Chương 20 ANH TRAI
Thứ Hai
Ngày 1 tháng Tư năm 2013
7h21
Trong gương, tôi thoáng nhìn thấy lưỡi kéo ánh lên trong tay ba. Sắc. Nhọn.
Ba đưa nó lại gần gáy tôi, tôi cảm thấy nó sắc và lạnh. Tôi cắn môi đến bật máu.
Tôi run lên vì sợ nhưng không dám nói lời nào. Ba đứng đằng sau tôi. Hẳn là ba phải đoán được nỗi sợ hãi, cảm thấy những cơn run rẩy, thấy khắp người tôi đang nổi da gà.
Ba gí lưỡi kéo sát hơn. Lần này, mũi kéo chạm vào cổ tôi. Nó lạnh băng.
Lưỡi kéo lướt lên đến tận tai trái tôi.
Tôi cố không có bất kỳ cử chỉ nào, tôi phải chờ đợi không nhúc nhích.
Không kêu gào. Không hoảng sợ.
Ba có thể làm tôi bị đau.
Làm tôi bị thương, dù không cố ý. Ba vốn không mấy khéo léo.
Thêm những lọn tóc rơi vào chậu rửa.
Những giọt nước mắt bắt đầu lăn ra từ khóe mắt tôi. Tôi đã hứa với ba là sẽ không khóc, nhưng thật khó.
Tuy nhiên, ba đã giải thích với tôi; để tìm lại mẹ, chúng tôi phải dậy thật sớm, ra đi càng nhanh càng tốt, chúng tôi có một cuộc hẹn, ở bên kia hòn đảo. Ba cũng bảo tôi phải là cô bé dũng cảm nhất trên đời.
Tôi đang như thế, và sẽ như thế, tôi hứa, để tìm lại mẹ. Nhưng dù sao, tóc tôi. Tôi từng mơ ước nó sẽ dài đến mông, nó sẽ đẹp như tóc của mẹ, tôi sẵn sàng đợi nhiều năm nữa, và bỏ ra nhiều giờ để chải nó mỗi buổi sáng.
Ba đã cắt trụi tóc tôi bằng năm nhát kéo. Như một con lợn. Biến tôi thành con trai, ý tưởng mới kỳ quặc làm sao! Ba đã nảy ra ý đó khi nhìn những bức ảnh. Đó là một cậu bé trạc tuổi tôi, thỉnh thoảng ngủ trong phòng này, khi cậu đến thăm bà vào kỳ nghỉ hè. Có một người bà sống ở Réunion chắc là phải thích lắm. Thích hơn ở khách sạn. Hơn nữa, bà còn có vẻ tốt bụng; hơi buồn cười với mái tóc màu xanh lơ; trong ảnh, bà luôn đeo những chiếc vòng cổ to bằng vỏ ốc hoặc răng cá sấu.
“Con có thể mặc quần áo con trai, ba nói với tôi. Sẽ giống như trò cải trang.”
Ba cố mỉm cười. Tôi thì không. Khi ba cố tìm cách pha trò, không phải lúc nào cũng buồn cười.
Lưỡi kéo lướt sau tai tôi, cắt ngắn hơn nữa.
Thật ra, tôi biết vì sao ba muốn cải trang tôi thành con trai. Không phải để mọi người không nhận ra tôi. Không chỉ thế.
Quyết định chơi trò bất ngờ với ba, tôi quay lại:
— Ba này, có đúng là con có một anh trai không? Trước đây ấy. Nhưng con không biết vì anh ấy đã chết đúng không?
Bàn tay ba suýt thì đánh rơi chiếc kéo. Ba vội chộp lại được, nhưng vẫn làm xước một chút da ở trên cổ tôi. Tôi gần như không cảm thấy gì, vì quá tập trung vào câu trả lời.
Chỉ có điều ba không trả lời.
7h24
Martial chờ một lúc lâu trước khi mở lời, như thể anh hy vọng rằng Sofa sẽ chán nản vì im lặng mà quên đi câu hỏi.
— Con rất xinh khi cắt tóc kiểu con trai, con yêu ạ.
Cô bé thè lưỡi với anh trong gương.
Vài nhát kéo cuối cùng. Cố gắng cắt phần mái cho bằng. Tập trung vào công việc của thợ cắt tóc nghiệp dư trong khi chỉ nghĩ đến một điều.
Để con gái ra ngoài, một mình, là một ý tưởng tự sát. Dẫu vậy, anh không có giải pháp nào khác.
— Con hiểu chưa, con yêu? Ba đã lên danh sách, con chỉ việc đưa cho ông bán hàng.
— Con không thể đọc nó cho ông ấy sao? Con biết đọc rồi, ba cũng biết thế mà!
Anh cúi xuống cổ con gái giống như một thợ cắt tóc khúm núm.
— Con nói càng ít càng tốt, con yêu ạ. Không được để ai nhận ra rằng con là một cô bé gái. Thế nên con đưa danh sách cho ông ấy và chỉ xem lại xem đã đủ chưa. Một bản đồ loại 1/25.000.
— Phức tạp quá...
Một la bàn. Phần còn lại, con biết rồi. Trái cây và bánh sandwich.
— Thế nếu người ta hỏi thì con nói con tên là...?
— Paul!
— OK.
Anh cố cười. Một mình. Chẳng bao giờ anh làm Sofa vui vẻ được.
— Ba đã giải thích đường đi rồi, con đi về phía bãi biển, cứ đi thẳng theo con đường lớn dành cho người đi bộ. Tất cả các cửa hàng đều ở đó. Con chỉ nói chuyện với những người bán hàng. Không nói với ai khác, con hiểu chưa?
— Con hiểu. Con đâu phải em bé.
Martial giải phóng đôi vai của con gái khỏi tấm khăn choàng bám đầy tóc.
Sofa tự ngắm mình trong gương, hoài nghi trước mái tóc cắt ngắn. Nham nhở.
Trong danh sách đi chợ, mẹ luôn thêm hai dòng cuối. Một điều bất ngờ cho con gái yêu và một điều bất ngờ cho người chồng yêu.
Chính xác. Liane luôn có thiện ý đó hằng ngày để biến những công việc nặng nhọc thành trò chơi. Anh ngập ngừng mãi mới trả lời:
— Điều bất ngờ tuyệt nhất, con yêu ạ, là con quay về thật, thật nhanh.
Anh bước ra phía cửa, mở hé, nhìn kỹ con phố vắng tanh.
— Chờ chút, Sofa, một chi tiết cuối cùng.
Anh cúi xuống con gái rồi đặt lên mũi cô bé một cặp kính mát mà anh tìm thấy trong chiếc tủ cạnh cửa ra vào.
— Con nghe kỹ này, Sofa, khi con quay về, có thể con sẽ khó nhận ra ba. Cả ba cũng sẽ cải trang, cắt tóc, cạo râu. Con hiểu không?
— Vâng...
Thật khó đoán biết bất kỳ điều gì trong ánh mắt Sofa. Sợ hãi? Ngạc nhiên? Phấn khích trước điều mà cô bé cho là một trò chơi?
Martial lùa bàn tay vào trong mái tóc ngắn của con gái. Hàng chục mẩu tóc vụn dính vào ngón tay anh.
— Nào, đi thôi, người hùng.