← Quay lại trang sách

Chương 28 MƠ LÀM LÍNH CỨU HỎA

Thứ Hai Ngày 1 tháng Tư năm 2013 9h29 — Đây, thưa ông cảnh sát, giấy tờ của mẹ tôi đây. Martial mở ví và đưa ra thẻ căn cước, đăng ký xe, thẻ bảo hiểm. Viên cảnh sát mỉm cười. Đã thành thông lệ. Anh đã phải kiểm tra vài trăm xe từ sáng nay. Anh nhìn vào bên trong chiếc Nissan màu vàng. Trên ghế phụ lái, bà già đang ngủ, khăn choàng phủ trên đầu gối, cổ quấn khăn, như thể bà đang lạnh, mặc dù trời đang 300°C; ở đằng sau, một thằng bé đang giận dỗi, ngồi giữa một cái võng và những chiếc cà mèn dã ngoại của người Créole. Bây giờ cả người Zoreille cũng tham gia nữa... Dù mệt mỏi nhưng vẫn ý thức trách nhiệm, viên cảnh sát chăm chú xem xét giấy tờ xe. — Giấy tờ của anh đâu? - cuối cùng anh hỏi Martial. Martial cúi đầu ra vẻ lấy làm tiếc. — Ờ, không có... Chúng tôi chỉ đưa bà lên hít thở khí trời trên vùng Thượng. Anh thấy đấy, nếu tìm được mũ trùm đầu thì tôi tin chắc bà cũng sẽ đội luôn. Viên cảnh sát phá lên cười, vui vẻ. Đó là một người Créole. Anh thông cảm. Anh đưa giấy tờ cho Martial. — Tôi cũng thế, cứ cách một tuần tôi lại lên đó một lần. Nhưng tôi ít may mắn hơn anh. Tôi vẫn còn cả hai bên cha mẹ để chở đi. Anh lại chăm chú nhìn lần nữa vào băng ghế sau. Đứa bé mặt mũi trông thật khó coi, thậm chí trông nó như vừa khóc. Viên cảnh sát nháy mắt với Martial ra chiều thông cảm. — Với trẻ con thì càng khổ sở nhỉ. Nó thích ở vùng phá hơn, đúng không? Giống lũ con tôi! Thôi, chúc anh đi vui vẻ. Martial bình tĩnh nhấn ga. Anh đã thoát! Lúc đầu anh lái xe nhẹ nhàng dọc phố Saint Pierre, cho đến tận Trou d’Eau. Ít ra, chốt chặn cũng có tác dụng lọc bớt phương tiện giao thông, trên đường không có một ai và anh có thể nhanh chóng đi xa. Anh đi dọc bờ biển trước khi đến Saint Leu, sau khi vượt qua một loạt các cửa sông Trois Bassins, Grande Ravine và Ravine Fontaine, liếc mắt nhìn qua những cây cầu vượt khổng lồ trên đường Tamarins, với tổng chiều dài dưới một ki lô mét. Tương đương với ba cây cầu cạn Milau dài chưa đầy mười kilômét... Giao thông trên đường cao tốc thông suốt. Quá thông suốt. Quá dễ bị phát hiện. Martial đột ngột rẽ ngoặt. Giữa những cây cọ lùn và đám xương rồng khổng lồ, vòng xuyến ở lối rẽ vào Saint Leu khiến anh ngạc nhiên. Thi thể Chantal Letellier, mặc dù đã được siết chặt bằng dây đai an toàn, vẫn trượt trên ghế phụ. Cái đầu nhợt nhạt chầm chậm ngả xuống tay anh. Martial rùng mình. Bàn tay anh co quắp trên tay lái, đờ đẫn; làn da mềm nhão chạm vào tay khiến anh buồn nôn, làm bùng lên trong anh những ký ức không thể chịu nổi. Khi anh đi xe cùng Liane, dù quãng đường rất ngắn, cô đều ngủ thiếp đi sau vài kilômét, và mái tóc vàng mềm mại của cô rủ xuống vai anh. Cũng trong tư thế trìu mến như cái xác này. Cái xác lại bắt đầu rỉ máu. Áo anh lại ướt đẫm. Sofa khóc ở đằng sau. Trừ vài phút ở chốt chặn, trước mặt viên cảnh sát, con bé không ngừng khóc từ khi bắt đầu đi. Tuy nhiên, Martial không có cách nào khác là tiếp tục đi, tiếp tục lái xe, dù anh biết rằng thi thể bà già bị cắt cổ, hóa trang thành bà nội mệt mỏi, ngồi ở chỗ của mẹ, sẽ ám ảnh con gái anh. Suốt đời. Nhiều năm... Hoặc vài giờ. Ai mà biết được. Anh không còn kiểm soát được bất cứ điều gì. 9h37 Martial ra khỏi Hồ Mặn. Vài kilômét nữa, sau Saint Louis, anh sẽ phải lựa chọn, tiếp tục đi theo bờ biển hoặc quay về trung tâm đảo, hướng Tampon. Quyết định của anh phụ thuộc vào những câu hỏi mà anh chưa biết câu trả lời. Bao lâu nữa để cảnh sát phát hiện ra việc Chantal Letellier mất tích? Để nhận diện chiếc xe? Để viên cảnh sát đã để anh đi qua ráp nối các sự việc lại với nhau? Để họ tung ra thông báo tìm kiếm. Vài phút? Vài giờ? Anh lưỡng lự. Để đến vịnh Thác, con đường ven biển là đường ngắn nhất. Saint Pierre. Saint Joseph. Saint Philippe. Một chuỗi gần như liên tục các ngôi nhà, bùng binh, lối sang đường cho người đi bộ, đèn giao thông và ra đa. Con đường này sẽ là nơi anh dễ bị lộ nhất, giống như một cái phễu giữa núi và biển. Việc bắt anh ngay khi biết rõ anh đã ra khỏi Saint Gilles bằng đường nào sẽ chỉ là trò trẻ con đối với cảnh sát. Hướng đi Tampon được chỉ dẫn trên đường quốc lộ RN1. Thẳng tuột. Theo bản năng, anh nhấn ga. Anh sẽ đi theo đường Entre Deux một quãng, cho đến tận bình nguyên Cafres. Sau đó, có ít nhất là ba lối đi khác nhau để đến đường Núi lửa, con đường chạy ngoằn ngoèo đến tận núi Lò Lửa. Một con đường cụt. Anh đánh cược vào nó! Hàng trăm du khách lên đó mỗi ngày, chụp ảnh núi lửa, rồi lại quay xuống bằng chính con đường đó. Nếu có một con đường nào mà cảnh sát không tìm kiếm anh, thì chính là con đường này. 9h42 Chiếc Nissan Micra đi những đoạn chữ chi đầu tiên trên đường Núi lửa. Những cánh đồng cỏ xanh dày mượt trên sườn dốc uốn lượn mềm mại được cắm mốc bằng cọc gỗ. Đàn bò màu trắng và be vươn cổ qua hàng dây thép gai để nhìn rõ hơn các du khách đi ngang qua. Những ngôi nhà mái nhọn mang dáng dấp nhà nghỉ mát sặc sỡ vùng nông thôn. Một trong những quang cảnh độc đáo nhất của hòn đảo. Khó mà tưởng tượng được rằng, chỉ cách khoảng vài chục mét bên dưới, ta vừa bỏ lại hàng cây dừa, xương rồng và khí hậu nóng bức. Martial đưa mắt nhìn gương chiếu hậu. Sofa vẫn nằm lả đi ở đằng sau. — Con yêu, con thấy đấy, cảnh vật khác quá. Cứ như ở Thụy Sĩ ấy. Im lặng. Sofa sụt sịt. Martial lại đẩy cái xác của Chantal Letellier ra, nó cứ đổ ụp vào anh mỗi lần rẽ phải. Một manơcanh bị tháo khớp và rút hết máu, chỉ còn là một thứ thây ma nhợt nhạt, gần như trong suốt, thịt chuyển dần sang xanh lơ, cùng màu với mái tóc nhuộm. Một thây ma đang thối rữa. Cứ đến mỗi chỗ ngoặt, cái xác lại hiện ra trước mắt Sofa. Con bé không nói gì nhưng Martial thấy nó cắn môi, hai mắt đảo lộn tròng. Chấn thương tâm thần! Chết tiệt! Lẽ ra anh nên dừng lại rồi vứt cái xác xuống vệ đường, đó là việc duy nhất nên làm để con gái nhỏ của anh không trở nên hoàn toàn điên loạn. Hoặc ít nhất là dừng lại, mang cái xác giấu vào trong cốp. Làm thế có lẽ sẽ để lại một chỉ dẫn vô cùng quan trọng cho cảnh sát... hoặc mất đi khoảng thời gian vô cùng quý giá. Chuốc lấy một nguy cơ lớn. Nguy cơ làm hỏng hết mọi thứ. Không thể được. Anh phải đi đến tận cùng cơn điên loạn. 9h45 Bây giờ thì Sofa run lập cập. Bà Chantal đã ngồi yên được vài phút. Bằng một cú hích vai mạnh hơn, Martial đã đẩy bà sát vào kính cửa phụ. Miệng bà dán vào đó, như thể bà cũng đang ngắm cảnh. Bà chỉ nhểu ra trên kính thứ dớt dãi màu xanh có lẫn những cục máu. Lại một chỗ ngoặt nữa. Martial nhớ con đường này, nó vẫn còn dài, ít ra là một giờ nữa, với hàng chục chỗ rẽ khác. Sofa sẽ không chịu nổi. Anh phải nghĩ ra sáng kiến nào đó. Sáng kiến nào cũng được. Cổ họng nghẹn ứ. Anh ho một tràng rồi cắt ngang sự im lặng: — Sofa, con yêu, lúc trước con có hỏi ba một câu. Con đã hỏi con có giống anh trai con không? Con còn nhớ chứ? Alex. Anh trai con, người... người đã chết trước khi con ra đời. Nhìn vào gương chiếu hậu. Không nhận thấy phản ứng nào từ phía con gái. — Ba có thời gian để trả lời con, nếu con muốn. Có, con yêu ạ, con giống anh con. Con rất giống mẹ con, đương nhiên. Nhưng con cũng rất giống Alex. Sofa đã ngẩng đầu lên. Đôi mắt trống rỗng. Nhìn đi đâu đó. — Ba sẽ tâm sự với con một chuyện, Sofa ạ, đây là lần thứ hai ba đi trên con đường này. Lần đầu tiên là cách đây hơn mười năm một chút. Và... và Alex khi ấy ngồi đúng chỗ của con. Ở ghế sau. Anh con lúc đó cũng gần bằng tuổi con bây giờ, ít hơn hai tháng. Chỉ có ba và anh con trong xe. Ba muốn cho anh con xem núi lửa... Sofa lắng nghe. Martial đoán thế. Anh phải tiếp tục nói chuyện để tâm trí không lang thang về phía bờ vực của sự điên rồ. — Núi lửa lớn trên đảo, núi lửa Lò Lửa, một lần nữa lại phun trào. Khi đó, tất cả báo chí và các kênh truyền hình trên đảo đều giải thích rằng nhất thiết không nên đến gần núi lửa. Thế nhưng, toàn bộ người dân trên đảo đều làm ngược lại, họ đổ xô đến để xem cảnh tượng. Ngọn pháo hoa đẹp nhất mà con người có thể chiêm ngưỡng... Chiếc Nissan Micra màu vàng bây giờ đang đi qua một căn chòi dã ngoại, cứ hai trăm mét lại có một căn như thế. Căn cuối cùng, ngay dưới chân của đỉnh Mũi Bò, biến mất trong làn mây khói tỏa ra từ các lò than, càng bị nhòe đi hơn bởi nước dãi của Chantal Letellier đang nhỏ giọt trên cửa kính. — Ba muốn gây ngạc nhiên cho Alex. Ba đã không nói gì với anh con. Cả với mẹ của anh con nữa, đương nhiên. Con không biết cô ấy, nhưng cô ấy nghiêm khắc và khô khan, chắc cô ấy sẽ không bao giờ muốn thế, có thể cô ấy sẽ cho là ba vô tâm, con nghĩ mà xem, đưa một đứa trẻ sáu tuổi đi xem núi lửa phun trào, trong khi tất cả những người biết phải trái trên đảo đều tìm cách cấm chuyện đó... Con... có thể con không đồng ý với ba, Sofa ạ, nhưng có những điều mà các bà mẹ không thể hiểu được. Không gì hết. Không sợi lông mi nào nhúc nhích. Martial nói tiếp, mặc dù Sofa đã khép kín, đã khóa cánh cửa riêng tư hai vòng, nghe loại nhạc của riêng con bé qua đôi tai nghe MP3 tưởng tượng. Anh đang kể chuyện cho chính mình thì đúng hơn là kể cho con gái. — Hồi đó, ba đã đọc cho Alex nghe những chuyến phiêu lưu của Ti Jean. Giống sách của con! Con biết đấy, bà Kalle và Quỷ Lớn bạn của bà ở đâu đó bên dưới lớp dung nham núi lửa, chính vì thế mà Alex hơi sợ khi đi trên đường này. Còn con, con yêu, con không sợ sao? Martial thầm rủa mình quá ư ngu ngốc. Có cần phải thêm thắt câu chuyện ma quỷ đó vào hay không? Anh vội nói tiếp, không để sự im lặng thắng thế. — Ba sẽ kể cho con chuyện khác, Sofa ạ. Từ khi còn rất nhỏ, Alex có một đồ chơi yêu thích mà anh con không bao giờ rời, một chiếc xe cứu hỏa nhỏ mà anh nhặt được trên bãi biển. Con biết không, Sofa, một chiếc xe nhỏ bằng kim loại, gần như bỏ lọt trong lòng bàn tay anh con? Không đẹp lắm. Hơi gỉ. Anh con mang nó đi khắp nơi, biến nó thành chiếc xe chạy được trên mọi địa hình. Trên những nếp nhăn của ga trải giường. Trong chậu cát. Trên cỏ. Trên sỏi. Trên ghế cao và mép bàn. Trên ghế xe ôtô... Con hiểu không, con yêu? Alex chỉ mới sáu tuổi nhưng chiếc xe cứu hỏa nhỏ của anh con đã chạy được vài kilômét. Khi ba và anh con đến chân núi Lũng xinh, trên đó, bãi đỗ xe ở chân núi lửa đang nhộn nhạo, không thể đi xa hơn. Đường bị chặn. Con có biết điều gì khiến Alex say mê nhất không? Trong gương chiếu hậu, gương mặt Sofa vẫn bất động, nhưng bàn tay con bé cựa quậy, như thể khi nghe tả về đồ chơi, con bé cũng tìm một người bạn nào đó, một thứ đồ chơi, một con thú bông... Thứ gì đó để giúp con bé tống khứ lũ quỷ ám mình ra. — Con sẽ không tin ba đâu, Sofa ạ! Không phải những chùm lửa lạ lùng của núi lửa, những tia lửa nổ tung trên nền trời đen như than là thứ khiến Alex quan tâm! Không! Mà chính là những chiếc xe! Một hàng xe cứu hỏa chắn ngang đường và hàng chục lính cứu hỏa chạy khắp nơi, giống như những cư dân sao Hỏa trong trang phục bằng amiăng! Ba và anh con nhanh chóng ra khỏi xe. Không có gì nguy hiểm cả, chỗ đó cách miệng núi lửa nhiều ki lô mét, mặc dù hơi nóng thì kinh khủng. Không phải chỉ có ba và anh con. Xung quanh đã có hàng trăm người, mang theo máy ảnh, camera, ống nhòm. Gần như không thể lại gần hàng rào để xem cho rõ hơn. Cuối cùng, một bà to béo đã để Alex vượt lên. Đó là một bà Créole đeo cây thánh giá to tướng ở cổ. “Đó là quỷ dữ đang ho đấy, nhóc ạ”, bà nói với Alex. “Cháu phải ghi nhớ cảnh này. Đó là con quỷ đang giận dữ với con người!”. Alex không quan tâm, anh con nhìn dung nham chảy dọc núi lửa giống như rắn lửa dài vô tận. Con có thể tin ba, Sofa ạ, ba chưa bao giờ thấy mắt anh con long lanh đến thế. Nhưng bà già Créole vẫn tiếp tục câu chuyện về Chúa trời. “Nhóc con, cháu có biết làm thế nào để ngăn quỷ dữ khỏi nổi giận không? Ba cháu không nói với cháu sao? Phải cầu nguyện, nhóc con ạ, cầu nguyện tất cả các thánh thần trên đảo. Quỷ dữ sợ họ.” Martial ngừng lại rồi đưa mắt nhìn về phía đỉnh núi Lò Lửa. Phía trên miệng núi lửa Dolomieu, nền trời xanh biếc, ngoại trừ một chút sương mù do khí nóng gần như không nhìn thấy. Một ý tưởng mơ hồ hình thành trong đầu anh, hình ảnh lờ mờ về một cánh cửa trượt ở cuối đường cụt, hẹp thôi, nhưng có thể đủ để hai cha con lọt qua. Tại sao không? Anh phải suy nghĩ, anh sẽ nghĩ đến chuyện này sau, trước mắt phải tập trung vào câu chuyện, không được bỏ mặc Sofa trên đường. — Alex không quan tâm đến các thánh thần, con yêu ạ, ít ra thì cũng giống như con không bao giờ vào nhà thờ, nhưng anh con lịch sự, còn bà già vẫn tiếp tục, cứ như thể Chúa trời đang chui ra từ miệng bà. “Bà không nói dối đâu nhóc con, hãy nghe cho kỹ, ngay giữa núi lửa và biển, có một làng nhỏ, làng Sainte Rose, và một nhà thờ nhỏ tên là nhà thờ Đức Bà. Trong lần phun trào năm 1977, núi lửa đã bao trùm tất cả, những cánh đồng mía, những ngôi nhà, những con đường. Toàn bộ dân trong làng đã trốn vào nhà thờ và cầu nguyện các thánh thần trước khi bị chết cháy. Cháu có biết điều gì đã xảy ra không, nhóc con?” Alex lắc đầu. Không, anh con không biết, anh con không quan tâm, anh con vẫn nhìn các lính cứu hỏa đang lại gần miệng núi lửa trong bộ quần áo lạ lùng như của nhà du hành vũ trụ. Bà già vẫn nói không ngừng: “Thế là, nhóc con ạ, thần thánh mạnh hơn quỷ dữ. Quỷ dữ đã phải sợ. Dung nham dừng lại ngay trước cửa nhà thờ. Không ai chết cả! Từ đó, nhà thờ được gọi là nhà thờ Đức Bà Dung Nham! Ta vẫn có thể nhìn thấy dung nham khô trào lên đến những bậc thềm đầu tiên của nhà thờ và dừng ở đó, như thể không dám vào trong. Nếu cháu không tin ta, nhóc con, cháu có thể bảo ba cháu đưa đến đó.” Alex quay lại đúng lúc ấy và hỏi bà già to béo đó: “Các thánh thần có xe tải màu đỏ để chặn dung nham không hả bà?” Con biết đấy, Sofa. Bà già Créole bị bất ngờ, bà cười, hơi ngượng nghịu: “Không, nhóc ạ, đương nhiên là các thánh không có xe.” “Thế có mũ lấp lánh không?” Alex vẫn hỏi tiếp. “Không...” “Thế còn bộ quần áo của nhà du hành vũ trụ? Một khẩu súng lớn phun ra nước?” “Không, nhóc ạ, cháu tưởng tượng xem, các thánh mà lại mặc đồ du hành vũ trụ và cầm súng cạc bin sao?”... Đằng xa, những người đàn ông mặc đồng phục đang hối hả như thể mỗi giây đều quý giá, trong khi chẳng có gì để làm ngoài việc giám sát dòng dung nham. Alex đã nhún vai rồi quay lưng về phía bà già Créole. “Thế thì làm thánh chả ích gì!” Anh con chăm chú nhìn núi lửa và nắm chặt chiếc xe tải nhỏ màu đỏ trong lòng bàn tay. “Còn cháu, khi nào cháu lớn, cháu muốn làm lính cứu hỏa.”. Lại nhìn vào gương chiếu hậu. Sofa không phản ứng gì. Không cười thành tiếng, cũng chẳng cười mỉm. Chantal Letellier cũng không. Hình như bà đã tìm thấy tư thế ngồi thuận tiện nhất và ngủ thiếp đi. Thậm chí một cú xóc đã làm miệng bà ngậm lại. Martial vẫn nói tiếp: — Anh con lẽ ra có thể trở thành lính cứu hỏa, Sofa ạ, con tin ba đi. Lên sáu tuổi, anh con đã rất dũng cảm. Thậm chí còn hơn thế nữa, rất gan dạ. Anh con lẽ ra có thể trở thành cảnh sát cứu hỏa giỏi nhất thế giới... Bên ngoài, những căn chòi lướt qua, tất cả đều có các gia đình Créole ngồi sẵn, và đã chất đầy những chiếc cà mèn bằng sắt tây, ghế gấp, khăn mặt treo để bảo vệ trẻ nhỏ và người già khỏi ánh mặt trời vào giờ ngủ trưa. Quang cảnh núi lửa mở ra; hồ Scories, đỉnh núi Textor và sườn núi Zézé lần lượt nhòe đi qua kính chắn gió trong một màn hơi ẩm mờ mịt. Nước dãi của Chantal Letellier không còn là thứ duy nhất phải chịu trách nhiệm về việc ấy. Martial không còn kìm nổi nước mắt trào ra trên khóe mi. Nhân một đoạn đường thẳng ngắn ngủi, anh quay lại phía Sofa. Con bé cũng khóc. Một tay giữ vô lăng, anh vươn bàn tay còn lại ra đằng sau. Cảm thấy những ngón tay nhỏ bé của Sofa nắm lấy tay mình. Năm con côn trùng mỏng mảnh mà anh nắm lấy thật dịu dàng. — Buồn là anh con mất quá sớm. Anh con có thể sẽ cứu sống được nhiều người, rất nhiều người. Lẽ ra con có thể tự hào về anh con, con yêu ạ. Năm con côn trùng khẽ lay động trong bàn tay ấm nóng của anh, như thể chúng vừa mọc cánh. Martial những muốn thời khắc này kéo dài mãi mãi. Trên đầu họ, một chiếc trực thăng đang bay qua.