← Quay lại trang sách

Chương 3

CUỘC SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG BUỔI TỐI thật vui. Tầu giảm tốc độ để mọi người khỏi say sóng, để ban văn nghệ Hải quân khỏi ngả nghiêng khi trình diễn. Ban quản trại cho mượn máy phóng thanh với hai Micro dã chiến.

Khôi pha trò:

- Thà được Micro, hát cho giọng tốt. Có còn hơn không. Có còn hơn không.

Cả bọn chúng tôi kéo nhau xuống hầm từ lúc tiếng nhạc đầu tiên vẳng lên. Khôi mang theo cây guitar gỗ dáng điệu ngổ ngáo dễ thương. Mái tóc dài Khôi chải gỡ lại, che kín gáy nhưng không dài đến độ quăn lên như tóc con gái.

Tôi ghét cay ghét đắng bọn thanh niên để tóc như vậy. Mái tóc dài uốn cong èo uột, phủ kín cái đầu trông thật dơ bẩn. Khuôn mặt non choẹt đầy mụn trứng cá, chiếc áo lòe loẹt xiết eo mở nút phô ra lồng ngực dẹp lép. Chiếc quần ống rộng đến ba bốn chục phân. Trong họ ẻo lả, yếu đuối, bệnh hoạn, không thể tìm ra nguồn sinh lực dồi dào của tuổi thanh xuân tiềm tàng trong thân thể ấy. Tóc Khôi dài vừa phải, như tóc những người lính từ rừng trở về sau vài ba tháng hành quân không kịp hớt. Trông phong trần và dầy dạn.

Tôi thích ngắm mái tóc của Khôi.

Buổi sinh hoạt bắt đầu bằng vài màn đơn ca của cô ca sĩ Ban văn nghệ Hải quân. Các cô bé này, ban ngày trông như một cô bé con mười lăm mười sáu. Bây giờ son phấn chưng diện đỏm dáng như thiếu nữ tuổi lấy chồng. Khiêu khích, lôi cuốn, đa tình. Khóe mắt đong đưa. Bàn tay chào mời, ngực – mông rung động. Họ như muốn làm nóng người bao nhiêu khán giả vây quanh.

Rồi các tiết mục khác góp vui của sinh viên liên Viện. Những giọng ca mộc mạc, chưa quen làm dáng. Những bài hát chọn lọc, chứa đựng chút suy tư. Một đôi khi xen vòa vài màn hài hước… nhạt.

Khôi và anh Đệ lên trình diễn. Tôi giới thiệu bài hát. Khôi hát hay, nhưng hơi điệu. Lối trình diễn khá tự nhiên vì Khôi quen trình diễn du ca từ lâu.

Bài hát được được hoan hô nhiệt liệt. Khôi bắt mình hưởng ứng lớn tiếng nhất. Yến nhéo nhẹ vào tay tôi:

- Vui dữ ạ.

Tôi ngả người vào người Yến:

- Ừ, vui thật.

Khôi và anh Đệ hát thêm một bài nữa. Anh Đệ nói để tặng các chiến sĩ Hải quân trên chiến hạm. Bài Hoa Biển. Tự nhiên, tôi nhớ lại những mẩu chuyện về cái chết của nhạc sĩ Anh Thy. Người tài hoa mệnh bạc tôi chưa hân hạnh một lần gặp. Bài hát được trình bày nhẹ nhàng, trầm bổng. Tôi bỗng thấy xôn xao với từng câu hát. Và vẫn yêu nhất câu: “em ơi, giận hờn xin như hoa sóng tan trong đại dương”. Như một cái gì đầm ấm, dịu dàng nũng nịu. Một tiếc nuối sắp nguôi tan cố níu kéo.

Cuộc vui còn tiếp tục nhưng tôi kém vui từ phút ấy. Tôi mải nghĩ ngợi, bâng khuâng với những lời trong bài hát. Yến nhích sang phía tôi để dành chổ cho anh Đệ về ngồi. Khôi giới thiệu Yến với khán giả - hàng ngàn người đứng nghẹt cả hầm tầu dài dặc - giọng ca nổi tiếng Văn Khoa. Khán giả hoan hô, la hét cổ võ.

Tôi đẩy nhẹ vai Yến:

- Kìa, ra đi chứ.

Yến điệu:

- Từ từ.

- Sao vậy?

- Sự chậm rãi bao giờ cũng làm người ta được chú ý và tăng thêm giá trị.

Yến nói đùa, cười duyên đứng dậy. Khán giả la hét tán thưởng những bước chân đong đưa của Yến. Yến nói vài câu giới thiệu lại giọng phụ họa của Khôi rồi hát. Đố ai. Hai người trình bày thật vững. Tự nhiên tôi nghĩ họ xứng đôi.

Anh Đệ ghé tai tôi:

- Yến càng ngày càng hát hay nhỉ Thủy?

- Dạ.

- Giọng Yến cao vút. Thủy thấy không, khán giả im lặng thưởng thức. Anh chưa thấy màn trình diễn nào từ đầu chương trình tới giờ được thế.

- Anh đệ thấy họ có đẹp đôi không?

Anh Đệ gật gù:

- Ừ. Thế còn…

Đệ bỗng im. Tôi quay sang:

- Sao ạ?

- Anh đang tự hỏi, ai xứng đôi với Thủy đây.

- Thủy cố tìm, nhưng chỉ thấy mình chẳng xứng đáng với ai.

- Thật? Thủy tìm chưa?

- Rồi anh, thật đó.

Đệ cười cười, lặng im.

Khôi và Yến trở lại chổ ngồi, trong tiếng vỗ tay ầm vang muốn phá tung vách tầu. Nét mặt Yến tươi cười kiêu hãnh.

Khôi ngồi sát cạnh tôi, gác đàn trên đùi:

- Sao, Thủy. Khôi hát tệ lắm không?

- Quá tệ.

- Rất ân hận.

Tôi búng nhẹ trên cây đàn:

- Chia cho Thủy một nửa cái tệ ấy cũng đỡ rồi.

Yến xen vào:

- Cũng đủ nổi danh.

Hai cây văn nghệ hài hước của ban văn nghệ Hải Quân ra tiếp nối chương trình. Yến than:

- Ngộp hơi quá.

Tôi đồng ý:

- Ừ, dưới này nóng ghê.

Khôi rủ:

- Mình lên trên boong đi, quý vị đồng ý không?

Cả bọn len lén kéo nhau lên. Bên trên trời tối đen Khôi lại phải bật đèn pin. Gió mát lồng lộng. Con tàu vẫn lầm lũi xông vào đêm tối. Chúng tôi đến khoảng giữa tầu, gần khu lều Văn Khoa. Tôi và Yến đứng dựa dây an toàn, anh Đệ và Khôi đứng hai bên. Tóc tôi lòa xòa bay ngang vướng vào má, vào cổ Khôi. Tôi vừa đưa tay toan giữ lại, Khôi đã thì thào:

- Đừng, Thủy.

Tiếng nói thật nhỏ và tôi nghe có hơi thở mạnh. Tôi ngạc nhiên:

- Sao thế?

- Cho Khôi mượn. Khôi thích thế.

Tôi lập lại:

- Sao thế?

- Tóc Thủy thơm.

Tôi rùng mình. Giọng Khôi vẫn thân mật:

- Gió đùa tóc Thủy quấn quýt má Khôi, giống như…

Khôi bỏ ngang. Tôi mỉm cười vô nghĩa, đứng nhích ra xa một chút. Bên cạnh, Yến và anh Đệ đang bàn tán về các vì sao. Tôi khom người nhìn xuống nước. Lờ mờ, tôi nhìn thấy mũi tầu làm tung sóng nước, tóe bọt trắng. Những đóa hoa biển của Anh Thy đấy. Bao nhiêu người đi tầu từ xưa, đã có cách ví von như thế chưa nhỉ?

Khôi hỏi xin anh Đệ điếu thuốc. Anh Đệ loay hoay tìm trong mấy túi áo, quần rồi bảo:

- Chờ tí. Tôi về lều lấy, bỏ quên trong ấy rồi.

Còn lại ba người, im lặng cả. Yến bỗng nói một mình:

- Kể cũng thích. Ít ai có dịp nửa đêm đứng giữa biển thế này.

Khôi bật cười:

- Đứng trên tầu chạy giữa biến chứ.

- Ý Yến nói thế.

- Ở Sàigòn giờ này thiên hạ ngủ bình yên, chẳng ai nghĩ mình đang thế này.

Tôi góp chuyện.

Khôi lặng yên. Chợt tiếng lạ cất lên cạnh Yến:

- Tất cả đều vui, đều hạnh phúc.

Tôi quay lại. Toàn, Anh chàng Trung Úy Hải Quân cho nước sôi. Toàn bắt tay Khôi và chào Yến với tôi.

Yến vui vẻ:

- Anh làm Yến giật mình.

- Anh xin lỗi.

- Anh đến cách nào mà không ai hay biết.

Toàn dí dỏm:

- Đi trong nhà mình tất nhiên phải quen thuộc hơn khách lạ.

Rồi Toàn hỏi:

- Sao Yến không ở dưới ấy coi tiếp văn nghệ.

- Dưới ấy nóng quá.

- Yến hát thật hay.

- Anh có nghe?

- Có, xem từ đầu tới khi mọi người bỏ lên đây.

- Còn anh?

- Sao?

- Sao không ở dưới đó coi tiếp?

Toàn điệu:

- Màn đáng coi nhất đã coi rồi.

Yến làm bộ ngây thơ:

- Màn nào thế nhỉ?

- Phần trình diễn của Văn Khoa.

Yến nói giọng tình tứ:

- Khéo nịnh.

Toàn thân mật đặt tay lên vai Yến:

- Thật chứ? Nghe Yến hát xong, anh tự nhủ: chẳng còn gì đáng coi tiếp. Và đi theo mọi người lên đây.

- Anh đứng đâu, sao Yến không thấy?

Câu chuyện đi đến chỗ lỉnh kỉnh. Tôi hơi khó chịu. Như biết ý, Khôi rủ tôi bước tránh ra chỗ khác một cách khéo léo:

- Khôi khát nước. Thủy đi uống nước không?

Tôi gật đầu, bảo Yến:

- Bọn này đi uống nước. Đứng đây nhé.

Tôi đi theo Khôi về cuối tầu, xuống cầu thang vào phòng ăn. Máy nước uống ở đó. Khôi nhận nút cho tôi ghé miệng vào uống ừng ực. Khôi hỏi:

- Anh chàng Trung Úy đẹp trai chứ nhỉ?

Tôi ngẩng lên, gật đầu:

- Yến có vẻ cảm tình.

Tôi mỉm cười:

- Yến dễ có bạn.

- Còn Thủy?

- Ít ai thích Thủy.

- Sao vậy?

- Thủy xấu nết, xấu người ai thèm ưa.

Khôi tự nhiên thật bạo, quàng tay lên vai tôi:

- Khôi ưa.

Bàn tay Khôn như có lửa. Tôi nhích vai thoát cánh tay Khôi:

- Đùa hoài.

Giọng Khôi nghiêm trang:

- Khôi nói thật.

- Thôi uống nước đi ông tướng. Khát nước mà chỉ đứng tếu không à.

Khôi cúi xuống máy nước. Tôi đứng lặng nhìn. Khôi đẹp trai đấy chứ. Trông đàn ông lắm. Khôi đứng thẳng lên. Tôi hỏi:

- Xong chưa, đi lên.

Khôi nắm tay tôi:

- Thủy, lại đây ngồi nói chuyện đi.

- Thôi. Lên đi. Dưới này vắng quá.

- Thủy sợ gì.

- Sợ ma.

Khôi cười cười:

- Bậy. Trên tầu làm gì có ma. Nói vậy mấy xừ Hải Quân nghe được giận chết.

- Không có ma thì sợ… mãnh.

Vừa nói tôi vừa dí ngón tay trỏ vào trán Khôi. Khôi đưa tay nắm chặt ngón tay tôi, kéo lại khu bàn ăn Hạ Sĩ Quan.

- Lại đây ngồi, Thủy.

Tôi bước theo. Hai đứa ngồi nhìn nhau, một phút. Rồi Khôi hỏi:

- Thủy hết mệt và say sóng chưa?

- Còn hơi mệt. Từ tối đến giờ thấy dễ chịu.

- Quen sóng rồi đó. Có thể yêu đời đi biển được lắm.

- Cần xét lại.

- Yêu Hải Quân không?

Tôi tưởng Khôi nghĩ tới Toàn:

- Sao hỏi thế?

- Thích đời Hải Quân không, trả lời Khôi đã.

- Cái ấy còn tùy phương diện.

Khôi thong thả:

- Nếu Thủy thích, Khôi sẽ tình nguyện vào Hải Quân.

- Tán Thủy đấy à.

- Ừ.

- Tán vụng quá. Hệt con trai mới lớn.

- Nhiều cái vụng về mà vẫn mang lại kết quả tốt.

Tôi hất mặt:

- Nhưng lần này thất bại rồi, bạn.

- Khôi biết.

- Thế sao còn tán.

Khôi mỉm cười thật dễ thương:

- Không tán thì làm sao Thủy biết.

- Biết gì?

Khôi nồng nàn:

- Biết Khôi… mến Thủy.

Tôi cười cười:

- Biết Khôi mến Thủy từ lâu rồi. Tụi mình bạn thân mà.

- Không phải thế. Lần này khác…

Tôi thấy phải chấm dứt trò đùa của mình:

- Đừng, Khôi. Còn quá sớm để nói những điều mình chưa nghĩ kỹ.

- Khôi đã nghĩ kỹ!

- Thôi, để lúc khác. Thủy ngại…

- Ngại gì?

- Ngại phải định một thái độ.

Khôi cúi xuống mặt bàn:

- Ừ, thì thôi. Thủy hãy coi như chưa biết một chút gì.

- Thủy hứa như thế.

Hứa, nhưng tôi biết rõ mọi sự sẽ không còn trong sáng như trước nữa. Cái gì đã đến, phải nhớ, phải nghĩ tới mãi.

TÔI THỨC DẬY KHI TIẾNG NGƯỜI huyên náo. Mọi người đang dồn về một mạn tầu, nhìn về phía đảo. Vẫn cón quá xa để phân biệt rõ những nếp nhà nhỏ, những sinh hoạt trên đó. Chỉ thấy một dẫy núi cong như hình móng ngựa, xanh um lá và xám mầu đá núi. Và một giải cát trắng lượn lờ dưới chân.

Tôi quay lại lay vai Yến:

- Yến, Yến. Dậy mà xem.

Yến ậm ừ.

- Gì thế?

- Tới rồi.

- Ừ.

- Dậy xem đảo kìa.

- Ừ.

- Khỉ ạ. Sáng bạch rồi.

- Buồn ngủ quá.

Tôi tung chăn Yến, Yến cố níu lại.

- Anh chị tối qua thức đến gần sáng phải không?

Yến co mình, nhổm dậy:

- Hình như đến hai giờ sáng.

- Tình nhỉ.

Yến không nói gì, ngoảnh nhìn ra biển. Tôi gãi lên má Yến:

- Phía này cơ mà. Đảo Thổ Châu ở bên tay phải.

Yến rùn vai:

- Biết rồi. Yến đâu có ý tìm đảo đâu.

- Sao thế.

- Trước sau gì chả thấy.

- Gì mà như mít ướt vậy?

- Buồn ngủ.

- Tới rồi, sửa soạn đồ lát nữa còn kịp vào bờ, trưa nay tha hồ ngủ.

- Lên đó lo chơi, lo tắm ngủ gì được.

Tôi đứng lên:

- Đi rửa mặt đi.

Hai đứa kéo nhau xuống phòng rửa mặt. Vắng tanh, hình như mọi người hôm nay dậy sớm, hay chưa ai xuống rửa mặt.

Yến cười nho nhỏ:

- Thiên hạ để dành lát xuống biển rửa mặt, tắm luôn thể.

Tôi mở máy nước chảy ào ào. Yến kêu:

- Chà, quý anh Hải Quân bữa nay sang quá. Cho nước ngọt chảy tự do thế này.

- Chắc cho xài thả dàn, rồi họ đi lấy nước khác.

- Lấy ở đâu?

- Không biết. Có thể ở Rạch Giá, Phú Quốc chẳng hạn.

Hai đứa được dịp dùng thả cửa. Yến luồn khăn vào người lau cùng khắp. Tôi hỏi:

- Làm gì mà… kỹ thế?

- Lau cho mát, chỉ sợ có… mùi.

Tôi bật cười.

Anh Đệ và Khôi chờ chúng tôi trước cửa lều với bốn tô mì gói bốc hơi. Yến nói to:

- Chà. Kiếm được nước sôi ở đâu thế?

Anh Đệ chỉ Khôi:

- Khôi ngoại giao đó.

Yến khen:

- Giỏi!

Khôi vênh mặt:

- Làm như chỉ có Trung Úy của cô mới có nước sôi vậy.

Yến cười cười. Anh Đệ giục:

- Ăn đi, kẻo nguội mất ngon.

Yến bĩu môi:

- Nóng hay nguội cũng chả khi nào ngon.

Anh Đệ nhái một bài hát:

- Nóng còn hơn không, nóng còn hơn không.

Khôi cũng nói:

- Ăn nhanh rồi thu dọn hành lý xuống bờ.

- Gì mà gấp vậy?

Tôi hỏi. Khôi vung tay:

- Xuống tìm đất cắm… dùi. Kiếm đất tốt kẻo thiên hạ giành hết.

Nhưng đến khi xuống tàu nhỏ để vào bờ thì Khôi buồn. Các toán xuống bờ theo xếp đặt của Ban Quan Trại. Và toán Văn Khoa xuống gần giữa, sau mấy chục toán khác. Vào tới bờ, lại bị chia vùng theo ý Ban Quản Trại chứ không được tự do chọn lựa. Khôi buồn thêm chút nữa. Vùng của Văn Khoa xa về một đầu đảo, nhiều đá chất chồng nhau và cây rừng rập rạp. Khôi đứng nhìn về giữa bãi cát. Phía đó là trung tâm, dành cho trại Hải Quân. Bãi thật đẹp và quang đãng. Khôi than thở:

- Cắm lều chỗ này mỗi khi có việc gặp Ban Quản Trại phải đi rạc cẳng.

Anh Đệ lại chịu:

- Ở riêng mé này thích thú chứ.

Yến hỏi:

- Sao thế anh?

- Mình tha hồ chặt cây làm thủ công. Lại sẵn hốc đá tìm bắt con hà để ăn. Và các cô tha hồ leo trèo làm xiếc để chụp hình.

Tôi la lên:

- Anh Đệ chỉ được cái… sao lại làm xiếc?

- À thì… muốn có ảnh kỷ niệm độc đáo phải ra công biểu diễn chứ.

Yến lay lay vai anh Đệ:

- Ở đây nhiều hà hở anh?

- Có lẽ thế. Đá nhiều rêu thế kia, chắc chắn ít người đụng tới ắt phải có hà. Và có hà. Và có cả san hô.

Tôi nhìn xuống nước. Bãi cát thoai thoải ra xa, nước xanh lơ trong vắt nhìn tới đáy.

Yến xuýt xoa:

- Bờ biển đảo này đẹp ác.

Khôi chỉ tay lên đỉnh núi:

- Trên kia nữa. Hứa hẹn một cuộc leo núi kỳ thú.

Chúng tôi cùng nhau nhìn lên. Vách đá xiên xiên, một vài con đường ngoằn ngoèo ẩn hiện trong đám lá rừng. Gió biển thổi phần phật những tàng cây, đưa hơi nóng gai gai của buổi trưa luồn vào da thịt. Tôi rùng mình. Tựa hồ như bàn tay nào mơn trớn. Xa Sài Gòn, xa mọi người đến tận chỗ hoang vắng này để thưởng thức những nỗi niềm vui sướng mà đời con gái hiếm khi nào có được, với tôi là một dịp may. Vì khác Yến, khác mọi người chỉ đơn thuần vì một lí do du ngoạn, tôi muốn xa gia đình, để khỏi nhìn thấy mẹ tôi buồn phiền khoắc khoải, khỏi nhìn đứa em nhỏ ngơ ngáo tủi hờn cô đơn mà nghĩ tới đứa em lớn sầu muộn trong nội trú. Để rồi lại dày thêm lòng oán giận cho tôi. Không lúc nào tôi nguôi quên, dù không khi nào tôi muốn nghĩ đến. Thà là ông chết đi, thà là ông không bao giờ hiện hữu trong cuộc sống này. Nhưng ông vẫn còn sống, vẫn còn ám ảnh nặng nề trên cuộc sinh hoạt hàng ngày của gia đình tôi, lâu lâu, ông lại ghé qua nhà đưa ít tiền, cho món quà. Để rồi nghe mẹ tôi đôi co, đay nghiến thì ông lại hăng lên, cãi cọ. Rồi bỏ đi biền biệt ít lâu. Tôi hiểu, lương tâm ông còn chi phối ông chút ít nên khiến ông quay về. Nhưng tôi không cần như vậy. Thà ông đi quách xong. Nhưng mẹ tôi lại cần. Bà muốn, bà cần cha tôi ở cạnh như ngày trước. Nhưng làm sao trở lại nguyên lành, khi tì vết đã có một lần đổ vỡ?

Tôi chán nản gia đình, tôi buồn rầu trước những buồn rầu của người thân nên tôi muốn đến đây.

Yến từ sau một hốc đá bước ra với bộ áo cánh ngắn, dục tôi:

- Thay đồ đi Thủy, lo cơm nước cho các ông ấy chứ. Các ngài dựng lều gần xong rồi kìa.

Tôi mệt mỏi đứng lên:

- Ừ, buổi trưa nắng gắt quá.

- Nắng ở biển mà. Lát ăn xong nghỉ một chút rồi xuống tắm, tha hồ mát.

- Chương trình ra sao?

- Chương trình riêng hay chuyện?

- Cả hai.

Yến nhún vai:

- Chung thì không rõ. Phải lệ thuộc vào ban Quản trại, chắc là dựng lều, làm thủ công từ giờ tới chiều. Họp hành cho cuộc thi đua ngày mai. Tối, lửa trại, sinh hoạt cộng động. Còn tụi mình…

- Có gì?

- Nấu ăn xong thì nghỉ hay ngủ một chút. Rồi đi dọc trên bãi biển xem thiên hạ có gì lạ, đảo có gì hay. Rồi xuống tắm. Chiều lên nấu ăn. Tối nấu chè. Mục phụ: đấu láo, đi dạo với bạn bè...

Tôi hỏi kháy:

- Bạn nào? Bạn trên tầu hay bạn dưới trại?

- Cả hai.

- Chàng Trung Úy có xuống không?

- Không được phép. Họ phải theo chương trình của tầu. Chắc là chiều hoặc tối.

- Yến buồn, nhỉ?

- Còn lâu. Với Yến, tự điển đời Yến không có chữ buồn.

- Ngon!

- Thật đấy chứ.

Tôi đẩy củi vào bếp lửa. Nồi cơm sôi sục, nước tràn cả ra bếp. Yến kêu lên:

- Khéo tắt bếp. Củi ở đây tươi quá, khó bén lửa lắm đó bà.

- Anh chàng Trung Úy với Yến ra sao?

- Ra sao la thế nào?

- Đã đi tới… thân mật chưa?

Yến cười hực lên:

- Thân mật từ lâu rồi. Hắn… tấn công như vũ bão.

- Yến chịu không?

- Sợ gì. Với Yến đó chỉ là những cuộc vui cho đến khi nào yến thấy cần phải chín chắn, Yến sẽ chọn lựa. Luôn luôn Yến chủ động, Yến tin như thế.

Tôi ngước nhìn Yến. Yến đang ngồi khom người trên một mỏm đá nhỏ, gọt mấy quả su su. Da thịt Yến nâu hồng khỏe mạnh. Trong bộ đồ ngắn bằng lụa xanh, thân hình Yến lồ lộ. Vải mỏng và Yến không mặc soutien, ngực Yến đong đưa theo cử động đôi tay. Chiếc cổ áo rộng, trễ tràng. Tôi nghĩ, chỉ cần đứng lên là thấy được tất cả. Yến ngửng lên nhìn tôi:

- Nhìn gì thế.

- Không.

- Biết bà nghĩ gì rồi.

- Nghĩ gì?

- Bà đang đánh giá con người tôi phải không.

- Bà hay thật. Tôi phục bà đó.

- Phục gì? Cách đối xử hay cách… ăn mặc.

- Cả hai.

Yến nhún vai thật điệu:

- Tại bà nhát. Mình là sinh viên, lớn rồi chứ không còn là con bé con Trung học. Rồi một ngày mình phải lấy chồng. Hơn nữa, Yến quan niệm cuộc sống cần cởi mở, tự do, mới mẻ. Thân hình mình… có gì cần phải tự ti?

- Yến đẹp thật.

- Thủy cứ khen. Thủy thua gì Yến? Đàn ông họ thích nhìn mình vì mình đẹp. Mình đừng lộ liễu quá, đừng quá thô tục là được rồi. Nếp sống phóng túng một chút không có gì là tội lỗi.

Tôi lặng yên, Yến có một cuộc sống êm đềm không lo nghĩ. Con nhà giầu, cha mẹ trẻ và mới. Yến được giao du với giai cấp ăn chơi. Còn tôi, tôi không có cuộc đời như nó. Cha tôi càng giầu, gia đình tôi càng đổ vỡ. Những năm trước kia, cha tôi chỉ là một nhà văn chưa nổi tiếng, một công chức trung bình ngày hai buổi đi làm. Cha tôi cặm cụi sáng tác cho một tờ tuần báo, làm thêm. Rồi như một cơn lốc, cha tôi thoát xác. Tên tuổi bỗng nổi, danh tiếng bỗng lên. Cha tôi được đời yêu chuộng. Ông không còn là riêng của gia đình, của vợ con. Ông say sưa với danh vọng. Ông bỏ việc, xoay ra “kinh doanh” với nghề nghiệp mới. Ông trở thành một “cai thầu văn nghệ”, một nhà xuất bản uy tín, một nhà phát hành có thế lực. Chỉ trong vài năm ông đã mua được nhà cửa, xe hơi và sống một cuộc đời giầu có. Nhưng cũng từ đó, hạnh phúc gia đình đội nói ra đi. Mẹ tôi đang ngụp trong sung sướng, trong tiện nghi vật chất, trong đầy đủ tinh thần thì bỗng tối tăm mặt mũi. Bỗng phải đón nhận phũ phàng. Cha tôi bắt đầu lăng nhăng với những người đàn bà khác. Thoạt đầu, mẹ tôi tưởng ông chỉ ăn chơi một lúc rồi thôi. Nhưng sau đó có người mách bà mới rõ ông đã có vợ hai, mua cả một biệt thự cho họ. Mẹ tôi vật vã, khổ sở. Tôi ngỡ ngàng, buồn bã.

Sẵn địa chỉ, một lần mẹ tôi bảo tôi:

- Thủy, mẹ con mình đến kiếm ba về.

Tôi gạt mẹ:

- Thôi mẹ, lỡ gặp mụ đó rồi xử sự làm sao?

Mẹ tôi quắt mắt:

- Làm sao? Tao là vợ ông ấy, tao có quyền làm gì thì làm.

- Mẹ…

- Mày không đi, tao đến một mình. Mày cứ yên tâm. Mẹ là người học thức, mẹ không phải đi đánh ghen.

- Nhưng… mẹ định làm gì?

- Thì gọi ba mày về. Bảo ông đuổi cổ con mẹ ấy đi.

Tôi khổ sở, nhăn nhó:

- Lỡ họ hành hung mẹ.

Tôi nghĩ tới những mẩu tin trên báo. Những vụ đánh ghen ngược. Nhưng bà cương quyết:

- Nó mà dám. Nhưng tao sẽ cố gắng nhỏ nhẹ.

Tôi đành theo mẹ tôi đi. Ngôi biệt thự ở vùng Đakao, trong một con đường nhỏ. Một bà già đang quét sân, cánh cổng mở hé. Mẹ tôi đẩy cửa bước vào. Bà già tiền lại gần:

- Bà tìm ai?

Mẹ tôi không trả lời, bảo tôi:

- Hừ, nhà cửa to lớn thế này. Ba mày lo cho nó còn hơn cho gia đình nữa.

Tôi nhìn quanh. Ngôi nhà đồ sộ nhưng vắng ngắt. Bà già ngơ ngác:

- Bà là…

- Tôi là vợ ông chủ nhà này. Ông ấy ở với mèo ở đây phải không?

Bà già ngơ ngẩn nhìn. Mẹ tôi bảo tôi:

- Vào kêu ba mày ra đây, bảo có mẹ đến tìm.

Tôi đứng đờ một chỗ, không biết có nên làm theo lời mẹ hay không. Mẹ tôi bốc nóng, gạt bà già sang một chỗ, rảo bước. Tôi đứng yên. Bà già đứng yên. Bà ta như không muốn, không dám dính líu vào trong cưộc. Tôi hỏi:

- Ông chủ mới mướn bà làm ở đây à?

Bà già lắc đầu:

- Không. Bà… chủ. Mướn làm ban ngày. Tối về nhà tôi.

Tôi vừa định hỏi thêm thì nghe tiếng mẹ tôi lanh lảnh quát lên bên trong. Như một cuộc xung đột đã diễn ra. Tôi vội chạy vào. Băng qua gian phòng khách, vào một căn phòng nhỏ. Mẹ tôi đang đứng vịn tay vào tường, mặt tái xám. Cha tôi và người đàn bà…

Trước cảnh đó. Mẹ tôi không còn nhẫn nhịn được như lời hứa. Bà hét lên từng hồi, những câu vô nghĩa.

- Trời ơi trời. Anh… Anh thật xấu xa…

Tôi bước giật lùi. Tôi không dám đứng lại nhìn, cũng không dám đỡ lấy Mẹ tôi dìu ra ngoài. Những hình ảnh đó vượt xa hiểu biết của một người con gái. Tôi… tôi không thế nào nghĩ là một lần trong đời mình lại chứng kiến chuyện đó, không phải là mình với chồng, mà là của người khác.

Tôi ngồi phịch xuống sa lông. Mẹ tôi đấm vào cửa rầm rầm. Vài phút sau cha tôi dìu mẹ tôi ra. Quần áo xốc xếch, ông ôn tồn:

- Đừng, đừng em. Về nhà đã. Về nhà nói gì thì nói.

Mẹ tôi òa khóc, tôi bật khóc theo.

Ba tôi nắm lấy cánh tay tôi:

- Về con. Hai mẹ con không nên làm thế, không nên đến đây mới phải.

Mẹ con tôi bước ra sân, cha tôi lái xe đưa mẹ con tôi đi về. Bước chân vào nhà, ông đổi thái độ, nghiêm khắc.

- Bà làm như người thất học, dắt con ngu kia đến định làm gì? Có còn biết sĩ diện là gì không? Có còn biết giữ tai tiếng không?

Mẹ tôi gào lên:

- Anh là đồ… tồi. Đến bây giờ mà anh còn nói giọng đó với tôi à. Anh có giữ không…

Hai người lại cãi nhau thậm tệ. Tôi chán nản cầm cái ví, đứng lên bỏ ra đường, lang thang…

Tiếng Yến vang lên:

- Kìa Thủy. Hình như cơm khét thì phải.

Tôi giật mình:

- Bỏ xừ. Quên cả ngó…

- Nghĩ ngợi gì vậy

- Đang nghĩ về Sàigòn.

- Nhớ hở?

- Có gì đáng nhớ? Nghĩ mà chán.

Yến cười đùa:

- Khổ rồi. Trưa nay quý vị được dịp thưởng thức cơm khét rồi.

Tôi nhìn lên. Khôi và anh Đệ đứng trước mặt. Khôi hỏi:

- Sao thế?

- Bà Thủy mải mơ mộng, để khét rồi.

Tôi đỏ bừng mặt, bối rối:

- Thủy xin lỗi quý vị. Đang mải nghĩ ngợi… quên cả ngó chừng.

Anh Đệ ngồi xuống cạnh tôi:

- Có chuyện gì thế Thủy?

- Không.

- Nghĩ ngợi gì đến quên cả công việc?

- À… nhớ nhà.

Mọi người bật cười. Khôi mở nắp vung nồi cơm. Một mùi khét theo khói cuồn cuộn bốc lên. Khôi hin mũi hít, rồi ngân nga:

Sống bùi, nhão dẻo, khê thơm

Đố ai thổi được nồi cơm ba mùi

Yến hỏi:

- Thơ thẩn ở đâu đấy?

- Của các cụ ngày xưa đấy. Kinh nghiệm với các nàng dâu hiền. Các nàng cho ăn đều kiểu này nên các cụ tức… bụng sinh thơ thẩn.

Bữa cơm được dọn ra. Đang ăn, một chiếc ca nô từ ngoài tầu vào tấp lên bãi cát. Một người hạ sĩ quan nhẩy xuống xách một thùng nước ngọt thật lớn. Anh chàng đứng nhìn chúng tôi, hơi do dự, rồi bước lại gần.

- Tôi hỏi thăm quý vị một chút. Trong quý cô, có cô nào tên Yến?

Yến buông đũa đứng lên:

- Tôi đây anh.

Anh chàng đặt thùng nước xuống bãi cát:

- Ông Trung úy Toàn nhờ tôi mang vào cho cô và các bạn dùng. Ông ấy dặn cô dùng nước trên đảo phải có thuốc sát trùng mới nên dùng, sợ quý vị không quen nước sẽ bị đau.

Khôi châm chọc:

- Trung úy nhà ta chu đáo quá.

Anh Đệ cười:

- Càng tốt chứ có sao. Yến nhận đi.

Yến cười lớn:

- Dĩ nhiên là em nhận gấp. Nhờ anh chuyển lời tôi cám ơn Trung úy Toàn.

Anh chàng không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu. Khôi lại trêu:

- Mời anh dùng cơm với chúng tôi.

Người hạ sĩ quan cười cười:

- Cám ơn anh. Tôi mà ăn thì quý vị sẽ đói.

Tôi thành thực:

- Vậy là anh chưa ăn cơm. Mời anh ăn cùng, chúng tôi nấu nhiều cơm lắm, không sợ thiếu.

Khôi lại đấu vào:

- Đúng rồi, không thể nào thiếu được. Mời anh ào thưởng thức cơm của cô Thủy đây nấu. Cơm này có tên là “cơm nàng dâu”… ngon lắm.

Tôi quay lại cười, lườm Khôi. Anh chàng Hải quân bước lại gần:

- Sao lại nàng dâu? Gạo nàng hương chứ?

- Không phải. Cơm nàng dâu nấu cho mẹ chồng ăn.

Rồi Khôi đọc lại hai câu thơ ví von.

Anh chàng Hải quân cười lớn:

- Vậy thì xin được hân hạnh thưởng thức món cơm đặc biệt của quý vị.

Ngồi vào chỗ, hắn tự giới thiệu:

- Tôi tên Chương. Trung sĩ nhất Hải quân.

Anh Đệ vui vẻ giới thiệu một vòng và nói:

- Anh tự nhiên nhé. Bạn bè cả.

Chương ăn vài miếng và khen:

- Ngon đấy chứ?

Tôi làm bộ cau mặt:

- Anh trêu tôi phải không?

Chương thành thực:

- Tôi nói thật. Ngon hơn cơm tụi tôi ăn dưới tầu nhiều.

Khôi hỏi:

- Lạ vậy?

- Gạo tầu là gạo dở. Đầu bếp tầu lại quá giỏi nên ăn cơm khê, cơm khét là chuyện…cơm bữa. Đồ ăn mang theo các chuyến đi chỉ có cá, trứng và rau cải bắp sống. Làm sao sánh được với cơm của quý vị.

- Đồ ăn này chúng tôi mang từ Sài Gòn, tưởng nấu được trên tầu nhưng rốt cuộc chỉ ăn toàn mì gói.

- Kẹt cái là quý vị đông quá, biết giúp đỡ ra sao.

Tôi ngồi yên nghe mọi người nói chuyện. Qua câu chuyện suốt bữa ăn, tôi biết được Chương đi lính đã hơn sáu năm, học luật và đậu được một chứng chỉ.

Khôi khen:

- Anh thật có chí.

Chương nhỏ nhẹ:

- Anh tính đi tầu, ngoài công việc ra chỉ còn biết ngủ hay đọc sách thôi chứ biết làm gì. Tôi cũng phải cố gắng lắm.

Tự nhiên trong lòng tôi phát sinh một niềm cảm phục Chương. Tôi nhìn Chương. Người thanh niên da xạm nắng, khỏe mạnh và có vẻ chững chạc hơn cả Khôi. Chương cười, nụ cười miệng rộng và cởi mở. Ánh mắt tinh ranh. Chương bất chợt nhìn lên, bắt gặp tôi nhìn lén. Tôi đỏ mặt quay đi. Từ lúc đó tôi có cảm giác Chương thỉnh thoảng lại nhìn tôi chăm chú.

Chiếc ca nô đã được mấy người lính lái trở về tầu.

Yến hỏi:

- Ca nô đi rồi, anh có phải về tầu không?

- Chúng tôi được đi bờ cô ạ. Tối mới phải trở về. Nếu vui, có thể ở lại ngủ đến bảy giờ sáng mai trở về tầu cũng được.

- Đi bờ là sao, anh? Yến hỏi.

- Cũng như lính bộ binh gọi là đi phép. Hải Quân ở dưới nước thì đi bờ. Nẫy giờ ca nô đưa lính vào bờ mấy lần cô thấy không?

- Nếu vậy chắc Toàn…

- Ông Toàn sẽ vào bờ sau bữa cơm trưa. Sĩ Quan còn họp xong mới đi sau.

Tôi nhìn Yến, ngầm bảo:

- Tha hồ anh chị vui nhé.

Yến cười cười:

- Các quan lúc nào cũng… quan trọng. Họp gì mà họp lắm thế. Từ hôm đi tới giờ lúc nào cũng nghe ông Toàn bảo bận họp…

Chương gật đầu:

- Đúng vậy. Họ họp để phối hợp hoạt động với ban quản trị và toán Hải Quân công tác trên bờ.

- Công tác gì vậy anh?

- Quân y thì khám bịnh phát thuốc cho dân trên đảo, Văn nghệ thì yếm trợ sinh hoạt lửa trại buổi tối.

- Như vậy tối nay có lửa trại, chắc phải vui lắm, anh Đệ nhỉ?

Anh đệ trêu:

- Vui như thế nào đã chứ? Cuộc vui làm Yến vui hay vì lí do nào khác.

Yến hất mặt tỉnh bơ:

- Cả hai.

Tôi liếc nhìn Chương. Anh chàng đang nhìn tôi chăm chú. Tưởng hắn sẽ quay đi vì bị bắt gặp nhìn lén nhưng Chương vẫn nhìn tôi không chớp mắt. Và tôi lại là kẻ quay đi. Chương nhìn tôi như thế, tại sao vậy?