Chương 18
BAN TỔ CHỨC ĐÃ BÁO CHO MỌI người biết, đúng như anh Đệ dự đoán. Buổi lễ diễn ra rất nhanh. Mọi người hối hả, vội vàng sửa soạn đồ xuống tầu. Vậy là tôi và Chương sẽ xa nhau suốt chuyến trở về dài đăng đẳng. Và không biết bao giờ gặp lại nhau, chưa một lần dặn dò gì cả. Vì không ai nghĩ đến chuyện này xảy ra.
Xuống tầu, tôi ngồi ủ rủ một xó. Lại bắt đầu những cơn say sóng. Nhưng nhẹ hơn vì biển đã êm. Và như tôi đã quen hơi biển. Đã nhận làm người tình của biển. Tôi ngồi đó, nhớ Chương vô vàn. Lại mì gói thay hai bữa cơm. Lại ôm quyển tiểu thuyết đọc dở dang hôm đi. Giờ qua giờ, phút nối phút. Tôi cố gắng không nhìn xuống đồng hồ, mà không được.
Cuối cùng rồi cũng đến. Con tầu về tới bến. Tôi nhìn qua hàng dây cáp an toàn vắt đầy dây thừng dây chão, thấy Sàigòn hiện ra quen thuộc như chưa từng xa cách. Mọi người nhốn nháo, tôi thì không. Tôi sẽ làm gì khi xuống tầu. Tôi sẽ trở về nhà và sau đó…?
Tôi theo mọi người xuống cần tầu Tự Do. Mọi người túa ra, mỗi người đi một ngã. Yến chào cả bọn, chạy bay ra đường kiếm taxi. Khôi lại gần:
- Khôi đưa Thủy về nhé.
- Cám ơn Khôi. Thủy về một mình được rồi.
Khôi và anh Đệ chào tôi. Hai người nhìn tôi thật lâu trước khi quay đi. Người này không biết trong long người kia đang nghĩ gì về tôi. Và tôi cũng không nghĩ gì về họ. Tôi trống rỗng. Đứng nhìn quanh, tôi bắt gặp vài chiếc tàu nhỏ trước Bộ Tư Lệnh Hải Quân. Ôi, sao bây giờ tôi thấy thân thuộc với chúng đến vậy.
Chợt mắt tôi hoa lên. Giữa dòng một con tầu thân thuộc bỏ neo. Tôi đọc số. Đúng tầu của Chương rồi. Tôi chạy như bay đến cổng, hỏi người quân canh gác:
- Ông ơi, tôi muốn tìm người nhà dưới chiếc tầu kia.
Người quân cảnh chỉ tay vào phòng khách:
- Tầu neo ngoài đó, làm sao cô gặp được. Cô muốn hỏi thăm thì vào gặp mấy người lính kia, họ từ dưới tầu đó lên đang ngồi chơi trong phòng đợi đó.
Tôi cám ơn, rảo bước. Đám lính ngồi nói chuyện với mấy cô gái. Anh chàng thủy thủ lái ca nô từ đám đông chạy ra.
- Chị Thủy. Trời ơi. Chị Thủy. Anh Chương chết rồi.
Tôi rùng mình. Một cảm giác tê tái tràng ngập khắp thân thể, nhanh hơn điện. Người lính nói tiếp:
- Tầu đi cứu ghe bị sóng lật hôm biến động. Sóng lớn quá, một người đàn bà có thai bị cuốn ra xa khi tầu lại gần, không ném phao được. Anh Chương bơi giỏi nhảy xuống buộc dây vào bà ta. Vất vả lắm mới kéo được bà ta lên. Nhưng sóng đánh bật chiếc ghe tung lên ép anh Chương vào sườn tầu, chìm lỉm. Sau đó tìm hết cách mà không thấy, chị ơi.
VÕ HÀ ANH
(7/73)