← Quay lại trang sách

Chương 4

SAU BỮA ĂN, CHƯƠNG ĐÃ TRỞ thành thân với chúng tôi, dù chỉ mới gặp lần đầu. Đầy tự tin, cởi mở, Chương đã hòa hợp với mọi người. Tôi chú ý nhất đến những hiểu biết rộng rãi của Chương. Vấn đề gì nêu ra,ý kiến của Chương vẫn được mọi người chý ý và tán thưởng. Có lúc tôi tự hỏi, phải chăng Chương lịch duyệt như vậy là do đời sống lênh đênh nay đâu mai đó?

Sau khi nghỉ ngơi, cả bọn chúng tôi rủ nhau xuống tắm. Mặt trời đã ngả sang tây, nhưng nắng vẫn gay gắt lăm. Tôi ngại nắng, nhưng Yến bảo:

- Thiên hạ xuống tắm đầy kìa, ăn thua gì.

Bãi biển lúc đó đông nghẹt người. Hình như những dự tính của ban quản trại để theo đúng chương trình đã không được tán thưởng. Ra đến đảo, giữa trời nước mênh mông, trong khung cảnh thơ mộng của hải đảo, mọi người trở thành phóng khoáng. Bãi biển như ngập tràn màu sắc. Khác hẳn Nha Trang, Vũng Tàu, ở đây người ta còn “trình diễn” kỹ. Ngay cả lúc trên tầu, mặc dù gần hai ngày không được tắm, các cô vẫn sáng một bộ, chiều một bộ. Bao nhiêu đồ láng đem ra chưng diện bằng thích. Bây giờ, thiên hạ đang trình diễn y phục mùa hè. Và hình như nghĩ rằng mình đã tách rời khỏi đất liền xa những cặp mắt dị nghị của người thành phố, mọi người đua nhau biểu diễn. Có lẽ các cô mang sẵn đủ kiểu mới lạ, táo bạo và chỉ cần vài chục người dạn dĩ ăn bận trước là mọi người ào ạt theo gương. Những áo tắm hai mảnh, trên và dưới nhỏ xíu. Những kiểu quần áo màu mè sặc sỡ, kỳ cục được lần lượt đem ra khoe với thiên hạ.

Yến, trong bộ đồ tắm hai mảnh kiểu mới nhất trông thật là…dữ dội. Người Yến hồng hào, lăn lẳn, phô trương lồ lộ. Nhìn Yến tôi bỗng thấy ngại ngùng. Ở trong nhà nhiều hơn ngoài nắng da tôi trắng xanh. Thân thể tôi có lộ liễu lắm không, trong bộ áo tắm hai mảnh may cùng với Yến. Tôi có cảm tưởng hàng chục cặp mắt đang nhìn xoáy vào hai đứa, đốt cháy hay lột trần ra được.

Yến đầy tự tin và hồn nhiên. Những bước chân đong đưa, những cử chỉ khoan thai và điệu. Yến gọi tôi:

- Xuống đi, Thủy!

Hai đứa lao vào làn nước. Mát và sạch. Tôi thấy sự dễ chịu tràn khắp cơ thể, cảm giác mát mẻ, dịu dàng len lỏi khắp từng thớ thịt. Tôi hụp lặn trong làn nước trong vắt. Yến từng chiếm giải về bơi lội nên bơi thật giỏi, bỏ tôi bơi tuốt ra xa, leo lên một chiếc ghe chài của dân trong đảo đứng ngó tứ phía rồi phóng xuống nước bơi vào.

Anh Đệ, Khôi và Chương cũng đang bơi ra phía chúng tôi. Chương bơi thật đẹp, nhẹ nhàng và dẻo, mỗi cái vươn mình Chương lại lướt đi thật xa. Các chị trong nhóm Văn Khoa cũng lần lượt kéo nhau xuống tắm.

Tôi và Yến đứng một chỗ, ba người đàn ông vây quanh. Anh Đệ nhìn tôi, ánh mắt đắm đuối và âu yếm, hỏi:

- Sung sức chứ?

Tôi cười:

- Dạ.

- Bơi đua không Thủy?

- Từ đâu tới đâu?

- Từ đây tới chiếc ghe kia và trở về.

Yến bĩu môi:

- Bấy nhiêu ăn thua gì. Yến vừa từ ngoài đó vào đây xong.

- Nhưng Thủy bơi dở hơn Yến, sợ không tranh nổi với ai.

Tôi nói, Anh Đệ thân mật:

- Thì cứ đua thử xem. Chắc gì anh đã thắng.

Khôi xen vào:

- Bộ chỉ có hai người thôi ư? Tại sao không là cả bọn?

Chương tán thành:

- Đúng đó. Cả bọn mới vui chứ.

Thế là cuộc đua bắt đầu. Chẳng cần lâu, chỉ vài phút là tôi bị bỏ lại đằng sau cùng. Chương và Yến dẫn đầu, tới anh Đệ và Khôi ngang nhau. Tôi không leo lên ghe, chờ họ phóng mình xuống là nối theo, bơi trở vào. Tới mức, tự Chương chậm lại và Yến nhất. Chương nhì, Khôi và anh Đệ đồng hạng ba. Tôi vẫy cờ đỏ tuốt đằng sau.

Anh Đệ trêu:

- Bơi ăn gian mà vẫn chót.

Tôi thẹn thùng:

- Tại người ta bơi dở.

Chương nói:

- Không phải tại Thủy bơi dở, mà tại quý vị bơi giỏi quá.

Tôi vặn:

- Thì tức là Thủy dở.

- Thực ra là Thủy giỏi hơn những người khác, chỉ thua mấy người này thôi.

Khôi vỗ vai Chương tán thưởng:

- Anh bơi giỏi quá.

Chương hồn nhiên:

- Tôi được đi học khóa người Nhái, nhưng bị rớt trong tuần lễ địa ngục.

Yến thắc mắc:

- Sao lại gọi là tuần lễ địa ngục?

- Đó là tuần thứ năm trong chương trình huấn luyện người Nhái. Ai qua được tuần lễ đó kể như nhiều hy vọng trở thành người Nhái Hải Quân. Suốt một tuần các khóa sinh phải trải qua những cực khổ gian lao phi thường để đo lường sức chịu đựng của họ. Tôi bị loại.

Tôi hỏi Chương:

- Khó lắm hả anh?

- Người Nhái huấn luyện khó nhất trong các loại lính. Nhiều tay Biệt Động, Nhẩy Dù qua học mà vẫn rớt như thường. Tôi rớt cũng không có gì than phiền. Thực sự mà nói, tôi không đủ sức.

Tôi nghĩ tới những người Nhái đã nhìn thấy trong các cuộc duyệt binh ngày Quốc Khánh hay ngày Quân Lực. Họ như những người xa lạ với mọi người, khác hẳn mọi người về nhiều phương diện.

Chúng tôi cùng bơi vào bờ. Yến nằm dài ra bãi cát, ngửa mặt lên trời. Tôi ngồi cạnh Yến, moi cát làm những lâu đài, đồi núi. Lâu đài của một xứ thần tiên và đồi núi của một vùng chưa hề biết. Nên chỉ là tưởng tượng, là không thật. Và sóng biển ào lên, cuốn trôi những không thật ấy đi. Tất cả đổ vỡ còn lại trên nền cát bâng khuâng. Tôi buồn phiền nhớ về thực tế.

Khôi ngồi xuống cạnh, vốc cát đắp chung với tôi. Thỉnh thoảng Khôi nghịch ngợm bỏ cát lên tay tôi. Cát ướt nước trôi dài trên cánh tay. Anh Đệ đứng nhìn một lúc rồi ngồi xuống góp vào từng vốc cát lớn. Đồng cát cao lêu nghêu, Khôi sửa thành những hình thù quái dị.

Tôi nói:

- Thủy muốn xây thành một ngôi nhà hai tầng, có hàng rào.

Khôi bật cười:

- Để làm gì, Thủy?

- Làm giống nhà Thủy ở. Làm con đường có cây cao trước nhà nữa nhé.

Khôi thật khéo tay, chắp nối khéo léo những đồng cát để ngăn sóng tràn lên phá đồ. Tôi ngồi chống tay nhìn, miên man suy nghĩ. Con phố nhỏ, nơi nhà tôi ở, thuộc một khu vắng. Gần trường học nhưng đường một chiều nên cũng ít xe cộ qua lại. Tôi thích con phố này. Vắng, đẹp và cổ kính, đường nhựa chạy dài, hai hàng cây cao và thẳng tắp, cành lá xum xuê ở mãi tít trên cao. Đối diện với nhà tôi là một dãy biệt thự kiểu cổ, mái ngói, tường vàng đầy rêu phủ. Chứng tích thời gian là đó. Nhưng không biết những ngôi nhà đó, cũng như ngôi nhà tôi ở, con đường, những cây… hiện diện từ bao giờ? Từ một ngày xa xôi khó tưởng tượng. Hay từ khi chiến tranh vừa kết thúc? Hay từ khi chiến tranh lại dấy lên?

Từ những ngày gia đình tôi yên ấm, cha tôi còn là một công chức nghèo, ông sang được căn nhà này bằng tiền dành dụm và vay mượn. Tôi yêu thích khung cảnh này, thích hợp với tâm hồn tôi. Tôi quanh quẩn ở đấy cả những ngày thứ bẩy, chủ nhật, không muốn đi đâu, bạn bè thường cười chế nhạo: con nhỏ quanh quẩn xó nhà.

Tôi thích nhất là nằm trên ghế dựa, trong hiên nhà, những buổi chiều đẹp trời. Ở đó tôi có thể thấy một khung trời xinh xắn giữa hai chòm cây tít cao, mây xanh ngắt và thỉnh thoảng có một đám mây trắng hững hờ trôi hoang. Gió lùa chòm cây rung động, lá xào xạc mơ hồ. Những lúc đó tôi thấy, cảm thấy, con phố mang vẻ thanh bình lạ. Hầu như con phố chưa hề biến đổi với tang thương của thế giới xung quanh.

Con phố tôi ở, nó như một đất nước của những bàn chân nhỏ bé. Tôi thích nhìn bọn trẻ nô đùa trên hè phố. Dưới ánh nắng vàng nhạt, mát của buổi chiều, bọn trẻ vui đùa vô tư vô lự. Nhìn chúng tôi hầu như quên mất những gì sắp phải làm, quên những lo nghĩ cho bản thân.

Những ngày gia đình sóng gió, tôi không còn an nhàn ngồi nhìn, ngắm cảnh đó. Tôi khổ sở trong những đổ vỡ liên tiếp của gia đình, và lại sợ ở trong ngôi nhà đó để phải trông, phải nhìn những thân yêu, quen thuộc.

Sau lần đến ngôi biệt thự cha tôi mua để ở với người đàn bà kia, mẹ tôi còn lui tới nhiều lần khác. Nhưng lén lút, rình mò như định âm mưu điều gì. Mẹ tôi mua chuộc người đàn bà nấu bếp ở đó, săn tin tức về cha tôi và người đàn bà kia. Bà vung tiền để biết nhiều thứ. Rồi bà lại kể cho tôi nghe. Sau một thời gian, cha tôi bỏ người đàn bà mẹ tôi từng bắt gặp trong phòng với cha tôi. Ông đem về một đứa con gái, hơn tôi một tuổi. Và bây giờ nó đã có con. Cha tôi có vẻ mê mệt cô gái ấy. Ông sắm đủ thứ để sống với nó, như một gia đình quý phái. Tôi ghê sợ cha tôi, khi nghe mẹ tôi kể về ngôi nhà. Cha tôi sửa sang lại hết sức tiện nghi, đến như căn phòng vệ sinh cũng lót gạch men, gắn gương và nhiều thư khác để vừa… đi cầu, vừa đọc báo vừa uống cà phê trong đó. Cha tôi sống như một người quý tộc, không hề có quá khứ nghèo nàn và vất vả. Như một người sinh ra nhung lụa từ bé thơ, đầy đủ. Và như một người sống an nhàn thể xác, sung sướng tinh thần, không có gì phải tự vấn lương tâm. Cha tôi có lẽ đã quên phứt sự hiện diện của mấy mẹ con tôi trên cõi đời này. Những tháng đầu tiên mẹ tôi còn than van, vật vã và khóc lóc. Lâu dần bà trở thành ít nói, lặng lẽ. Bà đi cúng bái, cầu xin khắp nơi để cha tôi quay về. Đã có lần bà bàn với tôi đi chuộc ngải, làm bùa để hại người con gái cướp chồng. Tôi rùng mình kinh sợ, tìm đủ cách khuyên giải mẹ tôi đừng nhúng tay vào tội ác, đừng phiêu lưu vào thế giới bùa ngải gớm ghê. Mẹ tôi nghe theo và chỉ còn suốt ngày tiêu phí thì giờ, tiền bạc vào những thầy bói, thầy tướng, cô đồng, bà cốt… Tôi oán hận cha tôi. Lòng oán hận càng lúc càng tăng mỗi lần nhìn đứa em gái gầy gò ngơ ngác theo mẹ tôi đi khắp nơi trở về mỗi buổi tối, phờ phạc, lôi thôi lếch thếch. Lòng oán hận ngày mỗi đậm sâu khi mỗi cuối tuần tôi đi đón đứa em trai nội trú về thăm nhà, nhìn nó thơ thẩn ngẩn ngơ trong gian nhà vắng lặng. Những hình ảnh đó, trước đây không lâu, là những hình ảnh không một người nào trong gia đình này tưởng tượng có thể xẩy đến cho mình.