Chương 31 LỜI CHÀO TỪ MAURICE (L île Maurice)
Thứ Hai Ngày 1 tháng Tư năm 2013 10h32 Tất cả đều đã bay... Còn lại một mình Christos giữ thành ở văn phòng đội cảnh sát Saint Gilles, như một thằng ngốc, như một con mèo vào tháng Tám khi chủ nhân đã đi nghỉ mát. Căn nhà lớn và khu vườn rộng chỉ của riêng mình. Một mình, không hẳn thế. Vẫn còn Imelda. Người phụ nữ Cafre đang ở trong văn phòng của ông tra cứu toàn tập Cảnh sát Réunion, tập san hằng tháng của ComGend là vài ba trang báo được những chuẩn úy lấy cảm hứng từ vinh quang của nền cộng hòa, của đội cảnh sát hải ngoại và các sĩ quan biên tập... Christos gần như không bao giờ mở nó ra. Có biết bao tạp chí viết về đảo với những cô nàng ngực trần trên trang bìa... Ai mà muốn đọc tờ tạp chí vàng và xanh cùng lắm chỉ ca ngợi mấy cô nàng mặc váy trong ngành cảnh sát. Sáng nay, Christos có những ý tưởng bẩn thỉu. Cô bé tiếp viên hàng không đã khiến ông nhộn lên. Ông nhìn chiếc võng và cố tưởng tượng bằng phép mầu trọng lực nào đó, ông có thể khiến Imelda trèo lên võng, rồi, bằng phép mầu thứ hai, trèo lên cùng cô... Chỉ để vui vẻ một chút thôi. Ông đã không nài nỉ để có được một chỗ bên cạnh Aja trong chiếc trực thăng của anh chàng Jipé. Thế nhưng đây lại chính là cơ hội để đóng vai du khách, bay qua đảo, qua Trou de Fer, vọng lâu Maїdo, Mafate và Salazie... Trải nghiệm duy nhất của con người trước thiên nhiên hoang dã. Miễn phí! Phải có ai đó trông nhà chứ. Nhất là Christos không hề muốn tham gia với vai trò quan sát viên trước vũ điệu chính xác đến từ milimét của các thiện xạ bắn tỉa của Laroche. Ba mươi gã được vũ trang cho một cuộc đi săn. Từ trên trời rơi xuống giống như những ác thần hủy diệt. Đối diện với họ là một gã khốn khổ và một đứa bé gái sáu tuổi. Quá ít đối với ông. Christos đi lấy cho mình một chai Dodo trong tủ lạnh, tủ lạnh thực sự, cái có thể làm mát được, đặt trong bếp. Ông gặp lại Imelda trong văn phòng nơi ông ngồi chung với Aja. Cô đã bỏ cuốn Cảnh sát Réunion để đọc những cuốn sách về tội phạm học. Say sưa. — Em đọc được chứ? Đừng ngại. Hôm nay là ngày mở cửa... Thư viện cho tất cả mọi người. Imelda không ngại! Christos hơi chán nản bên cạnh cô. Ông phải chấp nhận điều hiển nhiên, viễn cảnh chơi trò truyền giáo trên võng trở nên bất khả thi. Tuy nhiên, vẫn còn một vài khả năng hợp lý. Những chiếc còng tay trong ngăn tủ thứ nhất bên phải, những thanh chắn phòng giam trong phòng đầu tiên bên trái lối ra, những thứ đó có thể thêm gia vị cho một lần ngẫu hứng kiểu chó mà sáng nay ông đã bỏ lỡ. — Anh nghĩ gì thế, Christos? — Chẳng nghĩ gì cả. Imelda đặt một cuốn sách bìa cứng xuống, Hồi kí của RID[41], và đưa ánh mắt thèm muốn nhìn những hồ sơ chất đống trên bàn làm việc của Aja. Christos nốc cạn chai bia và trả lời với vẻ mệt mỏi: — Lấy đi, cứ mở hồ sơ nào em muốn. Hôm nay là open bar. 10h45 Imelda ngồi vào chiếc ghế da của Aja. Trước mặt cô, bên tay phải, hai đứa trẻ đang chơi đùa trong khung ảnh hình chữ nhật. Chắc chắn là con gái của viên đại úy. Cũng những khuôn mặt như các con cô, nhưng có một điểm khác biệt đáng kể, là hai đứa trẻ này có một ông bố để chúng có thể rúc vào trong vòng tay, hớn hở. Những tài liệu đáng tin cậy do đội cảnh sát thu thập đang trải ra trước mắt cô. Imelda chăm chú xem toàn bộ chi tiết. Những cuộc trao đổi với các khách hàng và nhân viên khách sạn Alamanda. Lời khai của các nhân chứng có quan hệ xa gần với Martial Bellion. Phân tích ADN. Ảnh chụp những nơi được giả định là bối cảnh vụ án, phòng 38, ngôi nhà của bà Chantal Letellier; hoặc những bức ảnh khác do những người không chuyên cung cấp, bãi đỗ xe của khách sạn Alamanda vào buổi chiều Liane Bellion mất tích, bến cảng Saint Gilles vào giờ giả định xảy ra vụ giết hại Rodin, vườn Địa đàng nơi chắc chắn Bellion và con gái đã ẩn náu trong vài giờ. Imelda cố gắng ghi nhớ hết. Trái với suy nghĩ của Christos, cô chưa từng nghĩ mình có chút khả năng suy đoán nào. Chỉ là cô không quên gì cả. Cô cóp nhặt, phân loại, sắp xếp, và tìm lại rất nhanh trong trường hợp cần thiết. Bên cạnh, Christos đang chúi mũi đọc. Trên tay ông là trang giữa của Cảnh sát Réunion, nơi những cô gái hiếm hoi của đội cảnh sát cơ động biển đang tạo dáng. Ông tự thuyết phục bản thân. Imelda ngon lành, ma lanh, dâm dục... nhưng cổ điển. Ngoài giường của cô ra, làm tình là một nhiệm vụ bất khả thi. Về mặt chuyên môn, điện thoại không hề reo trong văn phòng đội cảnh sát đã từ hơn hai mươi phút. Mọi người đều đã trốn. Mọi người đều không quan tâm. 10h51 Đúng lúc đó ông ta bước vào. Thoạt nhìn, Christos không nhận ra ông ta với cặp kính Ray Ban, bộ cánh bằng lanh trắng và những giọt mồ hôi đang tô điểm thêm cho chòm lông màu muối tiêu dưới cằm. — Tôi muốn nói chuyện với đại úy Aja Purvi. Nhưng viên thiếu úy lại nhận ra giọng nói ngay lập tức. Armand Zuttor, giám đốc khách sạn Alamanda. — Rất tiếc, cô ấy có việc phải đi... Christos phác một động tác bằng bàn tay mà chỉ có ông mới có thể diễn giải được là một chiếc trực thăng đang bay. — Chết tiệt, - Zuttor buột miệng. — Có chuyện gì thế? Ông lại mất thêm một bà khách nữa à? Viên giám đốc đưa tay lau chòm râu. — Hai. Christos thả mình xuống chiếc ghế gần nhất. — Chúa ơi... Chỉ còn thiếu nước đấy thôi. Chúng tôi có biết họ không? — Cũng biết đôi chút đấy. Là Jacques và Margaux Jourdain! Hai bàn tay viên thiếu úy co quắp trên lớp giấy trơn láng của tập san Cảnh sát Réunion. Ông đưa ánh mắt khó hiểu nhìn sang Imelda trong khi Zuttor hình như còn không nhận ra sự hiện diện của người phụ nữ Cafre trong phòng. — Vợ chồng nhà Jourdain biến mất ư? - Christos nhắc lại một cách ngu ngốc. Zuttor không có vẻ hoảng sợ. Ông ta ngồi xuống, thủng thẳng ngắm nghía cặp kính Ray Ban, lấy ra một chiếc khăn lụa màu be và chấm mồ hôi trên thái dương. — Không, không hẳn, thiếu úy ạ. Nói chính xác thì họ chỉ rời khỏi khách sạn Alamanda thôi. Họ cho tôi biết là họ quyết định đến đảo Maurice vào cuối kỳ nghỉ. Christos ngước mắt nhìn lên, cuốn Cảnh sát Réunion trong tay ông cứng như chiếc dùi cui. — Phải hiểu cho họ, - viên giám đốc khách sạn nói tiếp bằng giọng chán chường. - Kế hoạch Papangue đâu có được đưa vào cuốn hướng dẫn các hoạt động du lịch trên đảo. — Lũ khốn kiếp, - Christos buông thõng. Armand Zuttor mỉm cười trong khi viên thiếu úy nhớ lại trò tiêu khiển ưa thích của Jacques Jourdain, sưu tập ảnh gợi cảm của các cô gái mà hắn ta gặp, trong đó có cả ảnh của Liane Bellion. Ông đột ngột đứng dậy. — Dù là luật sư hay không, Jacques Jourdain và vợ sẽ phải nghỉ kỳ nghỉ ở Maurice tại nơi mà tôi nghĩ. Họ là những nhân chứng chủ chốt. Chừng nào Bellion còn đang trốn chạy, họ không được rời khỏi đảo. Viên giám đốc khách sạn gục gặc đầu, như thể ông ta đang phân vân giữa ngại ngần và nhẹ nhõm. — Tanguy Dijoux, người làm vườn, đã chở họ ra sân bay sáng sớm hôm nay. Ông ta ngừng lại và nhìn đồng hồ. — Giờ này họ đang trên máy bay. Họ không có điều gì để tự... — Đồ khốn kiếp! - Christos cắt ngang. Nụ cười thỏa mãn của Armand Zuttor sững lại. Giống như một thác nước đột ngột đổ từ trên cao xuống sông, những giọt mồ hôi lại lấp lánh tại mỗi nếp nhăn trên khuôn mặt ông ta. Viên thiếu úy nhấn mạnh: — Họ đã trả ông bao nhiêu để không nhả thông tin ra trước khi máy bay cất cánh? Chiếc khăn mùi soa màu be thanh nhã của Zuttor chỉ còn là một miếng giẻ lau nhà dùng để chấm mồ hôi trên hai thái dương điểm bạc và đám lông dưới cằm. Viên thiếu úy cúi người về phía tay giám đốc khách sạn, ông cao hơn ông ta một cái đầu. — Khách hàng là thượng đế, tôi hiểu, xin bỏ qua cho tôi bài ca về khủng hoảng. Ông đừng lo, Zuttor ạ, chúng tôi sẽ chờ họ trên lớp nhựa đường phủ sân bay Sir Seewoo[42]. Viên luật sư và người đẹp tóc vàng của ông ta nên hợp tác nếu không muốn bị dán kế hoạch Papangue phiên bản Maurice vào mông. Zuttor vẫn nhìn đồng hồ. — Ông phải nhanh lên, thiếu úy ạ. Họ sẽ hạ cánh trong mười phút nữa. Viên thiếu úy huýt sáo qua kẽ răng và tỏ vẻ hoan nghênh. Không còn gì để nói, Zuttor, căn giờ giỏi đấy. Đảo Maurice là một nước cộng hòa độc lập bảo hộ khá tốt đối với các khách hàng nước ngoài giàu có. Christos ném cuốn Cảnh sát Réunion vào sọt rác bằng inox như ném một mũi lao. Keng! Ông lại quay sang viên giám đốc khách sạn Alamanda. — Chỉ trừ việc Maurice cũng không phải là một trong những đảo Caїman. Ở tất cả các đảo Mascareigne chúng ta đều có thỏa thuận chống nhập cư trái phép. Các thẩm phán và cảnh sát rất hợp tác. Cặp đôi khách hàng yêu quý của ông không nên nuôi bất cứ ảo mộng nào, vì chúng tôi sẽ có tất cả các giấy phép cần thiết để mang bữa sáng đến cho họ ngay sáng mai. Ông có biết họ trú ở đâu tại Maurice không? Zuttor nhăn mặt. Ông ta vặn vẹo cặp kính Ray Ban giữa các ngón tay. — Khách sạn Blue Bay. Chính tôi đã tìm địa chỉ cho họ. — Tại sao lại là khách sạn đó? — Blue Bay gồm năm mươi ngôi nhà sàn, cất trên mặt phá. Khách hàng của tôi không do dự lâu. — Thứ Hai của kỳ lễ Phục sinh. Ở đó vẫn còn chỗ sao? — Cùng là quản lý khách sạn, chúng tôi cứu nguy cho nhau... Christos có một mong muốn điên cuồng là để viên giám đốc khách sạn nguội bớt trong tủ lạnh vài giờ rồi sau đó cho ông ta lên bếp nấu nhỏ lửa, chỉ để cho vui, nhưng có chuyện gấp hơn. — OK. Cho tôi địa chỉ và số điện thoại của Blue Bay rồi biến đi. Zuttor đứng dậy chậm rãi đeo cặp kính mát lên. Lần đầu tiên, ông nhận thấy sự hiện diện của Imelda đằng sau bàn giấy. Viên giám đốc nhìn người đàn bà Cafre chăm chăm. — Thế còn cô này, đây là...? Cách nói ấy không khiến Christos hài lòng. Trong các khách sạn ở bờ phá, mấy tay giám đốc hẳn quan tâm đến hàng dừa, ghế gấp và dù nhiều hơn là đến những người Cafre, Malgache hoặc Comore đang làm việc để giữ gìn cảnh quan. Toàn những cái bóng vô hình. Ông quyết định thêm dầu vào lửa. — Chuẩn úy Imelda Cadjee. Ông đừng tin vào sự im lặng của cô ấy, đó là bộ não của đội cảnh sát. Zuttor nhìn cô với vẻ nghi ngờ. Rồi đi ra. 11h09 — Khách sạn Blue Bay phải không? You speak french?[43] Gã ở đầu dây bên kia nói giọng Anh của một sinh viên Erasmus lạc trong khu La Tinh. — Có. Chỉ chút ít thôi, thưa ông. Xin được phục vụ ông. Tôi giúp gì được ông? — Nối máy cho tôi với giám đốc khách sạn! Giọng nói ngần ngừ, rồi uốn éo: — Ông có thể cho tôi biết về việc gì...? — Cảnh sát Saint Gilles ở Réunion! Đây là vấn đề sống còn. Ở đây chúng tôi có một kẻ giết người đang bỏ trốn, đã triển khai kế hoạch Papangue, hẳn là ở đó các anh đã nắm được thông tin ở chỗ chúng tôi? Anh chàng nhân viên lễ tân người Maurice tỏ vẻ không thể bị ấn tượng mạnh hơn. — Tất nhiên rồi, thưa ông, tôi sẽ hỏi xem bà giám đốc có rảnh không. Sự điềm tĩnh của anh ta khiến Christos khó chịu. Qua ống nghe, ông thấy gã nhân viên lễ tân nói chuyện với một người khác, rõ ràng là cũng không thể căng thẳng hơn. — Mike, is Miss Doré in the office?[44] Ra thế. Christos hét vào điện thoại: — Graziella Doré? Cô ấy là giám đốc của Blue Bay à? — Yes, mister, but...[45] Chết tiệt, cho tôi gặp cô ấy! Lần này, tiếng chân hoảng hốt vang lên trong ống nghe. Những bước chân đi xa dần. Christos nhìn qua cửa sổ. Không còn dấu vết nào của con chồn Zuttor. Ông chờ chưa đầy một phút. Những bước chân chậm rãi hơn tiến lại gần, nhẹ hơn những bước chân lúc trước. Christos nhận ra tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà, có thể là bằng đá cẩm thạch. Bước chân dừng lại. Im lặng kéo dài một giây, rồi đột ngột bị phá vỡ bởi một giọng khô khan: — Vâng? — Bà Graziella Doré phải không? — Chính tôi đây. — Tôi là thiếu úy Christos Konstantinov. Tôi phụ trách vụ điều tra về chồng cũ của bà, Martial Bellion. Sau một tiếng thở dài khó chịu, Graziella Doré trả lời: — Hôm qua tôi đã nói hết với người ở lãnh sự quán đến khách sạn hỏi tôi rồi. Anh ta đã chứng thực với tôi là đang hợp tác với ComGend ở Réunion. Christos ra hiệu cho Imelda đưa cho ông bộ hồ sơ Bellion. Đưa một tay lật các trang. Gần nhưng ngay lập tức, ông nhận thấy ba tờ giấy được đính kèm. Lời khai của Graziella Doré, được nhân viên lãnh sự Daniel Colençon ghi lại vào Chủ nhật ngày 31 tháng Ba lúc 21h17, ở Blue Bay, đảo Maurice. Daniel Colençon... Christos chỉ quen anh ta sơ sơ, một cựu cảnh sát thuộc sở cảnh sát trung tâm Saint Denis, sở này đã rơi vào tình trạng sa sút sau những vụ bạo động ở Chaudron, cuối cùng anh ta đã tìm được chỗ yên ổn ở lãnh sự quán trên đảo Maurice. Biên bản được fax đến sáng nay, do ComGend gửi đến ngay trước khi họ đổ bộ vào nhà bà Chantal Letellier. Chưa ai đọc. Không có thời gian. Chỉ nhét vào trong tập hồ sơ... Mọi người đều không quan tâm. Bellion chính là thủ phạm. Chỉ có vụ truy đuổi là đáng kể. — Ông vẫn ở đó chứ, thiếu úy? Christos ngước mắt khỏi tờ khai. Những thứ giấy tờ này khiến ông bực bội, ông phải tranh thủ thời gian. — Vợ chồng nhà Jourdain đến chỗ bà làm gì? Lại thở dài, lần này là ngạc nhiên. — Cảnh sát các ông nói thẳng quá! — Đúng hơn là chúng tôi đang vội. — Vợ chồng nhà Jourdain, nghĩa là ông luật sư người Paris và bà vợ ấy hả? Armand Zuttor vừa gọi cho tôi lúc nãy, đó là một người bạn cũ, tôi đã để trống một phòng cho ông ấy. Phải trả phí. Tôi không nên làm thế sao? — Có. Tôi chỉ thấy ngạc nhiên vì trùng hợp thôi. Cùng lúc đó ông nghĩ rằng Armand Zuttor hẳn đã điều hành khách sạn Alamanda vào thời điểm Graziella Doré đang làm chủ quán bar - nhà hàng Cap Champagne ở Boucan Canot. Cùng đẳng cấp. Christos lướt ngón tay trên tờ khai đặt trên bàn. Những dòng chữ nhảy múa trước mắt ông. — Bà Doré, bà có thể tóm tắt cho tôi biết hôm qua bà đã kể gì với nhân viên Colençon không? — Ông cứ yên tâm. Ở trong ngành cảnh sát, các ông có trao đổi với nhau chứ? — Tiếc là chúng tôi hơi quá tải từ hai ngày nay. Câu chuyện của bà là gì? — Xin lỗi? — Bà đã theo dõi qua tivi vụ bỏ trốn của chồng cũ, tôi giả định là như thế. Đến lúc này đã có ba xác chết rồi. — Ông muốn nghe ý kiến của tôi? Đúng vậy không? — Đúng vậy. — Tôi đã nói với nhân viên lãnh sự từ hôm qua. Các ông nhầm rồi. Trong toàn bộ hướng điều tra. Martial chẳng có liên quan gì đến các vụ án mạng đó, anh ta còn chẳng thể làm đau dù chỉ một con ruồi. Martial Bellion? Không thể làm đau dù chỉ một con ruồi? Christos rủa thầm. Lẽ ra ông phải dành thời gian đọc lời khai của Graziella Doré. Anh chàng Daniel Colençon là một loại rau tự mọc dưới ánh mặt trời, nhưng trong ký ức của ông, anh ta khá ranh ma khi hỏi cung các nhân chứng. — Chồng cũ của bà đã bị kết án gây tai nạn chết người. Cái chết của con trai bà. Lần đầu tiên, giọng nói bình thản của Graziella Doré lên cao một quãng, lanh lảnh, giống như chiếc micro bị chỉnh hỏng đột ngột ré lên: — Ông đã đọc cái gì? Báo cáo của thẩm phán Martin Gaillard? Báo chí thời đó? Ông biết gì về chuyện đã xảy ra đêm đó? Ông dựa vào những nhân chứng nào? Christos ngừng một lát rồi mới trả lời. Ông có cảm giác lạ lùng là toàn bộ việc điều tra đang bị lung lay. Ông cân nhắc từ ngữ: — Martial Bellion không phải chịu trách nhiệm về cái chết của Alex con trai bà. Có phải bà đang nói với tôi điều đó không? — Hôm qua tôi đã nói điều đó với đồng nghiệp của ông. Martial không liên quan gì. Anh ta đã gánh chịu tất cả. Phải có một thủ phạm mà... Christos cố gắng suy nghĩ càng nhanh càng tốt. Thế nếu họ đã lập luận ngược ngay từ đầu? Nếu Martial không phải chịu trách nhiệm về cái chết của con trai, mà ngược lại, tìm cách trả thù, kiểu như bá tước Monte Cristo? Nếu như anh ta đến Réunion vì việc đó? Christos những muốn có thời gian để xin lời khuyên từ Imelda. — Có... có người khác trên bãi biển Boucan Canot sao? — Đó là một câu chuyện cũ, thiếu úy ạ. Chúng tôi đã để thời gian làm liền sẹo. — Cần nói thêm với tôi, bà Doré ạ. — Thế chuyện đó thay đổi được gì? Sự thật về cái chết của Alex thì làm thay đổi được gì trong kế hoạch Papangue của các ông? — Chúng tôi mới là người phải tìm ra những mối liên hệ giữa quá khứ và hiện tại, bà Doré ạ. Bà chưa trả lời tôi. Có người nào khác trên bãi biển Boucan Canot không? — Hôm qua, tôi đã nói hết với nhân viên lãnh sự quán rồi. Christos đóng tập hồ sơ Bellion lại. Nếu có chi tiết nhỏ nào thú vị trong lời khai của Graziella Doré, hẳn là ComGend đã lưu ý họ. — Bà không nói với anh ta điều gì hết! Không gì hết về các nhân viên của Cap Champagne. Không gì hết về các nhân chứng có thể có về cái chết của Alex. Không gì hết về những lý do thúc đẩy bà đóng cửa nhà hàng hai tháng sau thảm kịch đó, và rời đảo sau đó vài tuần. — Ông làm việc trong ngành tâm lý sao? Christos nở một nụ cười tòng phạm với Imelda. — Tôi đang thử. Tôi học lớp buổi tối. — Hay đấy, thiếu úy ạ, hãy tiếp tục đi. Tất cả những gì tôi có thể nói với ông, tôi nhắc lại lần thứ ba, đó là các ông đi sai đường rồi. Martial không giết ai cả. Anh ta không thể làm việc đó. — Bà Doré, tôi cần nhiều hơn để minh oan cho chồng cũ của bà. Ngay lúc này, mười một trực thăng và hơn ba mươi người đang đuổi theo anh ta. — Với một cái vợt à? Người của ông đang đuổi theo một kẻ nguy hiểm như một con bướm. — Với súng, bà Doré ạ. Họ sẽ không sơ sẩy chút nào đâu. Họ sẽ hạ anh ta. Lần đầu tiên, Graziella Doré có vẻ lưỡng lự. Christos hiểu rằng ông cần tặng cho cô ta một lối thoát. Ông nhớ đến mấy giả thiết điên rồ mà ông và Aja đã tranh luận với nhau. — Bà Doré, bà có thể chỉ cần cho tôi biết tên các nhân viên của bà ở Cap Champagne, những người làm ở đó vào thời điểm Alex đuối nước được không? — Lâu rồi... Họ khá đông. — Chúng tôi sẽ tìm ra những cái tên đó, bà Doré ạ, bằng cách này hay cách khác. — Ông kết nối nhanh đấy, thiếu úy ạ. Rất nhanh. — Giờ đến lượt bà đấy. ComGend sắp tóm được con bướm xinh trong vài phút nữa. — Tôi sẽ suy nghĩ. Cho tôi số điện thoại liên hệ của ông. — Họ có bảy người, bà Doré ạ. Tôi muốn bảy cái tên. — Chính xác, thiếu úy ạ. Bảy người Créole. Ông có nhiều thông tin hơn anh chàng cảnh sát hôm qua đấy. — Đó là công việc của chúng tôi. Lục lọi, đào bới, tiến triển. Còn việc khác nữa. Bà có tin gì về vợ chồng nhà Jourdain không? — Không. Đến lúc này thì không. Hai ly rượu pân vani và một bó hồng môn đang chờ họ trên chiếc bàn kính trong nhà sàn. — Thiên đường! Ngay khi vợ chồng nhà Jourdain đặt vali xuống chỗ bà, hãy báo cho Colençon, anh chàng cảnh sát ở lãnh sự quán. Hoặc những ngôi nhà sàn của bà có nguy cơ bị đám trực thăng của những con sói hung dữ đội ComGend thổi bay mái đấy. Giọng nói của Graziella Doré lại lấy lại vẻ ôn hòa và lạnh lùng của giám đốc một khách sạn hạng sang: — Tôi sẽ nghĩ đến điều đó, thiếu úy ạ. 11h11 — Thế nào, người đẹp, em nghĩ thế nào? Christos vừa gác máy và sốt ruột chờ ý kiến phán đoán của Imelda. Người phụ nữ Cafre đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại qua loa. — Có vẻ hấp dẫn đấy... Viên thiếu úy tròn mắt ngạc nhiên. — Cái gì? — Blue Bay! Nhà sàn lợp tranh trên phá. Bó hồng môn. Có vẻ hấp dẫn. Anh có thể dẫn em tới đó... — Đến Maurice? Christos đặt mông lên chiếc bàn nơi người phụ nữ Cafre đang ngồi. — Đó chẳng phải là thứ dành cho những cặp tình nhân trẻ sao? Imelda vớ được một cục tẩy trên bàn rồi ném về phía Christos. Viên thiếu úy vừa tránh vừa cười. — Và không có bọn trẻ! Trong khi Imelda tìm thứ khác để ném, Christos đưa mắt nhìn xuống người cô. Những đường cong của làn da đen mất hút trong phần cổ khoét sâu của chiếc váy đang để mở. Ông biết cách để dụ dỗ Miss Marple da đen của ông. — Thế còn vụ Bellion, người đẹp? Em đã có đầu mối nào để gỡ mớ bòng bong chết tiệt này chưa? Imelda bỏ dở cuộc chiến và suy nghĩ thành lời: — Em không biết, em phải xử lý đã. Vợ chồng nhà Jourdain, Armand Zuttor, nhân viên của Cap Champagne cách đây mười năm, nhân viên của khách sạn Alamanda ngày nay, mối quan hệ giữa Martial Bellion và vợ cũ, với vợ mới. Với Alex, Sofa... Christos tranh thủ đưa một tay ra. Mong muốn bật tung một hoặc hai chiếc cúc trên váy của Imelda bào mòn ông, cốt chỉ để cho vui mắt. Người phụ nữ Cafre không nhìn thấy gì, cô vẫn đang chìm trong các giả thiết. — Có một mối liên hệ giữa tất cả những thứ này, - Imelda tiếp tục. - Bạo lực không ngẫu nhiên sinh ra, luôn có đất cho nó nảy mầm. Viên thiếu úy càng cúi thấp hơn và thổi vào cổ cô. — Và ở đây không thiếu các loại phân bón. Tiền phân bổ không đều. Mọi người đều thất nghiệp. Kể cả nạn phân biệt chủng tộc, nếu ta đào sâu hơn. — Không, không phải thế. Đó chỉ là cách lý giải của các anh! Nhưng không phải là động cơ dẫn đến bạo lực trên đảo. Christos máy móc đáp lại, mũi ông gần như dính vào giữa hai bầu vú của người tình. Ông muốn bổ sung thêm tình dục vào danh sách dài những động cơ khiến người trên đảo sát hại đồng loại của mình. — Thế thì là gì, người đẹp? — Em không biết... Ngày nào em cũng xem xét tỉ mỉ những tin vặt trên tờ Nhật báo. Tội ác ở khắp nơi, trẻ em bị bỏ rơi, phụ nữ bị đánh đập, hàng xóm giết nhau bằng kiếm... nhưng nguồn gốc của nó lại ở chỗ khác... Bị che giấu. Imelda theo đuổi dòng lập luận, trong một lát cô lại nghĩ đến những người cha kế tiếp nhau của lũ con. Vòng xoáy quen thuộc, luôn luôn giống nhau. Không việc làm. Nghèo đói. Say rượu. Dữ tợn. Trong khi phụ nữ trên đảo được nhận và dùng tiền trợ cấp bánh mì để chi tiêu, thì những người cha và cha dượng dần dần mất hết phẩm cách của mình. Cô gần như thì thầm, tựa một điều bí mật: — Che giấu trong mỗi người đàn ông. Christos không nghe thấy. Ông giơ tay còn lại lên và cúi xuống; ngón tay ông nhằm vào chiếc cúc đầu tiên trên cổ áo, nhưng mông ông trượt trên bàn. Ông chỉ lấy lại được cân bằng nhờ một cú bám tuyệt vọng, tay phải bám vào vai Imelda, tay trái ở chính giữa ngực cô. Imelda lùi lại: — Bỏ tay xuống, đồ hư hỏng. Em đã ở đây lâu quá rồi. Bọn trẻ đang chờ em về nấu món cà ri... 11h23 Imelda đã đậu chiếc Polo gần bãi đỗ xe của bưu điện, sau đại lộ Roland Garros, cách đội cảnh sát năm mươi mét. Cô vừa đi vừa đếm tiền lẻ trong túi. Gần như hằng ngày, ông già người Créole ở Grand Fond đều đỗ chiếc xe tải nhỏ ở đây và bán su su với giá thách thức mọi cạnh tranh. Khách du lịch chỉ bị lừa một lần. Thông thường, họ ghét su su bao nhiêu thì người ở Réunion thích chúng bấy nhiêu. Imelda đi qua phố. Ba chiếc xe đậu ngay trước bưu điện. Chiếc xe tải nhỏ của ông chủ trang trại. Một chiếc Picasso xanh lơ. Một chiếc 4x4. Chevrolet Captiva. Màu đen. Imelda không thể nào rời mắt khỏi chiếc xe địa hình đó: một loại xe không mấy phổ biến trên đảo, lại càng hiếm với ống xả kép và bộ càng chắn bằng crôm bọc ngoài thanh chắn sốc đằng trước, đèn pha và mui xe. Imelda đóng túi lại, bàn tay run rẩy. Quả là hết sức khó tin, nhưng trí nhớ thị giác khiến cô không còn chút nghi ngờ nào. Cô đã từng nhìn thấy chiếc 4x4 này! Chưa đầy một giờ trước, trên một bức ảnh trong tập hồ sơ Bellion của đại úy Purvi. Theo bản năng, cô bước sang bên để nấp sau cây phượng đang tỏa bóng rợp một góc phố. Người bán su su đã dừng sững nụ cười móm mém bên dưới vành mũ và nhìn cô vẻ ngạc nhiên. Thói nghiện tiểu thuyết trinh thám đã dạy cho Imelda không bao giờ tin vào những sự trùng hợp. Nhưng dù vậy, cô vẫn phải chấp nhận sự thật hiển nhiên. Chiếc Chevrolet đang đậu trước mặt cô, cách đội cảnh sát Saint Gilles vài bước chân, đã được đỗ tại bãi đỗ xe khách sạn Alamanda cách đây ba ngày, chính xác là buổi chiều mà xác Liane Bellion biến mất và Rodin bị sát hại.
Chú thích:
[40] Viện địa lý quốc gia Pháp. [41] Đội đặc nhiệm của Pháp chuyên xử lý các vụ khủng bố, bắt cóc con tin, bạo loạn và tội phạm đặc biệt. [42] Sir Seewoosagur Ramgoolam International Airport là sân bay quốc tế duy nhất ở đảo Maurice. [43] Anh có nói tiếng Pháp không. [44] Mike, cô Doré có ở trong văn phòng không. [45] Vâng, thưa ông, nhưng.