Chương 2
TÔI GƯỢNG DẬY, ĐI LẦN VỀ PHÍA cuối tầu. Mọi người đứng dựa đầy vào dây cáp an toàn, trò chuyện vui vẻ. Các chàng Hải quân đã làm quen được các nữ trại sinh, từng cặp đứng tỉ tê trò chuyện.
Tôi vịn vào cầu thang, leo lên tầng trên gần phòng vô tuyến, định tìm kiếm Yến. Gặp Khôi đang chơi cờ tướng với một ông già trong ban quản trại. Tôi lại gần ngồi xuống cạnh Khôi. Ông già ngước nhìn tôi rồi lại cúi xuống. Khôi mỉm cười với tôi.
Tôi vốn mù tịt về cờ tướng, nhưng ngồi nhìn cách hai người đấu trí, Khôi có vẻ đang thắng thế, nét mặt Khôi tươi tỉnh, đắc chí. Hai người đi thêm vài nước cờ. Rồi ông già lại lưỡng lự tính toán, âm mưu. Như ba tôi với bao nhiêu xoay sở, mưu mô để dựng nên cơ nghiệp hiện thời. Như những người mà tôi đã gặp, đã biết, đã quen. Nhiều xảo trá, lắm gian ngoan. Tôi buồn, nghĩ đến tương lai của tôi, đến một nếp gia đình mới mà tôi sẽ dự phần. Lòng lo sợ vẩn vơ.
Tiếng ông già:
- Khá lắm. Cậu cao cờ lắm.
Khôi cười cười:
- Bác khen quá.
Tôi chen vào:
- Bác cho cháu cùng một phe nhé.
Khôi và ông già cùng ngẩng nhìn tôi. Ông già hỏi:
- Cô cũng biết sao?
Khôi tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Thuỷ chơi được cờ tướng sao?
Tôi cười bí mật:
- Để xem. Bác cứ tiếp tục đi, cháu xin phép ngồi coi. Cháu cam đoan thế nào Bác cũng thắng.
Hai người lại cúi xuống. Và cả hai đều không có vẻ tin lời tôi nói.
Ông già đi một nước cờ nữa. Không biết đó là quân gì, tôi hỏi Khôi:
- Mấy giờ đến đảo nhỉ Khôi?
Khôi hơi nghiêng đầu:
- Khôi không biết rõ. Cái đó phải hỏi quý vị Hải quân trên tầu mới biết chắc.
Khôi đi một nước cờ. Ông già nghĩ ngợi một chút rồi đặt tay xuống bàn, đi tiếp.
Tôi lại hỏi:
- Khôi thấy anh Vệ với Yến rủ xuống tầng dưới kiếm quà vặt.
Khôi vừa đi quân vừa nhìn tôi:
- Thủy đói à.
- Không đói nhưng thèm ăn vặt. Nghe mấy chị nói ở dưới có bán dưa hấu, xí mụi, kẹo lạc…
- Bộ dưới đó có Câu Lạc Bộ sao?
- Không, lính trên tầu mua theo, đem bán lại.
Bị tôi kiếm chuyện hỏi hoài, Khôi phân tâm đi cờ bừa bãi. Cứ thế cho đến lúc ông già cười khoái chí:
- Nước cờ này chỉ có hòa, cậu không thắng nổi tôi được nữa rồi.
Khôi nhìn lại quân cờ của hai bên mỉm cười:
- Bác nói đúng. Thôi xin phép bác, cháu mệt rồi.
Bàn cờ dẹp. Tôi cười nói nhỏ với ông già:
- Cháu không biết đánh cờ. Nhưng “góp ý” với bác được đấy chứ?
Cả ba cùng cười. Khôi tự nhiên nắm tay tôi:
- Xin phép bác. Cháu đi kiếm cái gì ăn cho cô Thủy đã.
Hai đứa bước xuống cầu thang. Vừa đi Khôi vừa nhéo tai tôi:
- Phá quá. Chọc cho người ta không đánh chác gì được.
Tôi la lên:
- Ái, đau. Nhưng mà Khôi phục mưu Thủy chưa?
- Phục.
Khôi cười tinh quái. Tôi nghi ngờ:
- Cười gì đó?
- Không.
- Chối nữa. Cười gì?
- Cười Thủy.
- Sao?
- Tưởng vì mình mà người ta thua đó hả.
- Chứ không à.
- Không.
- Thế sao thua?
- Đâu có thua, hòa mà.
- Ừ thì hòa. Đang ăn để thành hòa là dở rồi.
- Còn lâu. Người ta biết rõ âm mưu đen tối của bạn ngay từ lúc đầu.
- Vậy sao để thua?
- Hòa!
- Ừ, hòa?
Khôi nheo mắt:
- Người ta cố tình chiều theo ý bạn chớ bộ.
Khôi cười không nói, tôi cụt hứng:
- Quê ghê. Vậy mà Thủy cứ tưởng bở.
- Thì cứ tưởng đi.
- Tức ghê.
Tôi vừa nói vừa nhéo vào tay Khôi. Khôi để yên, nét mặt vẫn tươi tỉnh đắc chí. Tôi lườm Khôi.
Khôi thản nhiên:
- Đi mua quà cho Thủy đi.
- Cho Khôi nữa chứ.
- Ừ.
Hai đứa “tụt” thang xuống tầng dưới. Một đám cười đang đứng xúm quanh hai chàng Hải quân đứng sau một cái bàn nhỏ.
Khôi nhìn vào nói:
- Họ bán dưa hấu. Thủy ăn không?
Tôi gật gật đầu:
- Ăn.
Khôi chen vào, một lúc mang ra hai miếng dưa to tướng.
Tôi la lên:
- Khiếp. To thế ăn sao hết?
- Chỉ có cỡ đó, hoặc lớn hơn. Năm chục một miếng.
Hai đứa ngồi vào bàn. Miếng dưa mát rượi vì để trong tủ lạnh chứa đồ ăn. Từng giọt nước mát len qua cổ làm tôi khoan khoái, dễ chịu. Khôi ăn ngon lành. Tôi vừa ăn vừa nhìn. Khôi ngửng lên bắt gặp, cười nụ. Nụ cười đầy thân thiết. Không hiểu sao tôi thấy nụ cười của Khôi cũng đầy âu yếm, tình tứ như nụ cười anh Đệ. Tôi cúi xuống bâng khuâng.