← Quay lại trang sách

Chương 14

BUỔI CHIỀU, CHIẾC CA NÔ TRỞ LẠI thật đông người. Thêm hai sĩ quan, hai hạ sĩ quan và vẫn người lính lái tầu buổi sáng.

Viên Thiếu úy quen bảo tôi:

- Chị biết tại sao đông thế không?

Tôi lắc đầu. Anh nói nhỏ:

- Họ đòi theo xem mặt chị.

Tôi ngạc nhiên:

- Kỳ nhỉ? Tôi làm gì mà gợi tò mò cho mọi người đến vậy?

- Tại chú thủy thủ kia kìa. Chú ấy về tầu kháo ầm lên là bồ anh Chương đẹp quá, đẹp nhất trong các cô đi chuyến này. Tụi tôi cũng lấy làm lạ là người đẹp như vậy mà sao trong suốt chuyến đi trên tầu không ai khám phá ra. Họ hỏi tôi về chị, tôi xác nhận lời chú bé.

Tôi bật cười:

- Tôi mà đẹp.

- Chị núp đâu kỹ thế, không ai nhìn thấy chị trên tầu.

- Anh tính coi, tầu vừa chạy tôi đã chóng mặt buồn ói nằm bẹp trong lều thì còn ai trông thấy nữa.

- Tên Chương giỏi thật. Hắn khoe đã “rình” chị trong suốt chuyến đi. Tụi tôi phục nhất anh chàng ở chỗ chỉ bốn năm ngày mà đã thân chị đến như vậy.

Tôi đỏ mặt:

- Có gì đâu anh. Bạn bè mà.

Anh chàng Thiếu úy tinh quái:

- Bạn bè kiểu ấy làm tôi ham quá. Tôi ước được kết bạn bè với ai như vậy.

Cả bọn cười ồ. Tôi núp vào lưng Chương, cấu một cái vào lưng Chương thật đau. Chương hỏi:

- Đi chứ?

Người sĩ quan gật đầu. Cả bọn kéo nhau xuống ca nô.

Người hạ sĩ quan đeo kính hỏi tôi:

- Chị muốn lái thử không?

Tôi cười tươi:

- Thích lắm, nhưng sợ.

- Để tôi chỉ cho chị.

- Anh gọi tôi bằng tên cho tiện. Tôi tên Thủy.

Viên Thiếu úy nói xen vào:

- Việc chỉ dẫn đã có ông Chương lo, bạn đâu có quyền.

Chương cười:

- Vừa thôi mày.

Người thủy thủ lái ca nô lướt đi, anh chàng lái thật bay bướm. Tầu chạy thẳng ra Hòn Nhàn.

Trông thì gần vậy mà cũng mất đến mười lăm phút mới đến nơi. Tôi ngẩn người vì cảnh tưng bừng phía trước. Trên mặt đất của hòn đảo trọc, trứng chim phủ trắng xóa. Và chim đậu trên mặt đất, bay là là, lượn trên cao hàng chục ngàn con. Đông đảo, đen nghịt. Có con đang bay bỗng chúi xuống, một quả trứng rơi ra, xinh xắn. Trong tích tắc nó lại bay lên, nhởn nhơ. Tôi lặng người trước cảnh lạ lùng, không nói thành lời.

Chương hỏi:

- Đẹp không em?

- Ngoài tưởng tượng.

Chương gật đầu:

- Hiếm thấy trong đời. Nhất là đối với những người ở thành phố.

Đàn chim thấy người không biết sợ. Đi nhởn nhơ cạnh chúng tôi. Dù đã có gắng, cẩn thận bước rón rén, trứng chim vẫn nổ lép bép dưới chân chúng tôi. Những trái trứng xinh xinh đủ cỡ, có đốm như trứng cút.

Người lính trẻ la lên, vung hai tay chạy ào ào vào đàn chim đen nghịt. Đàn chim hoảng sợ bay lên ào ào. Hai tay người lính quơ ngang dọc, nắm được ba bốn con. Những người kia nhặt từng cục đá vôi, ném vào giữa đám chim đang bay lượn. Bốn năm con rơi xuống dẫy chết.

Cảnh huy hoàng diễn ra trước mắt tôi như thần thoại. Chương và tôi đứng lặng ngắm. Tôi mê say.

Chương hỏi:

- Nhặt một ít trứng Nhàn vào túi này, tối luộc đãi mọi người chắc họ thích lắm.

Tôi và Chương cúi xuống. Tôi hối hả, trái nào cũng muốn nhặt. Chương lùa tay, cả vốc trứng chui vào túi. Tôi kêu lên:

- Vỡ hết còn gì, anh.

- Không ăn nhằm gì. Nhiều thế làm sao vỡ hết. Vả lại, trứng cũng khá cứng vì nắng.

Cả bọn chạy ngang chạy dọc giữa rừng chim. Tiếng cười nói vang lên vui vẻ. Tôi hòa mình vào niềm vui ào ạt đến. Mọi người réo gọi tên tôi, thân mật.

Gần bẩy giờ chúng tôi trở ra ca nô. Trên vai mỗi người trĩu nặng một túi trứng. Anh thủy thủ xách lủng lẳng mấy con chim bị bắt và bị ném chết. Tôi bịn rịn không muốn rời, bước đi còn quay lại ngó.

Chiếc tầu nhỏ rẽ sóng trở về. Nửa đường, một chiếc ca nô khác chạy tới. Người Thiếu úy nói át cả tiếng máy:

- Tụi nó gọi mình kìa cặp lại xem.

Hai chiếc ca nô sáp vào nhau. Bên kia một người la lớn:

- Thiếu úy, ban tổ chức nói đoàn leo núi đã trở về, nhưng lạc mất hai người sinh viên Kiến Trúc, họ nhờ tầu cho ca nô chạy vòng quanh đảo bắn súng kiếm.

Mọi người lao xao. Chương đưa tay nhận khẩu súng trường từ bên đó trao qua. Hai chiếc lại rẽ sóng quay đi, mỗi chiếc một ngã.

Một người nói:

- Dám cọp tha rồi ạ.

Viên Thiếu úy cười:

- Bậy, ở đây chỉ có cọp giấy. Sợ họ lọt xuống khe. Đi sát cận bờ coi, lâu lâu bắn một phát súng cho họ nghe.

Chiếc ca nô giảm tốc độ, chạy từ từ. Tiếng súng vang vang trong chiều êm. Bóng tối dần xuống. Càng lúc mọi người càng bi quan.

Mãi cho đến chín giờ tối mới có một tràng súng dòn tan. Chương bảo:

- Rồi, bọn kia tìm thấy rồi. Mình quay về đi, tối mà loạng quạng ở đây cũng ngại lắm.

Tôi co rúm người:

- Có gì hở anh?

- Không. Sợ không thấy đường ủi vào đá ngầm hay mô đá nhấp nhô nào đó.

Buổi tối cả trại Văn Khoa và mấy lều lân cận được dịp thưởng thức món trứng chim Nhàn của tôi và Chương mang về. Thiên hạ được dịp suýt xoa khi nghe tôi kể về chuyện ra đảo chim buổi chiều.

Trời chợt lạnh, mây nặng kéo đến, sấm chớp từng cơn. Rồi mưa đổ xuống như trút. Chúng tôi không thể nào ngủ nổi vì mưa trôi cát, trốc cột lều.

Chương rủ mọi người đội mưa vào nhà người quen trong xóm. Và đêm đó tôi với Yến được ngủ trong chăn ấm, màn rủ, gối êm. Chương và anh Đệ, Khôi ngủ trên bộ ván ngoài hiên nhà.