Chương 52 THÁC
Thứ Hai
Ngày 1 tháng Tư năm 2013
17h27
Một dải băng dài màu cam ngăn cách hàng trăm người hiếu kỳ đang lao tới, họ chui ra từ những chiếc chòi dã ngoại, từ làng Núi lửa Sainte Rose, từ con đường ven biển nơi họ vội vàng dừng xe, với góc thảm cỏ bao bọc bởi thân của bốn cây cọ đỏ to như chân voi, trên đó chỉ có ba người.
Martial, Liane Bellion và Aja Purvi.
Nữ đại úy đã cho các cảnh sát khác lùi lại, kể cả những người chấp nhận nhảy từ vùng rào chắn Fouqué, hai ngàn mét trên cao, rồi lao như đại bàng về phía chấm đen nhỏ đang chạy trốn ngoài khơi mà họ nhìn thấy bằng ống nhòm.
Sau này sẽ còn nhiều thời gian để cảm ơn, để bày tỏ tình cảm, để trao huân huy chương và vinh danh cho nền cộng hòa.
Liane quấn người trong một tấm chăn cấp cứu nhưng vẫn run rẩy. Martial thì nhất định vẫn mặc nguyên bộ quần áo ướt, ôm chặt cô trong vòng tay.
— Chúng tôi sẽ đưa hai người đến bệnh viện Félix Guyon ở Saint Denis càng sớm càng tốt, - Aja nói bằng giọng dịu dàng. - Trực thăng đang hạ cánh. Sẽ không...
Liane dường như không nghe cô nói.
— Sofa đâu? Các vị có tìm thấy Sofa không?
Aja đứng lên, bộ áo liền quần bằng vải cao su tổng hợp mở ra để lộ chiếc áo tắm. Cô trả lời nhanh đến nỗi từ ngữ vấp vào nhau:
— Chúng tôi sẽ tìm thấy cô bé, hai người đừng lo. Mọi chuyện đã kết thúc.
Chỉ còn tính bằng giây thôi.
Một đoạn hội thoại nước đôi, một chiếc phao vứt cho thẩm phán... Aja đã làm những gì cô có thể làm. Martial đặt bàn tay trấn an lên vai vợ mình.
— Cô không biết gì, đúng không đại úy? Cô không biết nhiều thông tin hơn chúng tôi sao?
Anh im lặng một lát, như đang tìm cách diễn đạt phù hợp nhất giữa nhẹ nhõm và lo lắng:
— Việc các vị từ trên trời hạ xuống đã là một điều kỳ diệu rồi. Tôi sẽ không yêu cầu các vị lên đó nữa đâu...
Aja mỉm cười. Mái tóc vàng dài của Liane nhỏ nước xuống tấm chăn. Cô trầm ngâm lắng nghe tiếng róc rách của thác nước đằng sau họ. Phía xa, mọi người đang khẩn trương hành động dưới tán cây bàng. Tiếng đóng mở cửa xe, những mệnh lệnh của cảnh sát, những tiếng cười của người lớn và những tiếng hét của trẻ em. Một thứ Hai của lễ Phục sinh không thể nào quên với tất cả những người đi nghỉ.
— Cô có con không, đại úy?
Câu hỏi của Liane khiến Aja bất ngờ.
— C... có...
— Hẳn là mấy ngày nay cô không được gặp chúng nhiều. Chúng bao nhiêu tuổi rồi?
— Năm và bảy tuổi.
Liane gượng cười. Martial đưa tay ra trước mắt cô.
— Hay quá. Chắc là chúng rất tự hào về cô.
Aja cắn môi. Xúc động. Sự thân tình đó khiến cô bối rối. Chúa ơi, Jipé làm gì với chiếc trực thăng của anh ta vậy?
17h31
Đám đông đột nhiên nhốn nháo. Bốn cảnh sát thể hiện vai trò giữ trật tự và kiên quyết giãn những kẻ hiếu kỳ để mở một lối đi chừng một mét. Những chiếc máy ảnh được lấy ra khỏi túi. Những ngón tay giơ ra. Aja chờ đợi nhìn thấy Jipé xuất hiện cùng với hai người khiêng cáng.
Nhầm to.
Laroche!
Giống như một thiên tài biến hình, viên đại tá đã kịp khoác một chiếc áo vest bằng vải lanh, một chiếc quần vải màu be, đi giày moca. Thậm chí có lẽ anh ta đã kịp trả lời ba cuộc phỏng vấn qua radio và dự hai chương trình truyền hình.
Anh ta tránh sang một bên.
Tươi cười rạng rỡ.
Một mũi tên hiện ra sau lưng anh ta. Một mũi tên nhỏ màu vàng với miếng băng lớn như cái bát chụp trên đầu. Nó cắm thẳng vào tim Liane.
— Mẹ!
Sofa lao tới, con bé cầm một bó hoa dâm bụt trên tay. Những cánh hoa tím bị giập nát trên tấm chăn, giữa ngực Liane và ngực con gái. Một loại cây mầu nhiệm mà hai mẹ con gìn giữ suốt đời.
— Chúng tôi đã tìm thấy cô bé trên đống đá mắc ma phía trên đỉnh Sainte Rose, - Laroche giải thích ngắn gọn. - Bị ngất vì đập đầu vào cây, không có gì nghiêm trọng. Chúng tôi đã có thể đến sớm hơn, nhưng cô bé nhất định phải hái một bó hoa trước khi gặp lại hai người.
Liane bật cười căng thẳng.
Sofa cố gắng nói được vài từ, mặc dù ngực bị kẹp trong một chiếc kìm:
— Đó là dành cho bà tiên che dù, mẹ ạ. Chính bà đã cứu chúng ta.
Martial xoa những lọn tóc ngắn hiếm hoi thò ra ngoài lớp băng.
— Con làm tốt lắm, con yêu ạ, lời hứa là lời hứa.
Những chiếc máy ảnh kêu lách tách. Aja lùi ra. Nhường chỗ cho Laroche. Trong vài giờ nữa, những bức ảnh sẽ có trên Facebook và hàng chục blog khác; chúng sẽ góp mặt cùng những phép mầu khác ở nơi đây, gió xoáy, dòng dung nham, sống sót trên biển, kèm theo vật tạ ơn nở hoa dành cho các vị thần bảo hộ trên đảo: cha xứ, cứu hỏa, cảnh sát...
Chỉ rất ít là dành cho cô.
Cô bước về phía thác nước. Đột nhiên cô nhận ra đã nhiều năm cô không ở lại đây, trong góc thiên đường nhỏ này, rằng Jade và Lola chưa từng đến đây, nói cho cùng hai con quỷ nhỏ đó chưa hề biết gì về hòn đảo; rằng cô và Tom không còn dành thời gian đi dã ngoại, tắm biển, đậu xe bên lề đường, hoặc bất cứ việc gì khác... Thời gian trôi quá nhanh.
Lúc này, điều cô mong muốn nhất là được gặp ba cha con, được ôm siết lấy họ, mãi mãi, rồi mang hai đứa trẻ đến nhà mẹ cô ở Fleurimont, trong cung điện bằng sứ của bà, rồi trốn đi cùng với Tom để yêu anh suốt ba ngày ba đêm.