladesh...
[3] Người đảo Réunion gốc Anh điêng, không theo đạo Hồi.