Chương 17
KHI CHIỀU BUÔNG XUỐNG, CON TẦU hiện ra như trong mơ. Chậm chạp, mơ hồ, xa lạ. Tôi là kẻ nhìn thấy đầu tiên trong bọn. Tôi reo lên:
- A, tầu trở lại.
Mọi người từ các lều cùng chui ra, nhìn về một đầu đảo. Con tầu đi vòng từ sau đảo trở về, anh Đệ nói đúng.
Cả bọn kéo nhau ùa ra bãi, dù con tầu còn xa lắc xa lơ. Trên bãi, tôi đã thấy nhiều người từ các trại khác chui ra, hoa chân múa tay. Mọi người vui mừng như nhìn thấy niềm vui đến, như bắt gặp hạnh phúc đời mình.
Yến reo lên:
- Đi sửa soạn đồ về đi Thủy.
Anh Đệ cười:
- Làm như đi ngay bây giờ vậy.
- Sáng mai!
- Ừ. Nhưng cũng phải 11 giờ sau buổi lễ bế mạc cơ mà.
Yến tiu nghỉu, dù đã biết trước như vậy. Con tầu vẫn lầm lũi tiến lại gần. Mãi đến khi tối mịt mới về tới, bỏ neo ở ngoài xa, nhưng không phải chỗ cũ. Chỗ cũ của nó là trước mặt khu trại Hải Quân, bây giờ lại trước khu lều trại chúng tôi. Tôi nhìn ra khối sắt đen sì, bứt rứt.
- Em xa anh thêm tối nay rồi. Đành chờ ngày mai vậy.
Một đêm nữa qua đi. Đêm cuối cùng trên đảo. Tôi quyến luyến những ngày vui ngủ không được. Yến không tiếc gì cả, định ngủ sớm nhưng bị tôi cản, thức với tôi đêm khuya. Tôi chợp mắt mê thiếp, cho đến khi tiếng Yền léo nhéo:
- Thủy ơi. Thủy ơi. Lạ quá. Không phải tầu cũ chở mình ra đây.
Tôi giật nẩy mình, nhổm dậy. Chạy ra. Trời đã sáng rõ. Mắt tôi cay sè vì thiếu ngủ. Con tầu hiện rõ trên nền nước biển xanh. Tôi kêu lên:
- Sao Yến biết.
- Kia kìa, nhìn hàng số ở đuôi tầu xem. Cũng là số 5 ở đầu, nhưng hai số sau đâu phải.
Tôi mở toan mí mắt. Yến nói đúng. Hình dáng con tầu y hệt, nhưng là một con tầu khác. Như một người xa lạ, như một kẻ đi lạc, nhầm nhà. Tôi thất vọng tràn đầy.
- Vậy nó đâu có đưa mình về?
Anh Đệ đoán:
- Chắc nó đó. Biết đâu chiếc kia về không kịp nên chiếc này ở gần đây được lệnh đến thay.
Khôi quyết định:
- Thôi, sửa soạn đi dự lễ bế mạc. Chắc chắn lúc đó Ban Tổ Chức sẽ cho mình biết.