Chương 3 CĂN PHÒNG TRỐNG
Thứ Sáu
Ngày 29 tháng Ba năm 2013
16h02
Mặt trời treo phía trên bể bơi như chiếc bóng đèn halogen khổng lồ được gắn vĩnh viễn vào nền trời. Khu rừng nhiệt đới quy củ với những hàng cọ và phong ba được bao bọc bằng ba bức tường thành cao vút bằng gỗ tếch, khiến không gian khép kín nơi đây trở nên khuất gió. Có thể đoán biết đại dương qua những cảnh chim đuôi chổi[4], qua cái mát mẻ của làn gió mậu dịch đằng xa. Nhưng trong hoa viên của khách sạn Alamanda, cái nóng vẫn đọng lại trong ô cỏ vuông vắn và mấy du khách ít ỏi đang trốn nóng dưới làn nước sặc mùi clo rồi trong những góc râm nơi có xếp hàng loạt những chiếc ghế vải gấp.
— Tôi lên xem Liane đang làm gì.
Martial nói là làm luôn. Anh với tay, đu người ra khỏi bể bơi. Gabin nhìn thấy anh đi về phía mình. Chẳng có gì để nói, chồng Liane cũng là một anh chàng không tồi, đôi chân cơ bắp, cơ bụng sáu múi, đôi vai rộng. Dáng dấp của thầy giáo dạy thể dục, lính cứu hộ hoặc cảnh sát cơ động, tóm lại là những nghề nghiệp mà người ta được trả lương để ngày ngày chăm chỉ tới phòng tập thể hình. Làn da cũng rám nắng không chê vào đâu được, trái ngược với làn da trắng sữa của cô vợ. Họ ở đây chưa đầy một tuần mà anh đã có được làn da của một người Cafre[5]... Anh chàng Martial đẹp trai hẳn là vẫn giữ chút dòng máu Phi, chỉ một chút xíu nhiễm sắc thể từ cụ tổ nô lệ, một sắc tố ngủ quên chỉ chờ có chút nắng là thức dậy và lan tỏa, như thể chỉ một giọt curaçao[6] cũng đủ để tạo màu sắc cho ly cocktail.
Trong khi anh đi về phía quầy bar, Gabin nhìn dòng nước chảy dọc phần thân trên nhẵn nhụi của chàng du khách. Martial và Liane Bellion tạo thành một cặp du khách đẹp đôi tận hưởng cảnh thanh nhàn vùng nhiệt đới. Gợi cảm và giàu có. Cũng tốt cho họ thôi, Gabin thầm nghĩ. Một mối quan hệ cộng hưởng. Hạnh phúc của các cặp vợ chồng da trắng, yêu nhau và giàu có, chính là nền tảng kinh doanh của các điểm đến được cho là thiên đường nghỉ dưỡng. Công việc kinh doanh của họ...
Martial đứng sững lại trước mặt anh.
— Gabin, vợ tôi đã quay xuống chưa?
— Chưa, rất tiếc, tôi không thấy...
Gabin nhìn chăm chăm vào chiếc đồng hồ phía sau người khách. Liane lên phòng phải được một giờ rồi. Chắc chắn là nếu cặp mông nhỏ nhắn của cô lướt qua tầm mắt thì anh sẽ nhớ.
Martial quay lại, đi thêm khoảng một mét về phía những thân người đang bập bềnh trong bể bơi.
— Margaux, chị trông giúp Sofa được không? Tôi lên xem Liane làm gì.
Gabin ghi nhớ cảnh tượng đó, từng chi tiết một, với độ chính xác mà anh không ý thức được vào thời điểm đó. Chiếc đồng hồ, gần như chính xác đến từng phút. Tư thế của những cơ thể người, trong nước, ngồi hoặc nằm dài trên những chiếc ghế vải. Cảnh sát sẽ yêu cầu anh nhắc đi nhắc lại cả chục lần, có cả phác họa hỗ trợ. Chẳng lần nào anh nói khác.
Margaux hơi ngoảnh lại phía Martial, cô đang bơi dọc trong bể; cô là vợ của một du khách khác, Jacques, vị luật sư đang đọc sách trên chiếc ghế dài. Hoặc đang ngủ.
“Đại úy Purvi, cô biết đấy, Gabin sẽ biện bạch, khi ta đeo kính mát...”
Margaux và Jacques Jourdain tạo thành một cặp đôi kém hấp dẫn hơn Liane và Martial, họ già hơn ít ra là cả chục tuổi. Cũng nhàm chán hơn. Ông chồng thì dành thời gian ôm chiếc máy tính dưới sảnh chờ để đọc email. Bà vợ thì bơi dọc bể. Nhiều kilômét. Chia cho mười hai mét chiều dài của bể, thì cái phép tính cho ra kết quả là số lần bơi đi bơi lại cũng khiến khối người hốt hoảng. Còn tệ hơn cả một con tenrec không đuôi[7] bị lũ trẻ vùng Thượng nhốt trong lồng. Vợ chồng nhà Jourdain gây bực bội cho nhau cả khi đang đi nghỉ ở vùng nhiệt đới. Thế thì ở Paris sẽ đến mức nào, Gabin thậm chí còn không dám tưởng tượng...
Sofa là con gái của Liane và Martial. Thực ra Sofa là biệt danh, tên thật của cô bé là Josapha. Cô bé đang làm duyên trong bể bơi, cứ như là có thể bơi bằng những chiếc phao Dora đeo ở hai tay. Gabin đã nhận thấy tính cách ngang ngược của con nhóc tóc vàng này ngay từ ngày đầu tiên, dường như nó đã xác định rằng nhiệm vụ duy nhất của mình trong kỳ nghỉ chính là phá hủy kỳ nghỉ của ba mẹ. Trong việc này, con bé quả là có năng khiếu đặc biệt. Mới hơn sáu tuổi mà đã tỏ vẻ chán chường. Có bao nhiêu đứa trẻ Paris ở tuổi nó đã được nếm trải làn nước 300°C dưới bóng phi lao, rạn san hô sáng lấp lánh và những chú cá hề bơi giữa những ngón chân?
Trong khi Gabin đang miên man suy nghĩ về cô nhóc con một được cưng chiều quá mức, thì Martial đã bước vào trong khách sạn.
16h05
Naivo sẽ chỉ nhớ tấm lưng của Martial Bellion trước thang máy. Hẳn là anh đã quay lưng lại khi Bellion đi qua sảnh, hoặc đang chúi mũi vào sổ sách. Vẫn chiếc quần bơi đó, vẫn tấm lưng đó, vẫn mái tóc đó. Sẽ không dễ gì giải thích với cảnh sát điều ấy, nhưng đúng là ta có thể nhận ra chính xác một người nào đó chỉ qua tấm lưng.
16h06
— Được rồi, anh đi đi, lần này thôi đấy!
Eve Marie kêu lên với Martial, anh đang ngần ngại trước khoảng sàn lát gạch sạch bóng. Khô đấy!
Qua lớp cửa kính sạch bong ở tầng ba, Martial đưa mắt nhìn xuống hoa viên khách sạn. Sofa đang ngồi một mình bên thành bể bơi. Margaux hài lòng với việc cứ bơi ba sải lại quan sát cô nhóc một lần. Martial thở dài rồi bước về phía phòng số 38.
Anh gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ sẫm màu. Chờ đợi. Rồi lại gõ. Sau vài giây, anh quay lại giải thích với Eve Marie dù bà chẳng hỏi gì:
— Vợ tôi cầm chìa khóa... Hình như cô ấy không nghe thấy. Tôi sẽ xuống nhờ lễ tân mở cửa giúp...
Eve Marie nhún vai. Bà không quan tâm. Khô rồi.
Vài giây sau, Martial đi lên, cùng với anh là Naivo trong vai trò của thánh Pierre với một chùm chìa khóa to tướng kêu xủng xoẻng trên cổ tay. Eve Marie ngước nhìn lên với ánh mắt cam chịu. Đúng thật là cả chiều nay cứ như có lễ hội hóa trang trong hành lang này vậy! Naivo là một bảo vệ thạo việc, chiếc chìa khóa đầu tiên anh tra vào ổ đã mở được cánh cửa phòng 38.
Martial bước vào. Naivo đứng lại ở ngưỡng cửa, khoảng một mét phía sau.
Căn phòng trống không.
Martial bước lên một bước, ngơ ngác.
— Tôi không hiểu. Liane phải ở đây chứ nhỉ...?
Naivo đặt tay lên gờ cánh cửa. Một cơn ớn lạnh chạy dọc cánh tay anh. Có điều gì đó không ổn, anh đã cảm thấy ngay lập tức. Trong khi Martial đưa mắt lục lọi khắp các ngóc ngách hiếm hoi của căn phòng, Naivo chăm chú nhìn vào từng chi tiết. Chiếc giường đôi với tấm nệm lông in hình hoa lồng đèn cuộn thành một đống. Quần áo vứt lung tung. Những chiếc gối và chiếc điều khiển từ xa vứt trên thảm. Chiếc bình thủy tinh trắng đổ trên chiếc bàn bằng gỗ tabebuia. Chừng ấy dấu hiệu về một vụ ẩu đả trong gia đình. Hoặc một cuộc vật lộn nóng bỏng của đôi tình nhân, Naivo buộc mình suy nghĩ theo hướng tích cực.
Martial sốt ruột mở cửa phòng tắm.
Không có ai.
Cả trong phòng, cả bên ngoài. Không có ban công, không có chỗ nấp dưới gầm giường, không có tủ âm tường, chỉ có vài chiếc giá gỗ.
Martial ngồi xuống giường. Hoảng hốt, bần thần. Tuy nhiên, thật lạ lùng, Naivo không tin vào điều đó. Quả là anh không biết phải giải thích như thế nào với cảnh sát, nhưng dường như có gì đó trong phản ứng của Bellion không được tự nhiên. Anh sẽ chỉ dừng ở việc mô tả cảnh tượng đó với đại úy Purvi, một ông bố trong gia đình, bốn mươi tuổi, hấp dẫn, tự tin, đổ sụp như một đứa trẻ khi phát hiện căn phòng trống không. Một tay ăn chơi ngồi như tượng trên giường, mặc độc chiếc quần bơi. Có thể đó chính là điều khiến anh cảm thấy không thực vào lúc đó. Sự đối lập...
Sự đối lập... và những vết màu đỏ... Thái dương Naivo ướt đẫm mồ hôi. Những vết màu đỏ trên tấm ga giường. Naivo mở to mắt. Khoảng chục vết đỏ khác rải rác trên tấm thảm màu be, xung quanh giường, gần cửa sổ, trên những tấm rèm. Anh câm lặng. Anh chỉ còn nhìn thấy một căn phòng vấy đầy máu.
Mơ hồ.
Cảnh tượng như kéo dài mãi, mặc dù nó chỉ diễn ra trong vài giây. Martial đứng dậy, lặng lẽ, đi lòng vòng, xáo tung đống quần áo trên giường như thể đang tìm kiếm một lời giải thích, một lời nhắn, một chỉ dẫn nào đó. Naivo cảm thấy ánh mắt Eve Marie từ sau vai anh. Bà đã lại gần, tay vẫn cầm tấm giẻ lau để có cớ, một mảnh vải cùng màu xanh ngọc với chiếc khăn đang quấn trên đầu.
Martial đứng dậy, và cuối cùng cũng lên tiếng, giọng không âm sắc, vừa nói vừa đặt lại chiếc bình hoa trên giá gỗ.
— Tôi không hiểu. Liane phải ở đây chứ...
Ánh mắt Naivo hướng sang mớ quần áo vứt thành đống dưới chân giường: Áo thun, quần ngố, áo sơmi. Toàn quần áo đàn ông!
Ngay lập tức, một cánh cửa mở ra trong óc Naivo, quét sạch những giả thiết bệnh hoạn bằng một luồng gió: Người đẹp đã bỏ đi...
Anh có thể làm chứng với tư cách một chuyên gia, rằng Liane Bellion gần như cứ mỗi tiếng lại thay một chiếc váy khác, có lẽ cô phải cho chở theo chuyến bay Corsair cả một côngtennơ quần áo cập cảng Pointe des Galets. Tuy nhiên, trong căn phòng hoang tàn, không còn dấu vết nào dù chỉ là một chiếc quần lót đăng ten, một chiếc váy voan bồng, một chiếc váy quấn đi biển, một chiếc áo hai dây hoặc một chiếc áo cổ khoét sâu...
Naivo đã thở được dễ dàng hơn. Anh quên những vết máu.
— Không thể nào... - Martial vẫn vừa lầm bầm vừa săm soi một lần nữa hai mét vuông phòng tắm.
— Ông Bellion, - Naivo xen vào, - tôi có thể làm gì không?
Martial quay phắt lại, nói nhanh như thể đã chuẩn bị câu trả lời từ trước và đã thuộc nằm lòng:
— Gọi cảnh sát đi! Vợ tôi lẽ ra phải ở trong phòng này. Cô ấy đã lên phòng cách đây một giờ. Cô ấy chưa quay xuống.
Anh đóng sập cửa phòng tắm và nhấn mạnh:
— Có, anh có thể làm điều gì đó. Dẫn cảnh sát đến đây đi.
Naivo cố nén một cái nhăn mặt lo lắng với vẻ chuyên nghiệp. Dẫn cảnh sát đến khách sạn... Chắc chắn ông chủ sẽ không nhảy cẫng vì vui sướng. Hết căn bệnh Chikungunya[8] đến những chuyến bay từ Paris-Saint Denis tốn đến hơn ngàn euro, ngành du lịch chẳng khá khẩm nổi trên hòn đảo dữ dội này. Thế mà lại còn bắt những khách nghỉ dưỡng hiếm hoi đó chứng kiến sự xuất hiện của những chiếc mũ kê pi bên bể bơi. Hỏi cung từng khách lưu trú trong khách sạn... Không, ông chủ sẽ chẳng thích gì những chiếc đèn hiệu cảnh sát. Nhưng anh không có lựa chọn nào khác.
— Tất nhiên, thưa ông, - Naivo nghe thấy chính mình đang nói. - Tôi xuống đây và sẽ cho ông số của cảnh sát.
Ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt Eve Marie, họ hiểu nhau mà không cần nói lời nào, rồi anh nhìn lại Martial lần nữa. Anh ta khiến anh nghĩ đến con thú trần truồng đang lồng lộn trong chuồng. Điều hòa nhiệt độ khiến từng thớ thịt của anh ta run lên, giống như một vận động viên lướt sóng bị lạc trên biển Baltique.
— Có lẽ ông nên mặc gì đó vào, thưa ông.
Hẳn là Martial chẳng nghe thấy gì.
— Thật... thật không bình thường, - Martial Bellion vẫn thì thầm. - Liane phải ở đây chứ nhỉ.
Chú thích:
[4] Giống chim biển đặc trưng của đảo Réunion.
[5] Người Réunion gốc Phi.
[6] Loại rượu vỏ cam có nguồn gốc từ đảo Curaçao (thuộc quần đảo Antilles), thường dùng trong pha chế cocktail.
[7] Giống nhím nhỏ của đảo Réunion.