← Quay lại trang sách

Chương 6

BỮA CƠM CHIỀU “CHỦ ĐỀ” LÀ CÁ của Chương. Trung Úy Toàn từ ngoài tầu vào, mang theo nhiều thứ lặt vặt. Một trái dưa leo, vài trái ớt, vài củ hành tây và đặc biệt là một túi đầy nước đá. Toàn dốc gói bột chanh vào ca nước và thả đá vào, mời mọi người uống sau bữa ăn.

Tôi nhấp từng ngụm nhỏ, thong thả.

Khôi nói, giọng thích thú:

- Thật kì cục. Ở nhà sẵn nước đá thì ít khi nghĩ tới chuyện uống. Ra đây mới được một ngày đã thấy thèm kinh khủng.

Yến cải chính:

- Ba ngày chứ. Phải kể hai ngày tầu chạy nữa mới đúng.

Anh Đệ xen vào:

- Ừ, nhớ nước đá kinh khủng. Buổi chiều tôi đi lùng khắp đảo mà kiếm không ra nơi nào bán. Chỉ có bia và nước ngọt dân họ mua từ Rạch Giá về bán không. Uống không nổi.

Toàn gật đầu:

Họ đi lưới cá, nghe lính nói sắp có cắm trại nên mua nước chai về bán kiếm lời năm ngày mình ở đây. Bình thường không ai uống mà bán.

- Nhà ông Chú Đảo bán nhiều xoài lắm. Quý cô thích thì đến đó mua.

Yến reo lớn:

- Lát anh Đệ đưa Yến đi mua nhé.

Khôi làm bộ cằn nhằn:

- Đi đâu cũng được. Miễn đừng bắt Khôi dọn dẹp bát chén bây giờ là được.

Yến lườm Khôi:

- Biết rồi, đừng nhắc khéo. Phần tui kệ tui lo.

- Xong rồi.

Anh Đệ vỗ hai tay vào nhau:

- Ai đi đâu tùy ý. Tám giờ tối toán mình và các toán khác phải có mặt để tập dợt văn nghệ, tám rưỡi sinh hoạt cộng đồng ở Trung Tâm Ban Quản Trại.

Khôi ghé tai vào Yến, nhưng nói đủ cho mọi người nghe:

- Yến lại có dịp làm khán giả say mê nhé. Nhất là hôm nay có khán giả trung thành theo cổ võ nữa…

Khôi vừa nói vừa nhìn Toàn. Toàn gật gù:

- Đúng vậy. Anh sẽ đi theo vỗ tay hoan hô thật lớn.

Yến cười cợt nhả:

- Vô duyên. Để làm gì vậy.

- Để khuyến khích thiên hạ vỗ tay thật nhiều.

- Chả cần anh vỗ, thiên hạ cũng hoan hô như điên.

Cả hai cười khúc khích. Yến và tôi thu dọn bát chén đi rửa. Khôi và anh Đệ họp với các anh khác về chương trình tối. Toàn nằm dựa vào mấy tảng đấ, hút thuốc. Chương lại bỏ đi đâu từ lúc nào. Tự dưng tôi thấy thắc mắc, nghĩ đến Chương. Ở Chương như có một sức thu hút nhẹ nhàng, làm cho tôi cảm thấy vui vẻ, bình yên. Chương hòa mình nhanh chóng, khiến tôi không cảm thấy xa lạ. Ra tới đảo, hình như mọi người quen nhau thật nhanh mà thân nhau cũng thật nhanh. Từng cặp trai gái đi sánh bước, tỉ tê trò chuyện như những cặp tình nhân. Đi bên Chương, đôi lần những người chung quanh nhìn ngắm chúng tôi, tôi bỗng có ý nghĩ thiên hạ tưởng chúng tôi là một cặp. Một cặp xứng đôi…

Yến xếp vội những chiếc đĩa chén vào rổ nhựa, nói nhỏ với tôi:

- Yến đi với Toàn, Thủy nhé. Có ai hỏi thì trả lời hộ.

- Lát có về dợt văn nghệ không?

- Có chứ. Còn Thủy?

- Thủy xin miễn. Vẫn chưa khỏe hẳn, để lần sau.

Yến cốc vào đầu tôi:

- Làm biếng.

Rồi Yến hỏi:

- Có đi đâu không?

- Chắc không.

- Sao không đi quanh cho vui.

- Có mục gì đâu.

- Bảo Khôi đưa đi.

- Khôi bận họp.

- Họp một lúc thôi chứ. Vả lại, dù đang bận họp mà nghe Thủy yêu cầu Khôi cũng sẽ bỏ họp mà đưa Thủy đi.

Tôi ngạc nhiên:

- Nói gì kỳ vây?

- Dấu mãi.

Tôi nhướng mắt tỏ vẻ không hiểu:

- Có gì đâu mà bảo Thủy dấu?

Yến ghé mặt gần sát mặt tôi:

- Yến biết rồi.

- Biết gì, khỉ? Ấm a ấm ớ mãi.

Yến cười cười:

- Biết Khôi yêu Thủy!

Tôi rùng mình. Chuyện gì nữa đây. Sao Yến lại biết. Tôi hỏi Yến:

- Ai bảo Yến vậy?

- Khôi.

Tôi bỗng bực mình:

- Yêu. Bộ Khôi nói với Yến sao?

- Không! Yến bắt chẹt anh chàng. Khôi không xác nhận nhưng cũng không phản đối. Chỉ cười cười.

- Tưởng anh chàng nhờ Yến giúp thì yếu quá.

- Thủy nghĩ sao?

- Nghĩ gì?

- Về Khôi.

- Chả nghĩ gì cả.

Yến tỏ vẻ không hiểu.

- Thủy biết chuyện đó từ trước hả. Mà vẫn không có thái độ gì dứt khoát sao?

- Yến muốn Thủy phải làm gì? Thủy quý Khôi như bạn thân và tình cảm đó chưa có thay đổi gì hơn.

Yến đứng lên, dơ hai tay khỏi đầu.

- Tội nghiệp Khôi.

Tôi cúi xuống rổ bát chén.

- Kệ Khôi. Đừng nói gì với Khôi cả Yến nhé.

- Sợ chàng buồn hở.

- Thủy không thích làm ai nghĩ ngợi…

Yến bỏ vào trong. Một lát nghe tiếng Yến gọi:

- Yến đi chút nhé Thủy.

Tôi không trả lời, cất rổ bát chén vào lều nhỏ rồi ra ngồi trên một mô đá ngó ra biển. Trời chạng vạng ngả mầu. Gió lắt lay cành lá. Nước biển xanh ngắt mầu rêu, lăn tăn sóng. Giữa trời nước mênh mang, con tàu chở chúng toi nằm im lìm, nhỏ bé ngoài xa. Tôi bỗng thấy một nổi buồn vô cớ xâm chiếm tâm hoòn, thật nhanh, thật vội. Thoáng chốc, mẹ tôi, em tôi, cha tôi, cảnh gia đình yên ấm cũ dồn dập đến trong tâm trí. Tôi tủi thân, nước mắt tràn lên mắt, chạy dài trên má.

Tiếng Chương đột ngột cất lên:

- Thủy.

Tôi quay lại, không kịp dẩu đôi mắt ướt lệ.

Chương thảng thốt:

- Sao vậy? Thủy có gì buồn vậy?

Tôi lắc đầu gượng gạo:

- Không.

- Nhớ nhà hả?

Tôi mỉm cười như mếu:

- Không. Tự nhiên buồn, thích khóc.

Chương pha trò:

- À. Nổi buồn con gái.

Tôi im lặng. Chương bảo.

- Thôi. Đừng thèm buồn nữa. Đi chơi với tôi không.

- Đi đâu!

- Đi quanh quanh. Lên thăm nhà Chúa Đảo.

Tôi vào lều, chải vội lại mái tóc, vuốt lại nếp áo. Không đến nổi tệ, tôi nghĩ vậy, khi nhìn lại mình trong tấm gương con.

Chương chờ tôi ở cổng trại Văn Khoa. Miệng Chương phì phèo điếu thuốc. Đàn ông thật lạ, lúc nào cũng điếu thuốc trên môi. Chúng tôi đi cạnh nhau, gió thổi bộ cánh lụa ôm sát người tôi, mơn trớn. Trời tối nhìn không còn rõ mặt người, vài trại đã đốt đèn bão hoặc đốt đống lửa lớn giữa sân. Ánh sáng bập bùng nhảy múa trên gương mặt mọi người. Từng đám thanh niên ngồi vỗ tay ca hát, tiếng Tây Ban Cầm vui tươi từng điệu nhạc du ca.

Tôi hỏi Chương:

- Sao lại gọi là Chúa Đảo hả anh?

- Gọi đùa ông ta cho vui, vì ông ấy chịu trách nhiệm toàn đảo.

- Ông ấy ở đây với gia đình hay một mình.

- Có, vợ con ông ta cũng ở đây. Thủy cứ tưởng buồn chứ ở đảo này cũng nhiều cái ly kỳ lắm.

Chúng tôi dừng lại trước một khu đất rộng. Ở đây có đèn điện gắn trên các thân cây. Tôi ngạc nhiên:

- Ủa. Có điện kìa anh Chương.

Chương chỉ chiếc máy phát điện Honda ở một gốc cây:

- Máy của Nha Thanh Niên mang ra.

Chương bảo:

- Thủy nhìn kìa. Thấy ngôi nhà bên tay mặt, sau chiếc sân bóng rổ đó không? Và ngôi nhà phía bên trái, cạnh thân cây lớn đổ trên mặt đất kia?

Tôi gật đầu, Chương tiếp:

- Xưa kia, ở đây có Viện Đại Học Thổ Châu và một Quân Y Viện, Quân Y Viện Thổ Châu.

Tôi trố mắt:

- Anh đùa. Lèo tèo mấy chục mái nhà…

Chương nghiêm trang:

- Tôi nói thật đấy. “Sự tích” nó như thế này:

Có một ông Hạ Sĩ Nhất Hải Quân đổi ra đây. Sống thảnh thơi quá cũng buồn, anh chàng nẩy ra ý định dạy học đám con cái gia binh và dân trên đảo. Bèn hô hào dựng ngôi nhà kia, mở một lớp học. Trước căn nhà lớn anh dựng bảng: Viện Đại Học Thổ Châu, căn nhà nhỏ bên cạnh anh để: Văn Phòng Viện Trưởng.

- Trời đất, tiếu lâm ghê.

- Bọn trẻ con trên đảo có nơi học hành đàng hoàng, thích lắm. Ngày khai trường, Chúa Đảo đã mời được ông Tư Lệnh Hải Quân Vùng ra chủ tọa buổi lễ. Ông Viện Trưởng đọc một bài diễn văn ra gì lắm.

Tôi đứng nghe thích thú. Hòn đảo này có nhiều chuyện kỳ lạ thật. Chương kể tiếp.

- Cách đây vài năm, có một phái đoàn Sinh Viên Liên Khoa ở Sài Gòn do ông Phó Viện Trưởng Đại Học Sàigòn hướng dẫn, đi du khảo các hải đảo, đã ghé thăm đây. Nghe kể về Viện Đại Học Thổ Châu, ông Trưởng Phái Đoàn và các giáo sư, sinh viên tỏ lòng ngưỡng mộ, xin tới đảo hội kiến. Cuộc tiếp xúc hết sức cảm động.

Tôi hối thúc:

- Sao anh?

- Được báo tin trước, Viện Trưởng Đại Học Thổ Châu ra lịnh cho học trò vô xóm mua cho thầy vài lít đế ngon để đãi khách Phái đoàn đến, Viện Trưởng khăn gói đi quan sát… khắp Viện rồi đãi khách một bữa nhậu trong Văn Phòng Viện Trưởng. Nhưng vì chật hẹp, văn phòng chỉ có một cái bàn và hai cái ghế nên hai ông Chánh và Phó Viện Trưởng hai Viện Đại Học được ngồi, các giáo sư phải đứng. Các sinh viên thì vui đùa với sinh viên… các nhóc tì ngoài sân. Viện Trưởng Viện Đại Học Thổ Châu đãi ông Phó Viện Trưởng Viện Đại Học Sàigòn một chầu khô mực và cá do chính ông lưới và làm khô lấy, cùng với rượu đế. Cuộc tiếp xúc này hết sức thân mật, người… đời sau còn nhắc mãi.

Tôi bật cười:

- Có thêm mắm dặm muối gì không đó ông?

Chương thản nhiên:

- Chưa hết ly kỳ. Cùng thời gian này, có một anh chàng hạ Sĩ Nhất Y Tá ở đây theo gương đồng đội. Tổ chức mở một cái bệnh xá nho nhỏ để phát thuốc cho mọi người bệnh. Anh cũng để bảng Quân Y Viện Thổ Châu trước cửa, cũng có Văn Phòng Y Sĩ Trưởng. Chẳng biết anh chàng cho thuốc, khám bệnh thế nào mà lại được khen là mát tay… chữa đâu khỏi đó. Nhiều “ông xếp” từ Phú Quốc, Rạch Giá lại cất công ra tận đây nhờ anh chích thuốc, chữa bệnh. Y Sĩ Trưởng lại còn tiến xa hơn một bước nữa, mở luôn nhà bảo sanh phước thiện.

- Trời đất

Tôi kêu lên, thán phục. Chương cười cười:

- Anh chàng đỡ đẻ cũng mát tay lắm. Có một lần, Bộ Tư Lệnh hải Quân Vùng cử một phái đoàn ra đây thanh tra. Mọi người đi ngang nhà anh thấy vợ anh, cái bụng có bầu thật lớn, đang ngồi cho con anh trước cửa. Một lát sau, trong lúc đang họp, có người vào rỉ tai anh chuyện gì, anh đứng lên xin phép ra ngoài.

Nửa tiếng sau anh trở lại, hai tay xoa xoa vào nhau, báo tin:

- Vừa rồi tôi có một thân chủ mời. Vợ tôi, sanh con trai.

Nét mặt anh vui vẻ và tỉnh bơ, như việc đỡ đẻ không có gì là khó khăn, là quan trọng hết.

Hôm đó Y Sĩ Trưởng khao phái đoàn một bữa nhậu ăn mừng thằng Cu Tý chào đời.

Tôi hỏi Chương:

- Rồi bây giờ Viện Đại Học Thổ Châu và Quân Y Viện đâu rồi, sao trông có vẻ tang thương thế kia?

- Cả hai đổi về đất liền cả, không ai đủ khả năng thay thế. Viện Đại Học đóng cửa, học trò láo ngáo chạy rông. Quân Y Viện dẹp tiệm, ai đau ốm phải đi ghe về Phú Quốc hay Rạch Giá mới có thầy chữa bệnh.

Tôi xuýt xoa tiếc rẻ. Chương dắt tôi vào cả hàng của ông Chúa Đảo. Bán vài loại kẹo bánh, nước ngọt và chè. Trên một góc bàn bầy mấy chục quả xoài xanh mập mạp. Nước miếng bỗng dưng trên đầu lưỡi.

Chương mời tôi ăn chè khoai. Ông Chúa Đảo già và có vẻ lơ mơ vì ba xi đế, cười vui vẻ với chúng tôi. Ông hỏi Chương:

- Lâu lắm mới lại thấy anh trở lại đấy?

Chương cười thân mật:

- Tôi còn duyên nợ gặp ông mà.

Ông già bảo:

- Ăn gì thêm nhé? Có trứng Nhàn mới luộc, còn nóng hổi.

Chương quay lại tôi:

- Thủy ăn không?

- Thôi, sợ lắm.

- Sao vậy?

- Trứng chim lạ, lỡ…

Chương lắc đầu cười, nói với ông Chúa Đảo:

- Mấy cô thật lạ. Cái gì cũng sợ. Người ta ăn được cả, có sao đâu, vậy mà các cô cứ lo chết.

Chương khuyến khích tôi:

- Ăn thử coi. Giống trứng gà, mà ngon hơn nữa. Ông Chúa Đảo cũng hùa theo, tán tỉnh. Tôi đành nhận lời nhưng vẫn e ngại khi nhìn thấy những trái trứng nhỏ, lốm đố như trứng chim cút.

Chương lựa một trái lớn nhất, bóc vỏ và trao cho tôi. Cử chỉ ấy đầy thân mật. Những ngón tay Chương chạm vào tay tôi, ngừng lại một giây rồi nhẹ đi. Nét mặt Chương vẫn thản nhiên, vui vẻ. Tôi liếc nhìn Chương, muốn tìm hiểu xem Chương đang nghĩ gì trong khối óc?

Buổi sinh hoạt cộng đồng bắt đầu ngoài sân rộng của Ban Quản Trại. Tiếng đàn, tiếng hát vang đến vui nhộn, những tràng pháo tay làm sống lại đêm chết trên hải đảo, làm thức tỉnh giấc ngủ buồn tháng năm của núi rừng cây cỏ giữa biển khơi. Ở Sài Gòn, có ai biết nổi hàng ngàn người đã từ đó ra đây ngồi hát hò vui vẻ thế này. Có ai biết bao nhiêu người đang ngồi dưới lá rừng ẩm ướt sương đêm, trên cát ướt mịn màng, trong ánh sáng bập bùng lửa trại để sát vai nhau vui một khúc ca. Mọi người hình như ai cũng vui sướng, chỉ riêng mình tôi buồn khổ. Mọi người ai cũng có vẻ vui và riêng mình tôi cô dơn. Cơn buồn phiền lại kéo đế làm tôi ngồi câm nín.

Bắt gặp gương mặt nhăn nhó của tôi, Chương trả tiền đứng dậy. Chúng tôi lại đi trở về lối cũ. Ngang khu sinh hoạt, Chương hỏi tôi:

- Thủy muốn ghé xem không?

- Thôi, đi chổ khác chơi.

- Không thích à?

- Nhức đầu lắm.

- Nhưng có được vắng mặt không? Lúc nãy nghe anh Đệ dặn…

- Thủy thuộc loại đi ké bất thường, đâu ai cần Thủy.

Chúng tôi đi bên mấp mé trước. Tôi nhấn mạnh mũi chân và cát ấm, cảm nghe hơi lạnh ngấm vào da thịt, dâng lên…

Chúng tôi cùng im lặng. Tôi bứt rứt. Tôi buồn, tự nhiên muốn tìm ai để tâm sự. Bên tôi Chương như cũng ưu tư. Tôi ngồi xuống một mô cát nhô cao trên bãi. Chương ngồi cạnh tôi. Trời trong và cao. Ánh trăng mờ, mát chảy chan hòa trên mặt cát mịn ướt dưới kia và sóng sánh trong lòng nước gờn gợn sóng. Tất cả, thời gian, không gian và cảnh vật như trở thành mơ hồ, huyền ảo và lặng lẽ. Biển thì lắng êm và chạy xa hút mắt, xa đến nổi người ngồi ở đây chả bao giờ muốn nghĩ mình sẽ có lần đứng ở đầu dây bên kia.

Chương dướn người về phía trước. Mẩu tàn thuốc tung bổng lên rồi vùn vụt rơi xuống, biến mất trong lòng nước. Tôi bỗng có một ý tưởng so sánh vẩn vơ, giữa đốm lửa đó với một vì sao. Và sự biến mất của nó.

Chương nói bâng quơ:

- Bao giờ thì mình cũng dễ buồn. Tôi thường ước ao trong một năm vui trọn vẹn được một ngày. Một ngày thôi cũng thỏa mãn lắm rồi.

Tôi nghiêng đầu nhìn sanh Chương:

- Sao vậy. Sao anh lại bi quan thế?

Chương nhếch môi:

- Thủy không nghĩ thế sao? Ai cũng dễ buồn hơn vui, phải không?

Tôi không nói gì. Chương nói đúng. Đời người dễ mấy khi được vui tròn vẹn?

Tôi đưa mắt nhìn xuống bãi và bỗng có cảm tưởng ở dưới đó thật mát, thật dễ chịu. Chung quanh tôi, các lều trại đều ru ngủ. Mọi người kéo đi xem sinh hoạt cộng đồng hết cả, chỉ lác đác vài chục cặp đi lại trên bãi biển dài, như những bóng ma, hay ngồi khuất sau những lùm cây. Ở đây người ta hoàn toàn tự do, không sợ ai dòm ngó, người nhút nhát dễ trở thành bạo dạn, người đúng mức cũng trở nên đua đòi. Vì đây là chỗ vui chơi, chưng diện, khoe khoang. Người ta cặp bồ ở đây, tán tỉnh nhau ở đây, yêu nhau ở đây. Còn tôi thì tràn đầy tâm sự buồn phiền.

Chương nằm ngửa trên cát. Nhìn lên bầu trời đầy sao, Chương hỏi:

- Thủy có bao giờ nhìn lên trời tìm cho mình một vì sao số mệnh?

Tôi chống một tay ra sau, ngửa người nhìn lên. Những vì sao chi chít, nhấp nháy như những viên ngọc. Mầu mát, biếc xanh. Tôi gật đầu:

- Có, nhất là ngày nhỏ.

Tôi bật cười vài tiếng ngắn:

- Hồi đó, Thủy thích chọn cho mình vì sao sáng nhất, bất cứ ở phương nào. Sau mẹ bảo, muốn làm vì sao sáng nhất thì hãy chọn sao Bắc Đẩu. Thế là Thủy chọn ngay sao Bắc Đẩu làm bản sao bản mệnh, dù chẳng biết nó nằm đâu.

- Bây giờ Thủy đã biết chưa?

Tôi lắc đầu.

Chương nhìn quanh, rồi đưa tay chỉ.

- Hướng này. Hình như là ngôi sao kia.

Tôi nhìn theo tay Chương. Ngôi sao kia không lấy gì làm sáng lắm nhưng dễ nhận. Chương nói:

- Người đi biển thì quen thuộc với chòm sao đó nhất. Phải học để biết. Học về các vì sao thú vị lắm, Thủy ạ.

Tôi bâng khuâng:

- Có gì hay ở những vì sao?

- Nhiều chứ. Những sự tích, những huyền thoại về sao nhiều lắm. Hồi mới vô Hải Quân tôi có đọc một cuốn truyện dài – Trong Cơn Bão Biển của Vũ Thất, một nhà văn Hải Quân – Nói về những vì sao… Đoạn truyện thật thơ mộng. Thủy đọc được cuốn đó chưa?

Tôi lắc đầu:

- Có dịp, tôi sẽ tìm cho Thủy mượn.

Chương ngồi dây, nhìn tôi:

- Thủy chọn sao bản mệnh cho mình, để mơ ước gì thì nhìn nó?

- Mơ ước nhiều, nhưng tàn lụi cả.

Chương hỏi nhẹ:

- Sao thế?

Tôi cười buồn:

- Không biết nữa. Chỉ biết mình không còn tin tưởng ngay những điều mình nghĩ, đã ước mơ. Có lẽ vì những điều mình đã nghĩ, đã ước mơ không bao giờ thành tựu.

Gió biển rạt rào thổi tung mái tóc. Tiếng nước vỗ bờ róc rách nhẹ nhàng. Tôi thở nhẹ:

- Bây giờ, sao bản mệnh của Thủy hẳn phải là ngôi mờ nhất.

Chương quay sang tôi, chăm chú nhìn.

- Thủy buồn chuyện gì? Tôi có thể chia sẻ với Thủy được không?

Giọng Chương thật ấm, thật gần cận, thân mật như anh em. Như một người tin cẩn. Không hiểu sao tôi lại muốn tâm sự với Chương. Phải chăng vì Chương cũng có nhiều dặn vặt vì cuộc sống, vì binh nghiệp không vừa ý, tôi nghĩ thế. Và cảm thấy gần Chương vì vậy.

Tôi nói nhỏ:

- Anh muốn nghe không?

Chương gật đầu:

- Nếu Thủy tin tôi.

Tôi bắt đầu câu chuyện, vụng về, lúng túng. Tôi kể cho Chương nghe sơ lược về hoàn cảnh gia đình tôi. Tôi nói về những chán chường, cay đắng của tôi. Chương ngồi im nghe, điếu thuốc lập lòe đỏ trên môi. Khi ngừng nói tôi mới chợt nghĩ lại rằng mình đã nói quá nhiều. Lẽ ra, tôi không nên nói. Không phải tôi nghi ngờ tư cách Chương, nhưng vì tôi là một được con gái. Tôi có quyền nghĩ, nhưng không có quyền nói ra những lời quy trách cho cha mẹ mình.

Một lúc, Chương nói:

- Buồn nhỉ, gia đình nào cũng có những phiền muộn như vậy. không thế này thì thế khác, nhưng cùng đưa đến nổi khổ tâm.

- Nói được thành lời, có người nghe, tự nhiên Thủy thấy lòng nhẹ nhàng đôi chút. Giữ kín trong lòng chắc Thủy sẽ ốm đau mà chết. Sẽ khổ sở mà chết.

Chương nói như lời an ủi:

- Với ông cụ, tôi nghĩ khó có gì lay chuyển để ông cụ trở về. Đành phó mặt thời gian. Chỉ là những theo đuổi thuả vàng son quá khứ. Một thuả nào tưng bừng thời trai trẻ, bây giờ có cơ hội thì ông cụ trở lại đam mê… số mệnh cả.

- Những số mệnh cay nghiệt.

Chương cười nhỏ:

- Nghĩ là có số mệnh, nhưng nhiều khi lại không muốn tin. Có gì ràng buộc giữa số mệnh một người này với một người khác? Một tai nạn xảy ra, có gì chứng minh được số người này chết với người khác?

- Có thế có anh ạ. Nhưng đó là chuyện mình không thể biết tới nơi tới chốn.

Tự dưng tôi nghĩ lẩm cẩm như vậy. Nhưng tôi lại nghĩ mình có lý khi đưa ra nhận xét đó.

Tiếng nhạc từ khu sinh hoạt cộng đồng văng vẳng vọng tới. Chương và tôi cùng lắng nghe. Trong khung cảnh đó, tôi thấy tâm hồn lâng lâng bay bổng. Biển xa mênh mông, bãi tối ngút mắt, núi rừng thẩm đen… tôi quá nhỏ bé giữa những mênh mông xa vắng đó.

Chương chợt nói:

- Tôi hát cho Thủy nghe nhé. Không hay đâu, nhưng tự dưng muốn hát.

Tôi khuyến khích:

- Anh hát đi. Thủy thích nghe mọi người hát.

- Hát cho Thủy nghe bài Hoa Biển của Anh Thy, nhé. Bọn đi biển thích hát bài này, như một vỗ về an ủi chính mình những lúc lênh đênh xa bến xa bờ…

Chương cất tiếng hát. Những lời lẽ quen thuộc, những tiếng nhạc không xa lạ, những lời dịu êm, nhí nhảnh. “Vượt bao hải lý, chưa nghe vừa ý, lắc lư con tầu đi”… Giọng Chương nhẹ nhàng dỗ ngọt, êm ái. Hơi Chương dài, dịu dàng, mơn trớn, vỗ về. Trong cái im lặng đêm như vô tận, tiếng hát Chương vỗ về lòng tôi, mơn trớn da thịt tôi. Tự dưng tôi thấy Chương thật đáng yêu, thật gần gũi, thật nồng nàn say đắm. Mắt Chương nhìn tôi, long lanh trong tối, môi hơi mỉm mỉm cười. Tôi cười lại, thật thông cảm chân thành. Chương thì thầm “em ơi, giận hờn xin như hoa sóng tan trong đại dương…”.

Tiếng hát dứt. Tôi hỏi:

- Có cần Thủy phát biểu ý kiến không?

- Ngại, nhưng muốn nghe.

- Anh hát thật hay.

- Lại khen xã giao.

- Thật đó, Thủy cũng thích bài hát này.

- Ngày trước, có lần anh và Anh Thy cùng phục vụ ở một Giang Đoàn. Tên đó nhộn lắm, lúc nào cũng cười đùa vui nhộn. Nó có một nếp sống bình dị, hay coi nhẹ mọi chuyện.

- Thủy không quen biết, nhưng tự dưng có cảm tình với Anh Thy nhiều.

- Nó tên Khổn. Cái tên nghe hơi dị. Bạn bè hay đùa gọi là Khổn Lò. Anh Thy vui vẻ nhận xước hiệu ấy. Cái gì nó cũng dễ dàng chấp nhận. Tụi tôi thường đùa nhau những câu thật nặng, chả kiêng cữ gì cả. Có lần tôi bảo:

- Mày có đường chết sớm lắm ạ.

Nó trả lời:

- Tao mà chết, tao về dắt mày theo cho có bạn.

Chương cười buồn:

- Nói đùa nó thế, không dè có ngày nghe tin nó chết thật. Từ hôm biết tin đến nay tôi buồn quá.

Tôi rùng mình:

- Đời người như chớp mắt, như chiêm bao. Khó có thể tưởng tưởng được, sống đến bấy nhiêu tuổi, rồi bỗng nhiên biến mất trên đời này, mãi mãi không còn trong mắt mọi người… Nghĩ đến điều đó, buồn ghê anh nhỉ.

Chương gật đầu, im lặng. Im lặng như thế một khoảng lâu, tiếng Chương chợt cất lên, xa vắng:

- Nhiều lúc, tôi buồn phiền đến muốn chết. Nhiều lúc thấy mình như tuyệt vọng, chán chường. Tưởng có thể sẵn sàng từ bỏ tất cả. Vậy mà rồi vẫn sống, bình thường như mọi người.

- Anh can đảm đấy chứ.

- Muốn khuyên Thủy như thế. Hãy cố quên đi mà sống với đời. Hình như có một nhà văn nào đã viết vậy. Tất cả là sự cố gắng không ngừng.

- Một sự cố gắng quá sức.

- Đành thế. Nhưng vẫn phải cố gắng hơn nữa, không được phép bỏ cuộc.

Tôi bật cười:

- Ô hay. Sao tự dưng chúng mình trở thành lẩm cẩm thế này. Có gì bi quan đến vậy đâu.

Chương hiểu tôi muốn bỏ qua chuyện ấy. Chương đứng lên:

- Hình như tan cuộc vui rồi đó Thủy. Mọi người ra về kìa. Mình cũng về lều là vừa. Còn tiết mục ăn cháo cá hay chè gì Khôi nấu nữa mà.

Chúng tôi sánh bước trở về lều trại. Những bước chân nhấp nhô, những tâm sự vơi đầy. Đêm tối dài ra, bàng hoàng, lạnh giá.