Chương 15
CƠN MƯA KÉO DÀI LÊ THÊ CHO đến hôm nay. Trời xám mầu chì, lạnh ê ẩm cả người. Các khu trại ngả nghiêng vì gió. Mọi người chịu không thấu, kéo nhau vào núp trong xóm. Bầy ra các cuộc vui, chung tiền mua lại đồ ăn của dân ăn uống cho quên thì giờ. Chúng tôi mua lại đậu xanh và chuối, tổ chức nấu chè. Xúm vào nhau nói chuyện, tôi thấy như anh Đệ bớt buồn và thôi im lặng. Nhờ vậy tôi cũng đỡ băn khoăn.
Mưa vẫn rả rích, kéo dài tới xế trưa. Tôi hỏi Khôi:
- Mưa thế này chương trình của Ban Quản Trại chắc là hỏng hết nhỉ Khôi?
- Hy vọng chiều tạnh.
Chương lắc đầu:
- Khó lắm.
- Sao thế?
- Biển động mạnh. Có khi đến hết đêm nay không chừng.
Tôi kêu lên:
- Eo ơi. Vậy thì chán chết.
Yến thở ra:
- Gì thì gì. Miễn sao sáng ngày kia tầu lên đường về Sàigòn được là em chịu rồi.
Tôi giật mình. Mãi vui tôi quên rằng đã gần hết một tuần đi cắm trại. Mãi vui, mãi yêu nên tôi quên nhớ tới Sàigòn, tới mọi người và những buồn phiền ở đó.
Tôi chép miệng:
- Nhanh nhỉ.
Yến nhìn tôi mỉm cười đầy ý nghĩa. Tôi cười lại, ghé sát tai Yến:
- Khỉ cười gì.
- Ơ…
- Ta nói vậy sao bạn lại nhạo ta?
- Tiếc hở?
- Tiếc gì mới được chứ?
- Tiếc không còn được du hí tự do với chàng nữa phải không?
- Còn Yến thì sao?
- Không tiếc.
- Ghê nhỉ.
- Ừ.
- Sao lạ vậy? Không muốn gần Trung úy nửa à?
- Yến mà. Có gì làm Yến say mê bao giờ đâu.
- Hai người có gì…
Yến chưa trả lời thì Toàn hiện ra, ướt như chuột.
Yến la lên:
- Trời đất. Đi đâu đó ông?
- Đi tìm em.
- Mưa gió này mà sao chịu khó vậy?
Yến có vẻ cảm động. Toàn nói:
- Đến chào Yến và mọi người.
Không ai hiểu Toàn nói gì. Toàn giải thích:
- Bọn này phải đi công tác khẩn, trong vòng ba mươi phút nữa. Chiến hạm đang cho gọi hết nhân viên về tàu.
Rồi Toàn quay qua Chương:
- Đi chứ, anh Chương?
Chưng đứng dậy. Tôi hỏi:
- Đi công tác? Bộ bỏ mọi người ở lại đảo luôn hay sao đây?
- Không đâu. Tầu sẽ trở lại đây đón quý vị chứ.
Toàn tiếp:
- Sớm nhất là trưa mai. Nếu không là buổi chiều, gần tối.
Toàn cười:
- Thế nào sáng ngày kia quý vị cũng lên đường về Sàigòn được mà.
Chúng tôi chia tay nhau. Hai người đàn ông lao vào trong mưa, mất hút sau rặng dừa trên bãi cát phía xa. Từ trong sớm nhìn ra biển tôi thấy những chiếc ca nô từ tàu chạy ra chạy vào đón nhân viên chiến hạm. Tiếng loa từ khu trung tâm văng vẳng đưa lên:
- Chú ý. Chú ý. Nhân viên chiến hạm trở về tầu lập tức. Tầu sẽ nhổ neo công tác khẩn sau hai mươi phút nữa.