← Quay lại trang sách

Chương 27 NHỮNG LỌN TÓC VÀNG

Thứ Hai

Ngày 1 tháng Tư năm 2013

9h19

— Aja! Aja!

Cuối cùng, nữ đại úy cũng tỉnh dậy. Khuôn mặt Christos và Morez đung đưa trên trời, giống như hai thiên thần có gắn lò xo. Phải mất vài giây Aja mới hiểu ra rằng chính cô đang đung đưa, người nằm trên võng, máy tính xách tay luồn dưới gáy thay cho gối. Cô cẩn thận bước xuống. Christos đưa tay ra, cô liền nắm lấy.

— Có gì mới không?

Nữ đại úy lo lắng vừa hỏi vừa nhìn đồng hồ để ước lượng xem mình đã ngủ bao lâu. Hai giờ mười tám phút. Vừa hợp lý lại vừa quá nhiều. Morez là người trả lời đầu tiên:

— Có và không. Chúng tôi cũng không rõ nữa, thế nên mới phải đánh thức chị. Có người báo tin về vụ mất tích của Chantal Letellier, sáu mươi tám tuổi, phố Malpes, Ermitage. Theo lời người bạn mà bà ấy đến nhà ngủ cùng đêm qua, bà ấy chỉ tạt qua nhà vào sáng nay, khoảng 8 giờ, rồi sẽ gặp lại ông ấy ở La Saline, cùng với những người về hưu khác. Tất cả họ đều tham gia một câu lạc bộ cờ vây. Câu lạc bộ Go du Dodo. Đã xác thực! Câu lạc bộ vẫn đang chờ bà ấy... Họ đã gọi điện thoại đến nhà bà từ ba mươi phút trước đến giờ. Không ai trả lời...

Aja vươn vai, thất vọng ra mặt. Cô đưa ngón tay lên xoa mặt, có cảm giác như sau giấc ngủ trưa áp mặt vào dây võng, mặt cô đầy những vết nhăn hình thoi.

— Ôi trời! Chắc là bà già bị kẹt trong đám tắc đường thôi... Hoặc bà ấy ngủ quên. Có quan hệ gì với Bellion không?

— Ít lắm, - Morez nói thêm.

Đôi mắt to thiếu ngủ của viên sĩ quan hạng nhất đỏ ngầu những tia máu. Morez không ngừng chớp mắt, không hơn gì hai cánh hoa giấy kháng cự lại gió biển.

— Một mối liên hệ mảnh như sợi tóc, Aja ạ. Bà Chantal Letellier ở ngay cạnh vườn Địa đàng. Thế mà, tối muộn hôm qua, nhân viên lễ tân của vườn đã gọi đến để thông báo cho chúng ta là có hai người có thể giống với Bellion và con gái hắn xuất hiện ở đó vào chiều qua.

Aja bắt đầu khởi động bộ não hết mức. Cô đã ngủ hơn hai tiếng, bây giờ phải lấy lại thời gian đã mất. Thời hạn Laroche đưa ra sắp hết rồi. Cô phải tìm ra bằng chứng chứng tỏ rằng Bellion đã không vượt qua được các trạm chốt chặn xung quanh Saint Gilles trước khi ComGend mở van.

— Morez, chính anh đã nhận cuộc gọi của nhân viên lễ tân vườn Địa đàng à?

— Vâng, nhưng cô gái không chắc chắn lắm. Một người cha và con gái, hai dáng dấp mơ hồ, cô nàng ngốc nghếch đó chỉ nói được có thế. Từ tối qua, có đến năm chục thông báo kiểu đó.

Aja vỗ vỗ vào má cho tỉnh hẳn. Những vết nhăn chắp vá mờ đi. Morez và Christos chờ phản ứng của cô. Aja đột nhiên bùng nổ.

— Chỉ trừ việc hai dấu hiệu yếu cộng lại sẽ trở thành một dấu hiệu mạnh, các chàng trai ạ! Phố Malpes, đúng không? Ta đến đó!

9h27

Aja tạt vào phòng khách vắng tanh. Cô tận hưởng sự trật tự, cách bố trí hơi già nua, khô cứng, sự tĩnh lặng thoáng qua, ý thức rõ rằng trong vài phút nữa ngôi nhà sẽ trở thành hiện trường vụ án nơi mỗi mét vuông, mỗi đồ vật, mỗi đồ mỹ nghệ sẽ bị một đội chuyên gia khoa học hình sự tháo dỡ và phân tích tỉ mỉ. Cô lướt ngón tay trên lớp giấy dán tường và chăm chú quan sát bức ảnh bà Chantal Letellier. Một bà già có mái tóc xanh lơ lạ lùng. Hẳn là một người độc đáo. Một bà già mà chắc hẳn lũ cháu rất thích...

Morez ào vào như cơn gió. Đôi mắt tròn của anh đã đổi hẳn sang màu vàng và chớp với tốc độ vỗ cánh của một con chuồn chuồn, giống như một cặp đèn pha nháy loạn.

— Chúng tôi đã lục soát khắp nơi, Aja ạ. Tìm thấy cả vài lít máu trong gara. Trên đất. Trên máy xén cỏ, mấy cái lốp xe, những tấm bạt. Nhưng không có dấu vết của cái xác.

— Chết tiệt, như thế có nghĩa là gì? - Aja cắn môi.

Christos đã nói chuyện qua điện thoại mười lăm phút với ông bạn của bà Chantal Letellier. Và đưa ra lý giải ban đầu. Chantal Letellier ở cả năm trên đảo, nhưng thường sống ở nhà bạn trai, cũng là người về hưu, là bác sĩ, họ gặp nhau tại câu lạc bộ cờ vây Saint Paul. Ông sống trên phố Scalaires ở La Saline, cách đây ba kilômét. Do nhà bà ít khi có người ở, nên Chantal Letellier đã quyết định đăng tin cho thuê trên một trang web bất động sản tư nhân, trừ những khoảng thời gian bà đón tiếp con cháu. Chắc Bellion đã tra cứu thông tin từ một trang cho thuê trên Internet; do lời rao đó, hẳn anh ta đã nghĩ rằng bà Chantal Letellier sống ở chính quốc và căn nhà đang bỏ trống. Nó đã từng như thế. Gần như thế.

Trước khi đến câu lạc bộ cờ vây như mỗi sáng, bà Chantal Letellier tạt qua nhà vào khoảng 8 giờ. Đó không phải là thói quen của bà, nhưng vì một người hàng xóm đã gọi đến nhà bạn trai bà để báo là bà đã quên khóa cửa gara! Điều đó khiến bà ngạc nhiên, bà còn chưa bị lú lẫn, và vẫn nghĩ là đã khóa cái cửa chết tiệt đó... Nhưng liên tưởng đến câu chuyện về kẻ giết người đang lẩn trốn, bà muốn xác minh lại.

Aja gỡ một bức ảnh trên tường xuống, ảnh hơi mờ chụp bà Chantal Letellier tạo dáng đằng trước thác nước Voan Cưới.

— Định mệnh tàn ác. Bà Chantal Letellier thật dại dột. Cánh cửa gara để mở là dấu hiệu lẽ ra đã giúp bắt được Bellion. Lẽ ra chỉ cần gọi một cú điện thoại cho cảnh sát.

Nữ đại úy đặt bức ảnh lên chiếc bàn trong phòng. Cô sẽ bảo Morez fax bức ảnh này đến tất cả các đội cảnh sát trên đảo. Phòng khi... Vì không tìm thấy thi thể của Chantal Letellier, có thể có cơ may nhỏ là Bellion chưa giết hại bà. Hắn chỉ bắt cóc bà làm con tin.

Hàng lít máu trong gara... Một cơ may rất nhỏ.

Aja vẫn chưa có kết quả phân tích ADN, dấu vân tay, các chuyên gia sẽ phụ trách việc đó, nhưng tất cả các dấu hiệu đều trùng khớp. Thậm chí họ còn tìm thấy một mẩu cần sa trong phòng tắm. Không còn nghi ngờ gì nữa: Martial Bellion và con gái đã ngủ trong căn nhà này đêm qua.

Cô đã liên hệ với đại tá Laroche mấy phút trước. Toàn bộ nhân sự của ComGend khẩn cấp đổ về Saint Gilles, bằng trực thăng.

Cụp đuôi...

Aja đã nói đúng ngay từ đầu, con cá đã bị mắc trong lờ. Để nhấn mạnh thêm, cô đã gần như gác máy trước mũi Laroche, để anh ta hiểu rõ đã phí sức lực và thời gian khi triển khai truy đuổi trên phạm vi toàn đảo.

9h29

Christos lại bước vào phòng, nụ cười hợp tình huống nở trên môi, nửa vô liêm sỉ, nửa tôi-không-quan-tâm, chính xác là thái độ mà Aja ghét nhất ở thuộc cấp. Nữ đại úy lo lắng hỏi ông:

— Vẫn không có dấu vết gì của thi thể bà Chantal Letellier à?

— Không... nhưng chú tìm thấy thứ khác.

Ông đang nhón tay cầm một chiếc túi ni lông. Đột nhiên, không nói lời nào, ông dốc túi xuống chiếc bàn thấp, ngay trước mặt Aja. Một cơn mưa tóc bay khắp phòng trong vài giây, rồi rơi xuống bàn và xung quanh, biến sàn nhà thành phòng cắt tóc nữ.

Những sợi tóc dài màu vàng. Mảnh. Gần như nhân tạo. Như thể một gã điên đã cạo sạch đầu của một trăm con búp bê Barbie. Hoặc chỉ một. Một cô bé có những lọn tóc vàng.

Ánh mắt Aja lại lướt sang những bức ảnh đóng khung trên tường, lần này cô không dừng lại ở bà già, mà ở cậu bé sáu tuổi bên cạnh, mũ lưỡi trai và áo sơmi kẻ carô, đang mải nhìn lũ cá sấu.

Cô đã hiểu.

— Chết tiệt! đột nhiên cô hét lên. Không được để họ đi qua!