Chương 7
CHÚNG TÔI XUỐNG BIỂN SAU BỮA điểm tâm. Nước buổi sáng không lạnh, lại còn hơi ấm. ngày thứ hai ở đảo, ngày thứ bốn của chuyến đi. Tôi cảm thấy khỏe khoắn, vui vẻ trở lại. Mọi người quây quần quanh mâm cháo đậu xanh, ăn ngon lành. Buổi sáng nắng chưa lên, ánh hồng chân trời Đông. Gió gờn gợn mát. Nước biển lăn tăn xanh ngắt. Yến rủ tôi đi thay đồ, xuống tắm. Anh Đệ bảo:
- Xuống tắm tất cả cho vui.
Khôi hỏi:
- Sáng nay chương trình ra sao?
Anh Đệ lắc đầu:
- Thành phần “diễn viên” chính là quý vị Sinh viên Thanh niên miền Tây. Mình là diễn viên phụ góp mặt cho vui. Có cũng được mà không có cũng không kẹt ai. Vì vậy có thể tùy thích, lúc nào khoái thì theo chương trình chung, lúc nào thích riêng thì cứ việc… ra riêng.
Chương cười lớn:
- Thế thì tốt. Nếu trưa nay rảnh, bọn bạn tôi ngoài tầu sẽ vô, mang theo súng săn mình theo họ đi săn luôn.
Tôi vỗ tay:
- Thích nhỉ. Hoan hô cả hai tay hai chân.
Yến hỏi:
- Các anh có súng săn hả?
- Súng Carbrin bắn đạn chì tự chế. Nổ hơi lớn, nhưng ở đảo ai cấm.
Khôi vui thích:
- Tuyệt quá. Nhưng tính săn gì?
- Thỏ, chim. Hay khỉ.
- Eo ơi. Rồi ăn uống làm sao. Yến hỏi.
- Yến chí. Tụi nó toàn tay tổ nhậu nhẹt, cái gì cũng làm được. Vị nào thích thì góp mặt, không thì thôi, ngồi xem cho vui.
Rồi chương nói:
- Bây giờ tôi trở về tầu, trưa nay trở vô nếu quý vị vẫn có lòng tốt cho ăn.
Anh Đệ gật đầu:
- Sẵn lòng. Có ông càng vui, bọn này khoái ông lắm.
Chương nhìn tôi cười:
- Cho ăn không Thủy?
Tôi mỉm cười quay đi:
- Với điều kiện, kiếm được một ít nước đá. Thủy thèm nước đá quá.
Chương gật đầu, đi về phía lều Hải Quân. Chúng tôi rủ nhau xuống tắm. Anh Đệ săn đón tôi, hỏi han từng ly từng tí, nhân lúc những người kia bơi ra xa. Tôi bỗng thấy thương thương anh Đệ. Anh hiền quá. Gần nửa cuộc đời mà vẫn nhút nhát như cậu trai mới lớn.
Tôi bảo:
- Sao anh không bơi ra xa với họ?
- Sợ bỏ Thủy một mình.
- Không sao. Thủy lên bờ ngồi nghỉ.
Anh Đệ đề nghị:
- Mình lên ngồi nói chuyện vui đi.
Tôi trêu:
- Chuyện buồn không được hả anh?
- Không. Làm gì có chuyện buồn ở đây.
- Mà chuyện gì thế anh.
- À… thì bất cứ chuyện gì.
Anh Đệ nhìn tôi đắm đuối. Tôi cúi xuống. Sẽ có gì xảy ra những giờ, những phút tới đây. Tôi sẽ phải làm gì với anh Đệ, với Khôi nếu họ bầy tỏ lòng mình. E ngại, nhưng tự ái con gái của tôi được vuốt ve, mơn trớn. Tôi sợ họ nói ra nhưng cũng lại muốn được nghe họ bầy tỏ nỗi lòng. Lúc đó tôi sẽ phản ứng cách nào? Tôi thắc mắc, Yến đã nghe Toàn nói gì chưa nhỉ? Có sớm quá không để nghe nói những lời tâm tình kiểu đó. Toàn tấn công quá mạnh, quá nhanh. Đốt giai đoạn. Cướp thời gian. Yến lại dễ dãi, dễ phù hợp với tình thế. Còn tôi thì không quen vậy. Đó là hay hay dở, đúng hoặc sai? Ai mà biết được, trong lãnh vực tình cảm đầy phức tạp, đầy mâu thuẩn.
Chúng tôi ngồi trên những gộp đá cao, dưới bóng cây bàng. Vài tiếng chim ríu rít trên vùng lá rậm, xanh mướt. Hơi đá mát lạnh thấm qua da thịt làm tôi rùng mình. Tôi duỗi dài hai chân. Anh Đệ ngồi ngang một bên. Anh nhìn lướt trên thân thể tôi rồi quay ra biển, thở một hơi dài.
Tiếng anh êm dịu:
- Biển sáng nay đẹp quá nhỉ Thủy?
Tôi mỉm cười ngẫm nghĩ. Anh Đệ vô đề rồi đó sao? Anh đã tán chưa? Tôi tinh nghịch:
- Đẹp như nụ cười của tình nhân.
Anh Đệ quay lại nhìn tôi, rạng rỡ:
- Thủy ví von thật hay.
- Thủy làm thơ mà anh.
- Thơ gì?
- Thơ tình.
- Thủy làm tiếp đi.
Tôi cười khúc khích:
- Chịu. Nguồn thơ tắc rồi.
Anh Đệ ném một hòn sỏi xuống nước:
- Để anh tiếp cho.
- Ừ.
- Êm ả như tình mật ngọt. Được không, có thể làm soạn giả cho đoàn Dạ Lý Nhang được chưa?
Tôi rũ ra đời. Một đôi khi anh Đệ cũng dí dỏm đấy chứ.
- Thơ anh em mình đúng là thơ thẩn.
Anh Đệ gật gù:
- Tụi mình cộng tác soạn chung một vở trường thiên ca kịch xã hội lâm ly đi Thủy? Anh rao bán cho.
- Tác quyền chia đôi?
- Nhường Thủy cả!
- Tốt vậy.
- Tặng Thủy cả, tặng hết mọi thứ, nếu Thủy chịu nhận.
Anh Đệ vô đề thật. Mà vô bạo nữa là khác. Tôi bâng khuâng:
- Anh cho nhiều quá, ai dám nhận.
- Cứ nhận đi, đừng trả lại. Mà cũng chưa cần cho lại điều gì.
- Anh Đệ…
Giọng anh Đệ thiết tha:
- Thủy bằng lòng nhận không?
Tôi bối rối:
- Thủy không hiểu…
- Thủy ác. Thủy muốn anh nói sao bây giờ?
- Thủy sợ. Đừng nói gì cả anh ạ.
- Đã lỡ nói rồi.
- Thủy chưa kịp nghe, kịp hiểu.
- Thủy đã nghe, đã hiểu mà. Thủy biết không, anh chờ đợi bao lâu để có một lần này…
Trong một lần, trong một chuyến đi mà có tới hai người tỏ tình với tôi. Tôi hoang mang thật rồi. Tôi là gì, tôi ra sao mà nhiều người thương yêu vậy. Tôi có quyến rũ người đâu. Tôi làm gì để người say mê tôi đâu. Và bây giờ tôi phải ngỡ ngàng, bứt rứt vì bị đặt trước những sự đã rồi.
- Anh Đệ…
Anh Đệ nhìn tôi, chờ đội.
Nước mắt tôi ứa ra.
- Anh hiểu em rõ chưa mà vội ngỏ lời. Em bất ngờ quá, chưa kịp đón nhận gì hết cả.
Tôi xưng em với anh Đệ ngon lành. Anh Đệ nắm lấy cánh tay tôi, vuốt ve làn da mịn phơn phớt lông măng của tôi. Tôi rùng mình, mọc gai khắp thân thể. Bàn tay người đàn ông như truyền điện, như nam châm hút vào khối sắt. Anh Đệ thì thầm:
- Không có gì vội vã. Anh chờ được, đợi được. Thủy đừng hoang mang, cứ từ từ xét lại lòng mình. Anh chờ được cho đến khi Thủy sẵn sàng chấp nhận…
Tôi rút nhẹ cánh tay về, đứng xuống cát. Đệ vội vã:
- Nhé Thủy?
Tôi bối rối gật đầu. Anh Đệ cố làm vẻ tự nhiên:
- Thôi, xuống tắm đi Thủy. Bọn họ đang bơi vào kia kìa. Đừng để mọi người…
Anh Đệ bỏ lửng. Tôi biết anh định nói:
- Đừng để mọi người biết chuyện mình. Đừng để mọi người biết mình… có gì với nhau.
Tự dưng tôi bực bực. Đã có gì giữa anh Đệ và tôi?
Và lại thêm một lần, tôi nhìn thêm một người đàn ông nữa với cặp mắt khác xưa.