← Quay lại trang sách

Chương 18 KHU NGHỈ CHÂN JOSAPHA

Chủ Nhật

Ngày 31 tháng Ba năm 2013

21h13

Dải băng màu da gần như lẫn vào trán Sofa. Chỉ ngày mai thôi, sẽ không còn dấu vết nào của cái u và vết xước. Martial ngồi trên giường, bên cạnh Sofa. Anh đẩy đám gối và thú bông ra. Sofa để mặc anh làm. Chăm sóc. Cởi quần áo. Đặt nằm xuống. Martial khám phá lại những cử chỉ của người cha, những cử chỉ gần như phi thực, như thể anh đang thực hành trên một con búp bê vô tri vô giác. Một con búp bê bị co cơ.

Anh tắt tivi. Sofa không nói thêm lời nào. Những lời cuối cùng của cô bé vẫn vang dội trong đầu anh: “Mẹ có đau không, khi ba giết mẹ ấy?”

Martial nắm chặt cuốn Ti Jean trong tay, vẻ ngốc nghếch. Đọc một câu chuyện liệu có phải là cách tốt để mở lời với con gái? Gần như từ khi cô bé ra đời, mỗi tối, Liane đều dành nhiều phút để đọc truyện cho Sofa nghe. Một nghi thức không thể chấm dứt. Một nỗi khổ dai dẳng.

Martial ghét khoảnh khắc thân mật trước khi ngủ mà anh bị ra rìa đó, anh cảm thấy mình như một gã gián điệp nếu lắng nghe hai người, và như một kẻ xa lạ nếu tách xa họ. Anh nhỏm dậy để đặt cuốn Ti Jean lên chiếc giá chất đầy vỏ ốc. Rồi lại ngồi lên giường, vô cùng cẩn trọng.

— Ba sẽ kể cho con một câu chuyện, Sofa ạ. Còn hơn thế nữa, ba sẽ tiết lộ với con một bí mật.

Không một lời đáp. Sofa nằm co quắp dưới tấm chăn màu phấn. Martial nói tiếp bằng giọng bình tĩnh và trấn an:

— Con có biết tại sao con lại có cái tên lạ như thế không, Josapha?

Vẫn không một lời đáp, nhưng hơi thở của Josapha nhanh hơn một chút.

— Ba tin chắc là mẹ chưa bao giờ nói với con về chuyện đó...

Một cái đầu nhô ra khỏi tấm chăn. Nỗi tò mò quá lớn, hai hàng mi của Sofa thể hiện điều đó qua những cái chớp mắt như đánh tín hiệu morse. Martial mỉm cười.

— Con biết đấy, Sofa, ba và mẹ muốn có một em bé. Rất muốn. Để tạo ra em bé, người cha và người mẹ phải hôn nhau, ôm nhau thật chặt, càng muốn có em bé thì càng phải ôm chặt. Con hiểu không?

Mắt Sofa tròn xoe như bi ve. Trong những khung ảnh treo trên tường căn phòng, chú bé trạc tuổi Sofa đang vuốt ve cái mai khổng lồ của một con rùa, chiếc mũ lưỡi trai in chữ “trang trại Corail” chụp trên mái tóc vàng; ở một bức ảnh khác, bà chú bé đặt chú ngồi lên một chiếc xe trượt mùa hè ở công viên Maϊdo. Kỳ nghỉ hè trong mơ. Hạnh phúc bình yên.

Giọng Martial hơi run lên.

— Ngày hôm đó, mẹ và ba đã quyết định đi nghỉ, không xa, không lâu, ở bờ biển gần nhà chúng ta nhất. Deauville, ở Normandie. Chúng ta đã quay lại đó năm ngoái, con nhớ không, bãi biển có những chiếc ô đủ màu sắc, nơi mà con thấy nước quá lạnh ấy?

Sofa nhăn mặt khi nghe đến kỷ niệm đó. Môi cô bé hé mở nhưng không thốt ra lời nào.

— Nhưng ba đang nói đến một ngày trước khi con ra đời khá lâu. Ngày hôm đó, ba đã đặt một phòng khách sạn để nghỉ cùng với mẹ. Từ cửa sổ có thể nhìn ra biển. Đó là điều bất ngờ nhân dịp sinh nhật mẹ. Ba mẹ đã đi bằng chiếc Picasso, lúc đó chưa có ghế của con ở phía sau. Để đến Normandie, phải đi đường cao tốc, đường không xa nhưng thường rất đông người. Tối đó, ba và mẹ xuất phát muộn, gần nửa đêm, để tránh tắc đường. Mẹ rất sốt ruột được đến khách sạn, cả mẹ và ba đều rất sốt ruột muốn được hôn nhau, được ôm chặt nhau, để em bé nhanh chóng ra đời...

Sofa trườn người dưới tấm chăn. Cánh tay cô bé giờ đã chạm vào vai ba.

— Trên đường cao tốc, sau những điểm thu phí cầu đường, có một khu nghỉ chân, khu duy nhất trước khi đến biển. Ba và mẹ sốt ruột muốn có em bé đến nỗi không thể chờ được đến khách sạn, ba mẹ đã dừng lại ở đó, trên bãi đỗ xe cạnh đường cao tốc... Con có biết nơi đó có tên là gì không, Sofa?

Đôi môi động đậy, như thể bị tê cóng.

— Kh... không, - cuối cùng Sofa cũng thì thầm. Một luồng hơi nóng xâm chiếm Martial.

— Nó tên là khu Josapha, con gái ạ. Ba không biết tại sao nó lại có cái tên xinh đẹp đó. Xung quanh không có gì, không có làng, không có nhà, chỉ là một bãi đỗ xe màu đen và mấy cái cây. Chính ở đó, ba và mẹ đã đón con từ trên trời xuống, con yêu ạ. Khi ba mẹ lên xe đi tiếp, mẹ đã nắm chặt tay ba và dịu dàng nói: “Anh không thấy Josapha là một cái tên xinh xắn sao?”.

Bàn tay bé nhỏ của Josapha len vào trong bàn tay người cha. Nó ẩm. Nóng.

Martial cúi xuống, giọng thì thầm hầu như không nghe nổi:

— Con là người duy nhất trên thế giới này có cái tên đó, Sofa. Đó là một kho báu. Một kho báu mà chỉ có ba, mẹ và bây giờ là con biết được bí mật. Con hiểu không, con yêu, hằng ngày, hàng triệu chiếc xe hơi và xe tải đi qua tấm biển đó, “Khu nghỉ chân Josapha”, nhưng không một ai nghĩ rằng đó là tên của cô bé xinh đẹp nhất thế giới.

Một giọt nước mắt lăn trên má Sofa.

Con bé vẫn không dám nói, nhưng đăm đăm nhìn ba.

Martial hiểu dù không ai nói với ai lời nào. Sofa đang tuyệt vọng.

— Thế thì tại sao ba lại giết mẹ? - đôi mắt ướt nhòe hỏi anh. - Tại sao, nếu ba đã yêu mẹ đến thế?

Martial nhìn thấy một bức ảnh hạnh phúc khác trên tường. Người bà phúc hậu cùng cháu trai đi thăm Ngôi nhà Vanille. Bàn tay Sofa mềm mại. Cánh tay trần của con bé hơi run, nổi da gà. Martial thở ra, nhìn đi chỗ khác, rồi dấn sâu thêm.

— Con phải tin ba, Sofa. Phải tin ở ba. - Anh khẽ ho để hắng giọng. - Ba... ba không giết mẹ con. Ba không giết ai cả, con yêu ạ. Không ai cả!

Bàn tay Sofa chỉ còn là một bánh xà phòng đang tan ra giữa các ngón tay anh. Martial nhìn chăm chăm vào bức tường, những bức ảnh, không thể biểu lộ bất cứ tình cảm thân thiết nào khác như choàng tay ôm lấy con gái, siết chặt con vào lòng, lùa ngón tay vào mái tóc dài của con.

Anh thậm chí tránh cả ánh mắt của Sofa. Năm dòng chữ ngắn, ám ảnh, nhảy nhót trước mắt anh.

Hẹn gặp

Vịnh Thác

Ngày mai

16h

Đến cùng con bé.

Anh lao theo. Biết rằng an ủi Sofa chỉ là giai đoạn đầu tiên. Tiếp theo sẽ là thuyết phục con bé. Anh cần con bé.

— Cần phải dũng cảm, Sofa. Con... con hãy nhớ lại những dòng chữ trên kính xe, hôm qua, ở bãi đỗ xe của khách sạn. Lời nhắn đó là một cuộc hẹn, ở đầu bên kia của đảo, dưới chân ngọn núi lửa lớn, một nơi có tên là vịnh Thác.

Martial nắm chặt trong lòng bàn tay mình năm ngón tay nhỏ bé ướt đẫm; một miếng bọt biển đẫm nước mắt.

— Chúng ta phải đến được đó, Sofa ạ. Ngày mai. Sẽ khó đấy, rất khó, bên ngoài khắp nơi đều có cảnh sát, nhưng chúng ta phải đến đó...

Sofa sụt sịt. Giữa ba lần nấc, con bé cũng thốt ra được bốn chữ:

— Gặp mẹ còn sống?

Ngập ngừng rất lâu, gần như bất tận.

— Ba rất mong như thế, Sofa ạ, ba rất mong...

21h34

Martial mở cửa sổ phòng tắm hướng ra khoảng sân con bên trong, không thể nhìn thấy từ ngoài phố. Anh chỉ đẩy cửa ra vài xăngtimét, đủ để làn khói lọt qua và bay lên bầu trời đầy sao.

Martial bóp chặt điếu thuốc tự chế giữa kẽ ngón tay. Nhiều năm nay anh không hút cần sa nữa. Anh đã mua cỏ của gã người Trung Hoa ở phố Abattoir, chính là kẻ đã bán cho anh chiếc BlackBerry.

Mua cần sa...

Anh thấy buồn cười. Cảm thấy mình như tay thợ bánh mì về hưu đi mua bánh mỗi sáng. Suýt thì có vài lời khuyên cho gã người Trung Hoa đó về việc làm ăn nhỏ của gã.

Anh lại rít thêm một hơi. Những ngôi sao nhòe đi một lát, rồi lại nhân lên như trong ống kính vạn hoa phía sau ô cửa kính vỡ.

Trong sân, vài ba con chim đêm đang hót. Martial đã quên mất tên chúng, chỉ còn biết tên những con chim sẻ màu xám ở vùng ngoại ô Paris.

Anh đã quên hầu hết mọi thứ.

Khi trở lại phố Abattoir ba ngày trước, anh đã đi qua nhà ga đường bộ cũ. Khoảng chục cô ả đang chờ khách dưới những cột đèn, phía trước bức tranh tường to tướng. Theo phản xạ, Martial lái chậm lại. Trong số những cô gái lai, anh đưa mắt tìm Aloé. Cô không có ở đó. Ánh mắt anh lướt trên những cô bé gần như còn ở tuổi thiếu niên, những cô gái người Créole tóc vàng ánh kim, những ả béo mặc chật ních, nhưng không có ai giống với cô. Hoặc cũng có thể anh không nhận ra cô. Tin tức gần đây nhất về cô cũng đã từ cách đây năm năm. Anh biết cô đã đổi tên. Có thể cả màu tóc. Thậm chí có thể cô đã có con.

Thêm một hơi nữa.

Aloé sẽ sống như thế nào nếu không gặp anh trên đường đời? Nếu cô không gắn bó với Alex.

Ba ngày trước, anh đã nói chuyện này với Liane. Hai người đã cãi nhau, như mỗi lần anh nhắc đến quãng đời đó. Ít ra là những gì mà Martial kể với Liane.

Một trận cãi vã...

Tất cả những chuyện đó lúc này đối với anh thật phù phiếm...

Đó là trước thời điểm không thể quay lại. Martial dí mẩu thuốc vào cửa sổ.

Anh đã quá quen với việc nói dối. Nói dối Aloé, ở một cuộc sống khác. Nói dối Liane trong tuần này. Nói dối cảnh sát từ ba ngày nay. Bây giờ là nói dối con gái.

Trốn tránh. Nói dối. Bỏ chạy. Giết người. Anh có lựa chọn nào khác chứ?