← Quay lại trang sách

Chương 21 TÌNH TIẾT GIẢM NHẸ

Thứ Hai Ngày 1 tháng Tư năm 2013 7h51 — Uống trà nhé, cháu yêu? Đầu tiên, cánh mũi Aja phập phồng, hít thở làn khói ấm. Rồi mắt cô mở ra. Một cái khay. Một cốc trà. Ba chiếc bánh sừng bò trong giỏ. Christos đang ăn chiếc thứ tư, mật dính đầy râu. — Cháu ngủ à, Aja? Trông cháu như một bà già mất ngủ. — Cảm ơn, chú Chris. Cháu rất thích được khen khi mới ngủ dậy. Vâng, chắc là cháu ngủ được khoảng một tiếng, mỗi lần mười phút. — Chú đã nghe Đài Cảnh sát trên đường đến đây. Không có gì mới sao? — Không có gì. Cứ như là Bellion đã bốc hơi. Cháu đã nói chuyện điện thoại với Laroche, nhạc trưởng của kế hoạch Papangue. Sáu chiếc trực thăng quay cuồng gần như khắp đảo ngay từ khi mặt trời mọc. Không có dấu vết nào của chiếc Clio xám, của Bellion hay của đứa bé gái. Laroche sống ở đảo Réunion từ sáu tháng nay rồi. Anh ta sẽ gọi lại cho cháu sau khi báo cáo xong với tỉnh trưởng. Anh ta... anh ta có vẻ có năng lực. — Nên thêm chút âm điệu, Aja. — Gì cơ? — Thêm chút âm điệu khi cháu nói “có năng lực”. Aja thở dài. Cô vươn vai và ấp hai bàn tay vào chiếc cốc nóng bỏng. Christos bệ mông lên gờ cửa sổ. — Ngược lại, chú có tin mới đấy, Aja. Tin nặng ký... Mắt Aja sáng lên. Những ngôi sao đêm cuối cùng, giữa mơ và tỉnh. — Thật không? Chú vẫn làm việc ở trên giường sao? — Cháu không biết mình nói đúng đến thế nào đâu. Chú lấy thông tin từ một cô bạn. Một bộ não như bộ xử lý Intel Core gắn với trí nhớ của con voi tương đương ổ cứng ba téraoctet, chỉ được chia ngăn để xử lý những tin vặt ở Réunion từ xửa xưa đến giờ. Tóm lại, bạn gái cùng giường của chú đã chứng thực rằng cách đây vài năm, Martial Bellion đã nhúng chàm trong một chuyện xảy ra ở biển, một thằng nhóc chết đuối ở Boucan Canot. Ánh mắt Aja mờ đi. Tòa nhà Nam Thập tự vừa biến mất trong ánh mặt trời mờ nhạt buổi sớm. — Cháu không tin à? - Christos thất vọng hỏi. — Có... Chỉ có điều ta đã có bảy cuộc điện thoại từ tối qua đến giờ để kể cùng một chuyện đó. Người dân đảo Réunion có một trí nhớ tuyệt vời đối với những chuyện ngớ ngẩn nhất ở địa phương... dù sao thì cũng hơn chúng ta. Không một cảnh sát nào trên đảo kết nối người khách du lịch từ chính quốc này với câu chuyện đứa trẻ chết đuối hồi đó. Chắc chú cũng biết, chúng ta đã tiến hành tìm kiếm từ lúc đó, cháu đã nhận được nhiều email từ chính quốc, cháu phải đọc kỹ từng cái, nhưng nói tóm lại, Martial Bellion đã mất đứa con đầu, với người vợ đầu, người vợ trước Liane. Alex. Sáu tuổi. Chết đuối ở biển. Lỗi không giám sát của Bellion, là người vốn phải trông con. Cho đến lúc này, cháu không thấy có mối liên hệ nào với hai vụ giết người ở Saint Gilles. Điều chủ yếu mà cháu hiểu được, đó là gã du khách của chúng ta tưởng chừng đang bị lạc ở nơi thù nghịch thực ra lại biết rõ hòn đảo này như lòng bàn tay. — Phải nhìn vào mặt tốt của sự việc, Aja ạ, - Christos mỉa mai. - Hắn hiểu từng chân tơ kẽ tóc của ta, nhưng chúng ta có các tình tiết giảm nhẹ. — Bellion đã sống chín năm ở đảo này, - nữ đại úy nói tiếp mà không ngẩng mặt lên, - từ năm 1994 đến năm 2003. Hắn làm việc ở câu lạc bộ bơi thuyền Bourbon. Theo những gì ComGend muốn nói với cháu, Bellion vẫn còn vài người bạn sơ giao trên đảo. Một bạn lặn ở Langevin, một người trồng mía ở sông Mât, một bạn gái cũ ở Ravine à Malheur. Tất cả đều khẳng định đã mất mọi liên hệ từ khi anh ta quay trở lại chính quốc, cũng không hề gặp từ khi anh ta quay lại đảo. Dù sao, tất cả họ đều được giám sát ngầm, nghe trộm và theo dõi, mọi thứ... Nhưng Bellion vẫn bặt tăm tích. Christos ngốn tiếp chiếc bánh sừng bò thứ hai. — Một gã ranh ma. Rất tiếc vì thông tin không còn giá trị, cháu yêu... — Không có gì. Cháu rất tiếc vì đã nặng lời với chú tối qua... — Tự chú gây ra thôi. Với lại cháu quá mệt. Bây giờ cháu còn mệt hơn... Có lẽ cháu phải ngủ một hoặc hai giờ... Aja thổi cốc trà nóng bỏng. — Không thể được, người hùng ạ. Mọi chuyện sẽ được giải quyết trong những giờ sắp tới, cháu cảm thấy thế. Bellion đã núp trong hầm trú ẩn suốt cả đêm, nhưng hắn sẽ ra ngoài, bắt buộc phải thế. Giống như loài gặm nhấm phải đi tìm thức ăn... Hắn không ngẫu nhiên bỏ trốn, chú Christos ạ, hắn có chủ đích. Một cái đích cụ thể. — Nếu chú đề nghị giúp cháu một việc, nói thế nào nhỉ, hơi rắc rối, cháu có chấp nhận không? — Cháu đã đến nước này... — Bạn cùng giường của chú. Một phụ nữ người Cafre, ổ cứng Intel Core, cô ấy đã nghĩ ngợi suốt đêm về vụ án. Cô ấy cũng thấy có điều gì đó không ổn ở đây. Một thứ lô gích ngầm. — Biết ủy quyền là một phẩm chất đấy, chú Christos. Bạn gái chú, cô ấy làm nghề bói toán kiểu Comore à? Bã cà phê Bourbon hay lòng dê đực? — Đúng hơn là Harlan Coben. Kiểu đoán trước khi còn ba chương cuối... Aja bị bỏng họng do nước trà quá nóng, cô nhăn mặt và cắt lời luôn: — Ờ thì sao lại không chứ? Chú cứ bảo cô ấy đến, có mất gì đâu... Christos mỉm cười. — Thật dễ mến, sếp. Cháu sẽ không thất vọng đâu. Imelda là một tuyệt tác đấy. Ông rút từ trong túi ra một gói cỏ, quấn một điếu thuốc. Aja nhăn nhó khó chịu. — Chú Christos, nói cho cháu yên tâm đi, chú sẽ không hút cần sa ở đây chứ? Đây là đội cảnh sát, khỉ thật. Nhất là hôm nay, đầy đủ bộ sậu của đội ComGend sẽ đến... — Bình tĩnh đi, Aja. Chúng ta đang ở ngoài sảnh. Bên bờ biển, gió sẽ thổi bay hết... Với lại, căn nguyên là một việc tốt, chú đã tịch thu cái này của một thằng nhóc trước khi đi! Aja thở dài cam chịu. — Chú làm cháu mệt quá! Sáng nay cháu không muốn cãi nhau với chú nữa. Christos rít một hơi. — Ngoài ra, có gì mới nữa không, cháu yêu? — Có, phút nào cũng có... Chú nghĩ xem, kế hoạch Papangue nghĩa là bỗng nhiên có cả hàng chục người ở đây và ở chính quốc. — Thế thì phải chọn lọc. Chỉ cho chú những chi tiết mới tinh thôi. — Chú không biết chú nói đúng đến thế nào đâu. Trong số các tin mới nhất, kỹ sư tin học của ComGend đã đào xới đôi chút phía nhà Jourdain. Họ khẳng định rằng họ không quen biết nhà Bellion trước khi gặp nhau trên đảo cách đây vài hôm. Nhưng ngược lại... Viên thiếu úy mím môi giữ điếu thuốc. Ông đoán ông sẽ thích đoạn sau. — Ngược lại gì cơ? —... ngược lại, họ đã nảy ra ý tưởng kiểm tra các tài khoản Internet của nhà Jourdain. Đặc biệt là của Jacques Jourdain. Chú đoán xem anh chàng bé nhỏ hay ra vẻ bí mật đó giấu gì trong hộp thư Picasa? — Đó là một thứ để chứa ảnh, đúng không? — Giỏi lắm, chú Chris. Jacques Jourdain sưu tầm ảnh chụp trộm các nữ du khách trẻ xinh đẹp mặc đồ bơi một mảnh, từ những ảnh âm bản mờ chụp cận cảnh trên bãi biển bằng điện thoại di động cho đến những bức khác chụp trộm kiểu paparazzi, zoom to bằng máy Konica Minolta. — Wow! Gã luật sư này làm chú kinh ngạc đấy. Có thể bắt hắn vì tội đó không? — Không đơn giản. Chỉ có điều trong bộ sưu tập những cô gái lưu ở tài khoản của ông ta, họ tìm thấy cả chục bức ảnh của Liane Bellion. Rõ ràng là hình như người đẹp thích có làn da rám nắng không có vết áo tắm... Christos há miệng, mặt tươi roi rói, điếu thuốc vẫn giữ thăng bằng một cách thần kỳ giữa hai hàm răng. — Chú ngạc nhiên đấy! Ta có thể xem ảnh không? Aja phá lên cười. — Bên ComGend đã có vài nhân viên bị ám ảnh giống chú xung phong làm việc đó rồi. Nhưng dù sao cũng không được đào ngũ, người hùng ạ... Christos để rơi điếu thuốc. — Chú cũng căm thù những gã ở ComGend như cháu! Cháu có tin là Jacques Jourdain phải lòng người đẹp tóc vàng Bellion không? — Ta sẽ biết thôi... Viên đại úy thong thả uống cạn cốc trà rồi lại ngước mắt nhìn Christos. — Cháu có thứ khác cho chú. Bởi vì chú đến sớm, chú có muốn mình có ích không? — Chú dậy sớm là vì thế, cháu yêu! Thậm chí chú còn bỏ cả cuộc yêu kiểu chó vào buổi sáng để đến đúng giờ... Aja thở dài đặt cốc xuống. — Một hướng khác cần xác minh! Một cú điện thoại đêm qua sau khi truyền hình đưa tin. Một cô gái, Charline Tai Leung, làm tiếp viên ở sân bay Saint Denis. Theo những gì cô ta nói qua điện thoại, Martial Bellion đã đến gặp cô ta để đổi vé máy bay vào năm ngày trước, bốn mươi tám giờ trước khi án mạng kép xảy ra. Nếu chuyện đó được chứng thực thì Bellion rất có thể bổ sung thêm yếu tố có chủ mưu trước vào toàn bộ những cáo buộc chống lại anh ta. Hôm nay cô gái đó nghỉ phép. Cô ấy sống ở Roquefeuil[36]. Đang ở nhà chờ cảnh sát đến lấy lời khai. Aja đưa ra một tấm bìa có dòng địa chỉ viết nguệch ngoạc. Viên thiếu úy đưa chân di nát mẩu thuốc. — Nếu cháu quan tâm đến tình cảm của chú thì, người đẹp ạ... Chú ngưỡng môôôộ các tiếp viên hàng không. Ông nói thêm, trước vẻ mệt mỏi của cấp trên: — Nào, Aja. Gọng kìm đang siết lại. Chúng ta sẽ bắt được hắn, chắc chắn ta sẽ bắt được hắn.

Chú chích:

[35] Ngạn ngữ Réunion: Rận không ở lại khi chó chết. Bất hạnh khiến bạn bè xa lánh. (Les puces ne restent pas sur les chiens morts). [36] Vùng Thượng ở Saint Gilles.