← Quay lại trang sách

Chương 17 KIÊU NGẠO VÀ LƯỜI BIẾNG

Chủ Nhật

Ngày 31 tháng Ba năm 2013

21h02

Aja ngồi trong sảnh phía sau đồn cảnh sát. Đêm đen bao phủ khoảng sân giữa, ngoại trừ chiếc bàn được chiếu sáng bằng ngọn đèn yếu ớt treo ở đầu một sợi dây quấn quanh xà ngang. Thời tiết mát mẻ đến không ngờ. Aja thích kết thúc một ngày như thế này, đặt máy tính xách tay trên chiếc bàn trong vườn, kết nối Wi-Fi. Bằng lòng với ánh điện tối thiểu và ánh sáng xanh lơ từ màn hình. Nghe tiếng chim hót, những tiếng hót lo lắng, như thể lần đầu tiên chúng phải đối mặt với hoàng hôn. Ba cô đã dạy cô nhận biết những tiếng tuy-tuy, tếch-tếch của đám chim sẻ vùng Réunion, nhưng đặc biệt là của loài chim mà cô thích nhất, chim yến, chúng chỉ bay ra vào ban đêm và định hướng nhờ âm vang những tiếng kêu ríu rít của chúng.

Những dòng chữ chạy trên màn hình. Aja gõ dài dằng dặc, thậm chí không sửa lại, đại tá Laroche đang chờ cô nộp báo cáo trước nửa đêm, anh ta đã nói rõ rằng sẽ tự chịu trách nhiệm chuyển nó đến các bộ phận khác nhau của ComGend.

Quyết định của ban tham mưu được đưa ra với sự chính xác cao độ, vào lúc 20 giờ: chính thức khởi động chương trình Papangue. ComGend chịu trách nhiệm điều phối vụ truy tìm Martial Bellion, kế hoạch truyền thông với thông báo tìm kiếm trên tất cả các kênh truyền hình và phát thanh, liên hệ với chính quốc, liên kết giữa các đội cảnh sát trên đảo, huy động GIPN[34].

Cuộc chơi lớn...

Aja thậm chí còn không cần phải thương lượng, Laroche cho cô chỉ đạo vụ điều tra cho đến sáng ở vành đai của Saint Gilles, cả các chốt chặn ở lối ra thành phố cũng như lục soát các căn nhà. Cho đến khi có lệnh mới, anh ta sẽ chỉ đạo mọi chuyện còn lại.

Aja nghe thấy từ sau lưng, bên trong văn phòng đội cảnh sát, những tần sóng phát thanh lạo xạo. Những mệnh lệnh trầm đục. Vài tiếng cười, chủ yếu là tiếng rủa văng ra từ miệng những viên cảnh sát mệt mỏi. Ở lối ra của Saint Gilles, điểm nút cuối cùng, những nút cổ chai do việc lục soát đồng loạt từng chiếc xe gây ra kéo dài nhiều kilômét. Những cảnh sát khốn khổ chơi trò kiểm quan bị mắng chửi vuốt mặt không kịp. Mười lăm cảnh sát khác lục soát từng ngôi nhà có gara, ít nhiều ngẫu nhiên. Cho đến lúc này,vẫn không có dấu vết nhỏ nào.

Không có một khởi đầu nhỏ nhất nào cho hướng điều tra.

Aja nhắm mắt và nghe rõ mồn một, ở phía xa, hướng các vách đá, tiếng kêu của những con chim đuôi chổi đang bảo vệ tổ. Chắc chắn cô đã bỏ lỡ điều gì đó.

Quá trẻ, quá nữ tính, quá Créole. Ba điểm yếu. Người ta sẽ khiến cô hiểu ra điều đó vào sáng mai. Thế thì cô phải cật lực gõ báo cáo. Rõ ràng.

Thứ Ba ngày 26 tháng Ba. Sự việc đã được kiểm chứng. Liane Bellion đến Saint Benoît để yêu cầu cảnh sát bảo vệ. Cô cảm thấy bị đe dọa.

Thứ Sáu ngày 29 tháng Ba, 15 giờ. Sự việc đã được kiểm chứng. Liane Bellion rời khỏi vườn khách sạn Alamanda và lên phòng. Tất cả khách khứa và nhân viên khách sạn đều khẳng định điều đó. Eve Marie Nativel đã khẳng định, Liane Bellion không ra khỏi phòng.

15h15. Sự việc đã được kiểm chứng. Martial Bellion lên phòng gặp vợ. Lời khai của vợ chồng nhà Jourdain và nhân viên khách sạn khẳng định điều đó.

15h25. Sự việc gần như được kiểm chứng. Martial Bellion ra khỏi phòng khách sạn trong lúc đẩy một chiếc xe chở vải có thể chứa một người. Anh ta đến tận bãi đỗ xe đằng sau khách sạn. Lời khai của Eve Marie Nativel, người làm vườn của khách sạn, Tanguy Dijoux, và những đứa trẻ chơi ở bãi đỗ xe khớp nhau. Việc này cũng được xác nhận qua lời thú nhận của Martial Bellion.

15h45. Sự việc đã được kiểm chứng. Martial Bellion quay trở lại bể bơi của khách sạn.

16h. Sự việc đã được kiểm chứng. Martial Bellion lại lên phòng. Lời khai của nhân viên trong khách sạn khớp nhau. Phát hiện có dấu vết vật lộn, cũng như máu của Liane Bellion trong phòng.

Từ 15h đến 16h, Amaury Hoarau, còn gọi là Rodin, bị sát hại trên cảng Saint Gilles, cách khách sạn khoảng một kilômét. Vũ khí gây án là một con dao, của Martial Bellion. Kết quả phân tích đã chứng tỏ: lưỡi dao có vết máu của Liane Bellion. Những dấu vân tay duy nhất thu được trên cán dao là của Martial Bellion.

Chủ nhật ngày 31 tháng Ba, 16h, ngay trước khi bị gọi thẩm vấn, Martial Bellion trốn khỏi khách sạn Alamanda bằng chiếc xe thuê màu xám hiệu Clio, dẫn theo con gái là Josapha.

Từ đó đến giờ vẫn chưa tìm thấy anh ta.

Nghi ngờ về tội trạng của Martial Bellion: không.

Sự việc chưa biết: không có động cơ bề ngoài. Không có xác của Liane Bellion.

Giả thiết đáng tin cậy nhất: một vụ cãi cọ tồi tệ giữa Martial Bellion và vợ. Ngộ sát. Martial Bellion hoảng sợ, rồi bị cuốn vào vòng xoáy giết người mà anh ta không thể thoát ra được.

Câu hỏi phụ: Anh ta có thể điên cuồng đến mức nào?

Aja ngước mắt lên. Cô vấp ở câu cuối cùng này. “Điên cuồng”. Cô những muốn tìm cách khác để diễn đạt với ComGend, nhưng không thấy từ nào hay hơn.

Những kết quả điều tra ban đầu tại chính quốc cho thấy đây là một cặp đôi không có rắc rối. Martial Bellion làm bảo vệ ở phòng tập thể hình của xã Deuil la Barre. Anh ta kết hôn với Liane cách đây tám năm. Cô đã nhanh chóng nghỉ học ngành ngôn ngữ - xã hội học để nuôi dạy con gái Josapha.

Trên xà ngang trong sảnh, gần sợi dây treo đèn, một chú tắc kè đang làm xiếc trên dây để lại gần ngọn đèn hơn. Một nhân vật Ica không cắm lông chim.

Aja gượng cười.

Người ta không ngẫu nhiên mà trở thành sát nhân. Chắc chắn phải có một lỗ hổng nào đó trong quá khứ của Martial Bellion. Chắc hẳn trong đêm nay sở cảnh sát Deuil la Barre sẽ gửi cho cô toàn bộ thông tin mà họ tìm được về vợ chồng nhà Bellion. Có vẻ như ở đó họ đang hành động, mặc dù đã gần 19 giờ ở chính quốc, và lúc này, ComGend không hề tin vào khía cạnh tâm lý trong vụ án. Hoặc đúng hơn là không thèm quan tâm. Đối với họ, cách giải thích rằng đây là một vụ cãi cọ trong gia đình dẫn đến án mạng đã là đủ. Đầu tiên là phải bắt được gã này trước khi hắn lại giết người. Sau đó sẽ tìm kiếm các tình tiết giảm nhẹ nếu có...

Chỉ có điều sự việc không như thế. Aja đã gặp Martial Bellion hai lần. Có điều gì đó không ổn. Một kẻ có thể đã vô tình giết vợ, sau đó rơi vào hoảng loạn thì chắc chắn đã để mình bị bắt. Tại sao lại báo cảnh sát, tự nguyện đến trụ sở cảnh sát, thú nhận, rồi bỏ trốn? Tất cả trò này giống như được dàn cảnh để nhằm một mục đích cụ thể.

Mục đích gì?

Thật khó để đưa linh cảm của mình vào báo cáo, người ta sẽ lập tức cho rằng cô rũ bỏ trách nhiệm, rằng cô sáng tác ra một kẻ thù xảo quyệt để không phải thú nhận rằng cô đã bị một gã nghiệp dư lừa gạt.

Cô mặc kệ.

Toàn bộ những chữ trên màn hình đều bị gạch chân đỏ hoặc xanh. Cô buông một tiếng thở dài. Chắc chắn còn có việc gấp gáp hơn là sửa lỗi chính tả để làm hài lòng chính quyền Zoreille... Thế nhưng, dù chán ngán cảnh quan liêu đó, cô vẫn tỉ mẩn ngồi sửa.

Vì lòng kiêu hãnh.

21h05

— Ngủ ngon, Gabin!

Anh chàng nhân viên quầy bar quay lại và ngần ngừ không muốn chìa ra bàn tay đen như than. Đã gần mười lăm phút anh ra sức lau chùi cái lò than to bằng đá phiến của khách sạn Alamanda. Chính Armand Zuttor là người quyết định các thực đơn của Hạt Cát, nhà hàng của khách sạn. Những tối có tiệc nướng, ngoài món rượu pân, Gabin còn có nghĩa vụ cạo rửa lò than. Mệnh lệnh là mệnh lệnh.

Anh chăm chú nhìn Eve Marie Nativel. Bà lao công đang đứng trước mặt anh, hai bàn tay quắp chặt chiếc túi vải. Rõ ràng là bà đang về nhà.

— Cháu không bắt tay bác đâu, bác Eve Marie! Hẹn gặp bác ngày mai.

Bà già người Créole mỉm cười dưới vành khăn xanh lơ. Bà vẫn không nhúc nhích. Chậm rãi, bà quay đầu lại để chắc chắn không có du khách nào nghe thấy câu chuyện. Phần lớn họ đã rời xa bể bơi để tránh lũ muỗi.

— Không, - bà Eve Marie đáp, - ngày mai bác tới làm cho một Ông chủ Da trắng. Một gã khốn, còn tệ hơn Zuttor, nhưng hắn trả bác gấp bốn lần...

— Thế thì chúc bác lễ Phục sinh vui vẻ...

Anh chàng nhân viên quầy bar cúi nhìn hai cánh tay đầy bồ hóng, nhẫn nhục. Anh còn phải mất nhiều phút nữa mới làm sạch cái lò than này. Anh, một nghệ sĩ pha cocktail, lại buộc phải hủy hoại làn da và cổ họng trong đám mây tro than... Anh như nghe thấy điệu blue của một nhạc công trumpet bị trưng dụng để đánh bóng những chiếc kèn đồng.

Eve Marie vẫn không nhúc nhích. Có vẻ bà đang xoay xở một câu gì đó trong miệng, giống như người ta cứ nhai mãi miếng bã mía.

— Cháu đã nói gì với cảnh sát?

Gabin suýt thì ngồi lên đống than.

— Với cảnh sát ư?

— Ừ, với cô bé Aja và nhà tiên tri đó, chính xác cháu đã nói gì?

Gabin cố trả lời mà không suy nghĩ gì:

— Về những gì đã xảy ra. Những điều cháu nhìn thấy từ quầy bar. Bác muốn cháu kể điều gì khác chứ?

Bà già Créole nhắm mắt lại. Thật khó đoán biết là do mỏi mệt hay bực tức. Khi bà mở mắt ra, đôi đồng tử màu xanh rọi thẳng vào anh chàng nhân viên quầy bar.

— Nói về quá khứ chẳng hạn. Quá khứ của Martial Bellion.

Gabin thủng thẳng lấy trong túi ra một điếu Marlboro.

— Cháu chẳng nói gì, bác Eve Marie ạ. Cảnh sát không hỏi gì cháu về chuyện đó cả. Cháu là một thằng có kỷ luật, cháu chỉ trả lời những câu mà người ta hỏi cháu.

— Dóc tổ, Gabin! Chỉ vài giờ nữa thôi. Chắc chắn cảnh sát sẽ xác minh mọi chuyện.

Anh chàng nhân viên quầy bar cúi xuống lò than và thổi bùng những đốm lửa cuối cùng để châm thuốc.

— Cứ để xem. Ta sẽ ứng khẩu. Cháu quen rồi.

— Bác thì không.

Eve Marie khom người thấp hơn, như thể cây thánh giá bằng gỗ mà bà đeo quanh cổ nặng cả tấn, rồi khẽ nói thêm:

— Bác... bác có nhiều điều để mất hơn cháu.

Anh chàng nhân viên quầy bar hít một hơi dài. Khói thuốc Marlboro cuộn bay lên trời, xung quanh tòa nhà Nam Thập tự.

— Bác vẫn giận Bellion à?

Eve Marie Nativel lại nhắm mắt, rồi nhìn đăm đăm vào lò than, giống như một thầy bói có thể đọc được tương lai trong lớp mỡ bò.

— Bác trông cậy ở cháu, Gabin. Cảnh sát sẽ bới lại đống tro tàn. Thổi bùng những đốm lửa. Bác... bác không muốn cái tên Aloé bị lôi vào những chuyện này. Bác đã mất nhiều năm để bảo vệ nó. Cháu hiểu bác muốn nói gì rồi đấy, Gabin. Pis pa ka rété assi chyen mô[35].

Gabin khẽ búng mẩu thuốc lá vào trong lò.

— Cháu hiểu. Chỉ có điều Aja bám dai quá. Cô ta biết rõ nơi này, rõ hơn bất cứ ai khác.

Chân bà Eve Marie chậm rãi xoay về phía lối ra.

— Bác trông cậy ở cháu, Gabin ạ. Hãy chuyển lời tới Tanguy, Naivo và những người khác...

Anh chàng nhân viên quầy bar nhìn theo bà già người Créole chậm rãi đi ra. Anh muốn tìm một lời nào đó để chứng tỏ anh đứng về phía bà, chứ không phải phía cảnh sát.

— Bác đừng lo, bác Eve Marie. Dù sao, giả thiết có thể xảy ra nhất là Bellion tự cho mình một phát đạn và người ta chôn luôn anh ta, không cần đào bới bất cứ chuyện gì.

21h09

Christos bước vào tiền sảnh của đồn cảnh sát, tay cầm một lon Dodo. Aja gần như không ngước mắt khỏi máy tính.

—Làm tốt lắm, chú Chris, lời khai của nhà Jourdain ấy.

Christos dốc nốt lon bia, dửng dưng với lời khen.

— Có gì mới không, Aja?

— Không, không có gì...

Cô nhấp chuột. Bản đồ Saint Gilles hiện ra với những ngôi nhà đã qua lục soát được định vị.

— Nhưng có tiến triển, chú Chris ạ, ta sẽ khép chặt vòng vây quanh hắn. Ở khu Carosse, họ chỉ có hai người, hai thực tập sinh, nếu chú có thể đến hỗ trợ họ...

Vỏ lon bia bay vào sọt rác. Christos vươn vai.

— Chú chuồn đây, Aja. Chú về nhà thôi.

Aja buông thõng hai tay xuống đùi. Thậm chí cô còn chẳng thèm tìm cách che giấu vẻ ngạc nhiên.

— Chú chơi trò gì với cháu thế, chú Chris? Ta chỉ còn đến ngày mai để tóm hắn. Sau đó, người của...

— Không, Aja... chú rất tiếc. Ta phải làm việc theo kiểu tiếp sức. Như thế việc mới chạy được.

— Chết tiệt, chú Christos, chúng ta đang có một kẻ giết người tự do...

— Và không chỉ có một. Cả những kẻ bán ma túy. Những kẻ ấu dâm. Cả một đống đủ các thể loại. Những bà góa cần bảo vệ. Chú biết việc của mình. Các đồng nghiệp khác cũng thế.

Aja đứng dậy. Đôi lông mày rậm chỉ còn là một đường thẳng sẫm màu.

— Chú không được lựa chọn, chú Christos. Chú được triệu tập, giống như tất cả mọi người. Kế hoạch Papangue có ý nghĩa gì với chú không?

— Cháu sẽ làm gì chú, Aja? Khiển trách sao? Sáng mai chú sẽ ở đây. Sớm. Chú về ngủ đây. Mà cả cháu cũng nên làm như thế.

Bối rối, Aja lắng nghe âm thanh hòa trộn lạ lùng giữa tiếng chim hót và tiếng lạo xạo từ những chiếc máy bộ đàm của cảnh sát. Cô buông một tiếng cười mệt mỏi rồi đáp lại:

— Chú quả là vô trách nhiệm...

Christos chỉ nở nụ cười vô liêm sỉ rồi bước ra vườn.

— Cháu chẳng phải chứng tỏ gì đâu, Aja. Với bất kỳ ai. Cho dù cháu có bắt được Bellion, để đổi lại cháu được thừa nhận...

Câu trả lời bật ra:

— Cháu muốn bắt được gã này trước khi hắn giết ai đó nữa. Chấm hết. Những chuyện khác, cháu không quan tâm.

Christos lặng lẽ hoan hô trong bóng tối.

— Thật đáng kính trọng, Aja. Cháu là một vị thánh. Đừng quên gọi về cho chồng con.

Aja ngẩng đầu và thiêu đốt con ngươi dưới ánh sáng của bóng đèn không chao. Trong một thoáng, cô nghĩ đến Tom, đến các con gái của họ, Jade và Lola. Lola lớn hơn Josapha Bellion khoảng gần ba tháng. Tom đã gửi tin nhắn cho cô ngay sau khi kế hoạch Papangue được thông báo trên kênh Réunion 1. Aja chưa có thời gian để trả lời. Dù sao anh cũng hiểu rằng đêm nay cô sẽ không về. Anh đã giải thích với các con gái trước khi kể chuyện và cho chúng lên giường. Tom là một anh chàng hoàn hảo.

Cô nháy mắt về phía cái bóng của Christos. Trong một lát, võng mạc vẫn còn rung rinh những chớp xanh lục.

— Chú làm cháu mất thời gian, chú Christos. Chú nói đúng, tốt hơn hết là chú về đi.

Chú thích:

[34] Đội phản ứng nhanh của cảnh sát quốc gia Pháp.