← Quay lại trang sách

Chương 53 VĨNH BIỆT CẦN SA

Thứ Hai

Ngày 1 tháng Tư năm 2013

17h33

Những luồng hải lưu đã đưa Graziella đến tận mũi Dữ, gần tận đầu phía Nam của hòn đảo, giữa Saint Philippe và Saint Joseph. Chân cô ta đạp lên một thứ hỗn hợp của cỏ, cát và đá cuội trong khi bàn tay mệt mỏi của cô ta ném lên bờ hai chiếc áo gilê cứu hộ ướt sũng, nặng như những chiếc thắt lưng bằng chì.

Cô ta đổ sụp xuống bãi biển nhỏ xíu bên dưới vách đá bazan. Kiệt sức.

Cô ta chỉ được nghỉ ngơi trong vài giây. Không được mốc lên ở đây. Nếu Bellion và cô ả của anh ta thoát được, toàn bộ cảnh sát trên đảo sẽ đổ theo cô ta.

Cô ta ngước nhìn lên trời và tưởng như lại nhìn thấy cơn mưa dù lượn xoay tròn về hướng những thân người bị trói, giống như lũ chim đuôi chổi vờn xung quanh một con cá chết bị vứt khỏi tàu.

Đi nào, chuồn thôi. Không được mạo hiểm chút nào.

Phía trên cô ta, vài hòn đá lăn dọc theo vách núi. Cô ta rủa thầm, cô ta đã quên những gã người Cafre khốn kiếp và cái bếp lò của họ. Mũi Dữ, vịnh Thác, chân núi Lũng xinh. Cô ta sốt ruột muốn trở về Maurice. Làm sao cô ta có thể sống suốt từng ấy năm trời trên hòn đảo chậm phát triển nồng nặc mùi cà ri và thịt bò xiên nướng đó nhỉ?

Những viên đá khác rơi xuống, nhiều hơn, cho đến khi một giọng nói từ đâu đó vang lên, át tiếng đá rơi:

— Tôi có không ít bạn bè là vận động viên lướt ván trên đảo. Lúc đầu, tôi cũng giống như lũ con gái, kinh ngạc trước những cú mạo hiểm của họ. Thế rồi họ đã giải thích cho tôi rằng khi ta nghiên cứu đôi chút về những dòng hải lưu, nếu ta biết điểm xuất phát của một cơ thể chìm trong đại dương, ta có thể dễ dàng dự đoán chính xác điểm cơ thể đó cập bờ...

Christos bước đến tận mép vách đá nhô ra phía trên bãi biển và Graziella khoảng năm mét. Ông cầm trên tay khẩu súng công vụ và chĩa thẳng vào người đàn bà.

— Tôi có lợi thế so với tất cả các cảnh sát khác là đã đến trước một chút.

Graziella tái mặt. Cô ta vươn cổ về phía vách đá và chỉ nhìn thấy một bóng người to lớn đứng ngược sáng, nhưng đã nhận ra giọng nói của tay cớm thuộc đội cảnh sát Saint Gilles. Ông ta đã biết điều gì? Cô ta nhận ra rằng không còn điều gì gắn cô ta với gã Malbar đã gây ra những vụ sát hại Rodin, bà già Zoreille tóc xanh lơ và cô ả da đen: không còn mũ cát két hay áo dài, không còn lớp mỡ nhân tạo, không còn màu da nâu đỏ vì nó đã bị tan loãng trong đại dương từ lâu.

— Bellion đã kéo tôi đến vịnh Thác. Anh ta nói với tôi rằng...

Tiếng súng bỗng vang lên, sượt qua tai Graziella rồi làm nổ tung ba viên đá cuội ở phía xa.

Cô ta giật mình.

— Ông điên...

Christos cắt ngang bằng giọng mạnh mẽ:

— Không cần mất công đọc lại bài chứng cớ ngoại phạm của bà nữa đâu, bà Doré ạ. Tôi tin rằng đang có một chuyện, nói thế nào nhỉ, một sự hiểu lầm. Tôi có cảm giác bà nhầm tôi với một người khác. Một gã cảnh sát ở Saint Gilles. Bà nhớ không, cái gã mà bà vừa coi là một thằng ngốc ấy? Tôi giống gã ta, đúng thế, nhưng tôi sẽ không dạy bà điều gì đâu, không nên nghi ngờ vẻ bề ngoài...

Christos cúi xuống và thoải mái ngồi lên mép vách đá nhô ra trên bãi biển nhỏ, khẩu Sig Sauer vẫn nhắm xuống bên dưới.

Graziella lùi lại. Cô ta đang là tù nhân.

Vách đá xám và thẳng đứng giống như bức tường nhà tù và gã cảnh sát đang cúi xuống từ một chòi canh.

— Nhưng tôi quên chưa giới thiệu, tôi là chồng của Imelda Cadjee. Bà nhớ không, ở Tuyến Thiên đường, người phụ nữ mà bà đã vứt xuống bãi rác công cộng sau khi đâm một dao vào tim.

— Ông điên rồi, ông...

Graziella quả quyết bước về phía con đường nhỏ trồng sắn màu hạt dẻ uốn vòng quanh vách đá.

— Bà sẽ rơi vào tay một cảnh sát, bà Doré ạ, anh ta sẽ giao bà cho tòa án để đảm bảo bà được xét xử công bằng. Nhưng ngược lại, một gã khốn khổ vừa mất người vợ mà anh ta yêu thì...

Ông nhắm thẳng vào trán người đàn bà. Graziella kinh hoàng, không nhúc nhích nữa. Cô ta không đọc được điều gì trong mắt Christos, không sợ hãi, không căm thù, không quyết tâm, chỉ có sự trống rỗng. Cô ta hiểu rằng mình chẳng có nghĩa lý gì với ông, sẽ chẳng có sự dọa dẫm hay mưu mẹo nào có tác dụng hết. Ông ta không quan tâm. Chẳng có gì để đánh đổi. Ông ta đã mất tất cả. Ông ta sẽ bắn.

— Tôi sẽ cho bà một ân huệ, bà Doré ạ. Nói cho cùng, tôi tin rằng Imelda sẽ không thích tôi hạ bà như thế này. Cô ấy thông minh đến khó tin, nhưng cũng giống như những người dân trên đảo này, cô ấy tin như đinh đóng cột vào tất cả những chuyện mê tín, những đồ cúng lễ, những lời cầu nguyện, tôn trọng người chết, tất cả những thứ đó, bà hiểu không? Bà có thuộc bài kinh nào của người Cafre không, bà Doré?

Graziella im lặng, chỉ khẽ lắc đầu.

Vẫn nhìn xoáy vào cô ta, Christos đặt khẩu súng xuống bên cạnh và lấy gói cần sa trong túi ra. Ông thong thả cuốn một điếu thuốc, châm lửa rồi mới nói tiếp:

— Không à? Bà không bao giờ có điều gì cần cầu xin các vị thần Cafre sao? Vậy thì tôi sẽ thử đọc cho bà một bài. Bằng trí nhớ thôi. Tôi không hứa gì với bà đâu, nhưng gần như tối nào tôi cũng nghe lũ nhóc Dorian, Joly và Amic đọc nó ở chân giường. Ba đứa trẻ đó là con của Imelda Cadjee. Bà có thể cảm ơn những đứa trẻ Cafre đó về khoảng thời gian tạm hoãn ngắn ngủi này, bà Doré ạ. Để cho bà có một cái mốc, bài đó kết thúc bằng một câu đại loại như “Mé tir anou dann malizé”, nghĩa là “Nhưng hãy giải thoát chúng con khỏi điều xấu xa”, có thể dịch để bà hiểu như thế.

Christos lại chĩa khẩu súng về phía hai con mắt sửng sốt của Graziella, rồi bắt đầu ngâm nga:

Aou, nout Papa dann syèl Amont vréman kisa ou lé

Fé kler bard’zout out royom, Fé viv out volonté

Bài kinh hòa nhịp theo những suy nghĩ của Christos.

Một cảnh sát có thể phải chịu bao nhiêu năm tù nếu hạ gục một ả sát nhân không có vũ khí? Cho dù có là ả sát nhân tồi tệ nhất? Vài năm? Có thể ít hơn nếu tính cả thời gian hoãn xử và các lần giảm án...

Partou toultant parèy dann syèl

Donn anou zordi zourpouzour

Nout manzé pou la vi.

Ông rít một hơi thuốc. Ở tù sẽ là cái cớ tốt nhất để không phải có mặt vào ngày cơ quan bảo trợ xã hội của đảo đến thu hết đồ đạc trong căn nhà ở Saint Louis và đưa năm đứa trẻ đến trại trẻ mồ côi ở Tampon.

Nếu may mắn, Nazir sẽ trưởng thành khi ông được thả tự do. Thậm chí có thể thằng bé sẽ phải vào nhà tù Domenjod vì tội ăn cắp hoặc bán thuốc khi ông được ra tù. Có thể căn nhà sẽ bị bán lại. Có thể ông sẽ không bao giờ nghe nói đến lũ trẻ nữa.

Pardonn anou le tor nou la fé

Kom nou osi ni pardonn lézot.

Nước mắt lăn ra từ khóe mắt ông. Ông lau chúng đi, như thể gió biển thổi khói vào mặt khiến ông cay mắt. Graziella vẫn đứng bất động dưới đó hai mét, chờ đợi bản án; có thể cô ta cũng đang đọc những câu thơ đó bằng tiếng La Tinh hoặc tiếng Maurice. Những tiếng cười của lũ trẻ vang lên trong đầu ông, lẫn vào bài kinh Créole mà tối nào chúng cũng cầu nguyện.

“Hôm nay bác không đi làm à, Jésus?”

“Này bác thôi đừng nhìn mông mẹ nữa đi?”

“Con có thể ngủ trên giường của hai người không?”

Cần sa được dùng làm màn che, giúp ông xua đuổi những bóng ma của lũ trẻ giống như khi chúng bám lấy ông để đòi vuốt ve hoặc gây gổ; đồng thời cũng giúp ông mê sảng, nói một mình, ở trên đó, trong cái đầu u mê mờ mịt.

Không, Imelda, không! Kể cả trong mơ cũng không! Anh chỉ là một lão già ngốc nghếch vô liêm sỉ, sống qua ngày bằng cách uống rượu trên bến cảng.

Imelda, nói thẳng đi. Em tin điều đó sao, dù chỉ trong một giây? Em tưởng anh có thể làm cha ư? Hơn nữa lại của năm đứa con một lúc.

Khói cần sa tạo thành những hình thù kỳ dị, những khuôn mặt, những mùi vị, những tiếng nói.

Phải suy nghĩ trước đã, Imelda. Thậm chí anh còn không phải là cha của lũ trẻ... Nói cho cùng, anh là gì đối với chúng? Chẳng là gì... Em ranh mãnh lắm, Imelda, ranh mãnh nhất trong số các phụ nữ Cafre, nhưng lần này thì em chọn nhầm người rồi... Một gã nốc hết cốc pân này đến cốc pân khác và hút cần sa.

Lựa chọn sai lầm...

Lès pa nou anmay anou dann tantasyon

Mé tir anou dann malizé.

Nhưng hãy giải thoát chúng con khỏi điều xấu xa.

Và kết thúc, bắn.

“Christos, bác kể cho cháu nghe câu chuyện về tên gian ác đi? Rất gian ác ấy.”

Bàn tay Christos đột nhiên nắm lấy gói cần sa kẹp giữa hai đầu gối, và bằng động tác của một người câu cá giận dữ, ông ném nó ra biển, thật xa. Ông chĩa súng về phía Graziella. Cô ta nhắm mắt, hai tay chắp lại. Kết thúc rồi.

— Graziella Doré, bà bị bắt vì đã giết Amaury Hoarau, Chantal Letellier và Imelda Cadjee. Bà sẽ phải trả lời về những tội ác này trước tòa án của đảo.

Ông ngừng lời và rít một hơi cần sa dài, vô tận, trước khi búng ngón tay cho mẩu thuốc bắn xuống bãi biển.

Điếu thuốc cuối cùng.

Điếu thuốc của kẻ bị kết án. Phải chăm sóc năm đứa trẻ...

Ông nghe thấy tiếng cười lớn của Imelda vang lên trong đầu.

HẾT

.