Chương 32 BÌNH NGUYÊN CÁT
Thứ Hai
Ngày 1 tháng Tư năm 2013
11h24
— Phải đi tiếp, con yêu ạ.
Martial nheo mắt chăm chú nhìn chân trời. Hút tầm mắt, anh chỉ nhìn thấy quang cảnh như trên cung trăng, một đại dương tro tàn bị những ốc đảo dung nham màu lửa và những khối đá bazan có hình dáng như lũ quái vật hóa đá phá vỡ. Anh đã ước lượng một cách chính xác khoảng cách trên bản đồ. Kể cả cắt ngang theo đường thẳng nhất, đi qua bình nguyên Cát cũng mất hai ki lô mét. Hai kilômét giữa thanh thiên bạch nhật để rời khỏi trảng đất lác đác vài lùm cây của bình nguyên Lũy và đến trảng đất thuộc trảng Nghĩa địa.
Bước chân họ để lại phía sau những vết tro lún xuống. Gió không đủ mạnh để thổi bụi lấp đầy những dấu giày, nhưng lại khá mạnh để đập vào mũi, vào mắt họ, vào từng lỗ hổng. Họ bước đi, miệng ngậm chặt.
Phía trước, Martial nhận thấy một con đường chạy ngoằn ngoèo giữa bình nguyên. Những cục xỉ nhỏ màu đỏ chất đống trên các sườn dốc, phủ lên lớp nhựa đường, khiến con đường trông như một vũng sắt gỉ mênh mông.
Họ phải đi qua đó. Rồi đi tiếp. Đi thẳng.
— Nóng quá, ba ơi...
Sofa bị nghẹn lại. Cô bé ho. Không chịu đi tiếp. Martial hiểu, con gái anh đã qua cơn thất thường, quả là điên rồ khi yêu cầu một đứa trẻ đi qua vùng sa mạc này.
— Phải đi tiếp, Sofa ạ. Phải thế...
— Cho đến tận đâu?
Trước mặt họ, đất đen như đã bị một trận cháy rừng nghiến ngấu, từng cái cây bị nhổ tung, đốt cháy đen, toàn bộ địa hình bị san phẳng. Giống như Chúa trời nổi giận muốn chắc chắn rằng không sinh vật nào có thể còn sống sót trên bình nguyên này. Thậm chí không thể đi qua để làm ô uế sự tĩnh lặng. Sofa hét lên như thể thách thức trời xanh:
— Con không thở được nữa, ba ơi!
— Ba sẽ cõng con, con yêu. Ba sẽ cõng con trên lưng. Chúng ta phải đi qua. Một khi đến được chỗ có cây, chúng ta sẽ được cứu...
Không có cây! Bên tay trái, trên đầu họ, Martial nhìn thấy thấp thoáng bãi đỗ xe dưới chân núi Lũng xinh. Đến đó, con đường đỏ mất hút vào bờ hõm chảo của ngọn núi lửa: ngay sau đó, trải ra một vùng lòng chảo hơn ba trăm mét, vùng Fouqué bị rào kín, ở trung tâm nơi đó là miệng núi lửa Dolomieu đang cháy. Đến giờ họ đã đi bộ trong bình nguyên được nửa tiếng, Martial đã nhìn thấy ba chiếc trực thăng hạ cánh xuống bãi đỗ. Đằng xa, một chiếc khác ngang dọc trên bầu trời, phía sau đỉnh núi Tuyết.
Mồ hôi Martial chảy ròng ròng bên dưới chiếc mũ in số 974 mà anh đã chụp lên đầu để che bớt khuôn mặt. Phía trên chân núi Lũng xinh, hàng chục ngôi sao nhấp nháy đang phản chiếu những tia nắng mặt trời.
Cửa kính? Ống nhòm? Kính ngắm súng trường?
Martial đưa tay về phía Sofa.
— Phải tiếp tục, Sofa ạ, nếu con muốn gặp lại mẹ. Con có nhớ không? Chúng ta không nên lỡ hẹn.
11h26
Đại tá Laroche thả rơi chiếc ống nhòm trên ngực. Bằng mắt thường, anh đã nhìn thấy rõ Martial Bellion và con gái. Anh quay sang Andrieux, chỉ huy đội GIPN, người đứng đầu mười sáu thiện xạ đang chờ lệnh trên bãi đỗ xe ở chân núi Lũng xinh. Khách du lịch đã được dồn lại ở nơi xa hơn, phía sau những chiếc trực thăng, gần khu nhà nghỉ màu xám nơi phục vụ đồ ăn nhẹ, nghỉ chân và đi vệ sinh. Những người khác không lên cao nữa, đường đã bị cắt ở Bourg Murat. Chỉ huy Andrieux hướng khẩu SAKO TRG-42 về phía bình nguyên Cát.
— Có vẻ Bellion không có vũ khí. Ở khoảng cách này, tôi có thể hạ anh ta mà không ảnh hưởng đến cô bé. Mọi chuyện sẽ kết thúc trước cả khi anh ta kịp nhận ra.
Laroche phóng tầm mắt về phía hõm chảo trong khu Fouqué có rào chắn, nhìn đăm đăm vào núi lửa nhỏ Formica Leo. Đã ba lần anh đi vòng quanh thế giới theo những đợt tác chiến, thế nhưng hòn đảo này không giống với bất cứ thứ gì anh đã biết. Bụi xám, những hẻm vực, những địa hình vụn vỡ, mọi thứ đều nhắc nhớ đến một quang cảnh phương Tây, hoặc tệ hơn là những truyền thuyết ly kỳ hậu tận thế. Điều khó nhất bây giờ không phải là bắt Martial Bellion, mà là tránh sai lầm.
— Ta phải bình tĩnh, Andrieux. Cô bé không phải là con tin của Bellion, đó là con gái hắn. Nếu ta hạ người cha trước mắt cô bé, ta có nguy cơ gây ra không ít tổn hại trong đầu óc cô bé... Đấy là tôi còn chưa nói đến chỉ một viên đạn lạc. Chúng ta có mấy chục người, chúng ta đang nắm Bellion ở trong tầm ngắm, ở một vùng trống và vắng người rộng năm kilômét vuông. Chúng ta chỉ cần bao vây để bắt sống hai cha con hắn.
11h29
“Phải đi tiếp nếu con muốn gặp lại mẹ,” ba đã nói thế với tôi.
Phải đi tiếp nếu con muốn gặp lại mẹ! Không đúng. Ba chỉ là một kẻ nói dối!
Tôi không thể đi tiếp được. Tôi nóng quá, không còn sức lực, tôi dừng lại và hét lên:
— Con không tin ba nữa! Ba nói dối! Ba lúc nào cũng nói dối. Mẹ chết rồi, ba đã giết mẹ giống như đã giết bà già tóc xanh lơ. Ba sẽ làm gì bây giờ. Giết cả con vì con không thể đi được nữa đúng không?
Ba đưa tay về phía tôi như thể muốn bế tôi. Tôi sẽ không để ba làm thế.
Tôi ngồi xuống, vẩy tung đôi giày rồi đặt chân trần lên nền cát đen. Cả hai tay nữa.
Nóng bỏng! Tôi có cảm giác da tôi tan chảy đến thấu xương. Mặc kệ. Những hạt cát đen đâm vào da giống như tôi đang ngồi trên hàng ngàn con kiến. Tôi không nhúc nhích. Tôi chờ cho chúng ăn thịt tôi. Sẽ chỉ mất vài giây.
Tôi muốn chết...
Tôi muốn...
Bỗng nhiên, tôi bay lên, không hề biết trước. Tôi thấy mình ở trên vai ba.
Tôi đập chân nhưng ba mặc kệ. Ba cúi xuống, nhặt đôi giày của tôi. Ba bước đi, sải những bước dài, gần như vừa đi vừa nhảy, giống một du hành gia trên mặt trăng.
Ba nói với tôi, hổn hển:
— Con phải tin ba, Sofa. Ba không giết ai cả, ba hứa đấy.
— Thế thì tại sao họ lại đuổi theo ba?
Hai chiếc trực thăng nữa bay qua bầu trời.
Khắp nơi, giống như đá đang thức dậy, những bóng đen động đậy và quây tròn quanh chúng tôi.
Ba thật điên rồ với câu chuyện về cuộc hẹn. Chúng tôi tiêu rồi. Cảnh sát sẽ không bao giờ để chúng tôi đi.
— Ba, ba làm con đau đấy, ba ôm con chặt quá.
— Ta phải đi nhanh hơn, Sofa. Con nhìn xem, họ sát gần rồi...
Tôi không trả lời, chỉ lấy hai chân đá vào bụng ba. Tôi muốn làm ba càng đau càng tốt.
11h33
Bước chân Martial lún sâu vào lớp tro giống như trong cát ẩm. Người anh ướt đẫm mồ hôi. Sofa nặng quá, con bé quẫy đạp nhiều quá, anh sẽ không thể vác nó được lâu. Để có được một cơ may rất nhỏ, anh phải bằng mọi giá thuyết phục con bé tin anh, và đi bên cạnh anh.
Tranh thủ thời gian.
— Con phải nghe ba, Sofa. Nếu cảnh sát bắt được chúng ta, con sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa. Không bao giờ.
Hai chân Sofa thúc vào da anh như đánh trống thay cho câu trả lời.
— Nói dối! Nói dối!
Martial quan sát chân trời lúc nhúc những bóng quân phục sẫm màu. Không có cách nào khác. Anh nhẹ nhàng đặt con gái đang không ngừng giằng co xuống, rồi ngồi thụp xuống và nhìn vào mắt con bé. Anh biết mình không có quyền sai lầm.
Thế nhưng anh đang lừa bịp. Chẳng có gì trong tay, không có con bài mạnh nào, thậm chí một cặp bài cũng không.
Đành vậy!
— Nghe ba này, Sofa. Con nghe rõ đây. Mẹ không chết. Nếu ta qua được núi lửa, nếu ta sang được phía bên kia, mẹ đang chờ con, Sofa ạ. Con hiểu không, mẹ đang chờ con. Còn sống!
Sofa sững lại, nghi hoặc.
Lại thêm ba chiếc trực thăng bay qua.
Bình nguyên thu hẹp lại, đá tiến về phía họ, cắt mọi đường thoát. Martial nài nỉ:
— Mẹ còn sống, Sofa ạ, ba hứa với con.
Và trong đầu, anh cầu xin đó là sự thật.