← Quay lại trang sách

CHƯƠNG HAI

Công cao nhồng, hơi gầy, mặt mũi sáng trưng, làn da láng mịn như bánh ướt khiến các cô bạn cùng lớp đều đem lòng ganh tỵ.

Chàng vốn giống mẹ nhiều hơn cha, thừa hưởng ở bà chiếc mũi thanh thanh. Cái miệng với đôi môi đầy, cong cong ấy, nếu được nằm trên gương mặt của một cô gái sẽ khiến cho bao chàng trai chết đuối. Ông bà ta có câu: "Mỏng môi hay hót, dày môi hay hờn", nên ở Công nó tố cáo cái tính dễ bị tổn thương, hay tủi thân, chẳng phù hợp với con trai, khiến chàng bị trêu ghẹo suốt. Đặc biệt nhất là đôi mắt rất đẹp, rất thơ, do tròng đen hơi chếch lên phía trên nên lúc nào cũng trông như đang mơ màng, buồn ngủ.

Các nét ấy hợp lại tạo cho gương mặt chàng một vẻ đa cảm, khiến ai thoạt nhìn cũng đoán ngay ra, chàng là người rất dễ xúc động, bị tình cảm chi phối nhiều hơn lý trí.

Ông trời chẳng những ban cho Công một giọng nói rất truyền cảm, còn cho thêm vào máu chất trào lộng. Những cuộc họp bạn có chàng tham dự chẳng bao giờ thiếu tiếng cười. Công nói chuyện rất có duyên nên được bạn bè ưa thích. Chàng hầu như đảm nhiệm vai trò hoạt náo viên trong các dịp tiệc tùng, nhờ cái tài thổi bùng sức sống cho các không gian chết.

Chàng là người hướng nội thế nhưng lại tỏ ra hướng ngoại. Cái tật, cái tính nhún nhường và hay chìu lòng mọi người khiến Công được xem như tài sản công cộng. Điều nầy thường mang đến cho Công niềm tự hào, thích thú, nhưng đôi khi cũng gây ra lắm nỗi phiền hà và làm lòng chàng chua xót!

Nụ cười mỉm chi thường trực tạo cho gương mặt chàng cái nét vui tươi nhẹ nhỏm. Nhờ tính cách ấy nên tuy mồ côi cha, nhà nghèo, nhưng trông chàng vẫn yêu đời phơi phới.

Ba Công làm thầy giáo, ông chết vì bệnh lúc vừa hai mươi bảy tuổi. Chàng mồ côi cha khi chưa đầy tháng. Má Công ở vậy nuôi con bằng nghề thợ may. Điều nầy giải thích tại sao mấy bộ đồ khi còn nhỏ của chàng, cùng các cái quần xà lỏn đang xài hiện giờ, giống như những bức tranh lập thể. Chúng đều được nối bằng mấy miếng vải có kích thước, màu sắc khác nhau một cách rất mỹ thuật. Điều nầy chứng tỏ trình độ thẩm mỹ của má chàng vượt xa mức trung bình.

Việc thi đậu của Công vừa là niềm vui vừa gánh nặng cho má mình. Cái nghề thợ may của bà đang bị cạnh tranh hết sức khốc liệt. Những người thợ lớn tuổi, chuyên may y phục truyền thống đã không còn nhiều khách hàng, bởi áo dài, nhứt là áo bà ba, cho dù ở nông thôn đã không còn được các cô gái ưa chuộng nữa.

Số nữ trang mà bà cất giữ, định truyền lại cho con dâu phải đem bán bớt để trang trải cho chuyến đi thi của Công, giờ lại đem bán nốt để trả tiền học phí và ăn ở cho chàng.

Mấy nếp nhăn trên trán cùng những sợi tóc bạc trên đầu của má khiến Công ray rức. Cho nên vừa đặt chân đến đất Sài Gòn là chàng lật đật đi tìm chỗ dạy kèm để có thể tự lo tiền học, tiền ăn.

Sinh viên miền châu thổ sông Cữu Long, được cho là mang trong mình cái đặc tính bình dị của đất, của nước. Tính ganh đua ít hơn cư dân ở miền núi cao, thác sâu, rừng thẩm, nên được thương yêu nhiều hơn nể phục.

Công, một chưn ráo, một chưn còn ướt, ăn nói thật thà, tinh tình chơn chất, có sao nói vậy. Đâu thể cạnh tranh với các tên dẻo mỏ khác. Lại chưa quen biết nhiều nên dù có khả năng, có lương tâm nhưng chẳng được ai tin tưởng. Cho nên dù lết mòn dép cũng vẫn chưa hành được cái nghề phụ đạo.

Một người bạn cùng khoa tiến cử chàng cho một người bà con. Vừa trình diện là chàng bị bà má của cô học trò từ chối phắt vì lý do: “ Ông thầy đẹp trai quá, sợ con nhỏ mê rồi học hết nổi”. Đúng là “cái đẹp đánh xẹp cái tốt”.

Công muốn sớm làm ra tiền để báo hiếu cho má. Mấy lúc sau nầy chàng thấy má mình thỉnh thoảng dừng ngang công việc, vói tay ra phía sau đấm đấm vào lưng. Công lo má bị bệnh nghề nghiệp. Nghe nói mấy người thợ may vì ngồi suốt ngày, chết cứng một tư thế nên cột sống bị lệch, các đốt sống bị chèn gây ra chứng đau lưng. Chàng muốn bà được nghỉ ngơi, không phải cong lưng may vá nữa mà tha hồ đi đây đi đó, thăm thú những danh lam, thắng cảnh trong nước. Vì vậy nên nổ lực học tập hết mình, cốt ra trường nhanh nhanh rồi về quê dạy học, mở lớp dạy thêm để hoàn thành tâm nguyện của mình càng sớm, càng tốt.

Má Công là một phụ nữ Việt Nam truyền thống, tính hy sinh rất cao. Góa chồng khi còn rất trẻ lại có nhan sắc, thương con hơn cả bản thân nên kiên tâm từ chối cả chục người theo đuổi. Trong đó có một người đàn ông đeo đẳng từ lúc bà còn con gái, đến giờ vẫn chưa chịu lấy vợ. Công biết vậy nên cứ có dịp là xúi má bước thêm bước nữa. Bà đành hẹn khi nào chàng ra trường đi dạy hẳn hoi rồi mới tính.

Má Công không nuôi nhiều tham vọng, chỉ mong đứa con trai của mình trở thành người tốt. Mơ ước duy nhứt của bà là có một cô con dâu, ngoan, hiền, cần kiệm cùng sức khỏe dồi dào để sanh cho bà một bầy cháu gái, trai lủ khủ.

Tuy nghèo nhứt trong đám nhưng tính Công lại hào sảng hơn hết. Có được thứ gì đều đem mời ráo! Mấy món khô, dưa mắm, cá chà bông của má gửi lên chàng mang ra chia cho cả bọn ăn cùng. Công thích đem lại niềm vui cho người khác, cho dù bị thiệt thòi một chút cũng không sao. Có lẽ điều nầy là do má Công luôn dạy chàng phải “ăn ở cho bà con thương”; “một câu nhịn là chín câu lành”; “có đức không sức mà ăn” và “người ta ăn còn, mình ăn hết”…v…v…

Chỗ ở mới nầy vừa ổn định là chàng cũng lập tức, treo tấm bảng được đem theo từ căn nhà trọ cũ lên cánh cổng trước nhà, trên đó viết “Nhận dạy kèm tiếng Anh từ lớp 12 trở xuống”.

Chiều hôm ấy, mấy cô gái trong xóm đi qua, dừng lại đọc rồi cười khúc khích.

Một cô nói to:

-Có người đem lược bán cho chùa nè tụi bây ơi!

Cả bọn lại ráp nhau cười rần.

Công nghe vậy thì nản và rầu thúi ruột. Thế nhưng sáng hôm sau, cô gái áo đỏ xinh đẹp nhà đối diện đã đứng trước cổng gọi rất to:

-Thầy giáo ơi, thầy giáo!

Công “dạ” lớn rồi lật đật chạy ra mở cửa.

Hôm nay cô ta mặc một bộ đồ thể thao, quần dài, áo thun cũng màu đỏ nhưng kín đáo, nên trông rất nề nếp, lịch sự, khác xa lần trước.

Vừa thấy cổ, Công liền hỏi:

-Cô định học hả?

Cổ lắc đầu, móc trong ngực áo ra một tờ giấy gấp nhỏ xíu rồi nói:

-Thầy làm ơn đọc giùm em coi lá thơ nầy viết cái gì ở trỏng.

Tờ giấy đã được hơi người ủ ấm ấy đang làm mặt Công ửng đỏ. Chàng cố kềm hai bàn tay bớt rung rồi mở ra xem. Nó được viết bằng tiếng Anh, hèn chi!

Công hắng giọng rồi đọc:

-My dear…

Cô gái lắc đầu:

-Thầy khỏi đọc, em không có hiểu một chữ nào đâu, dịch giùm là được rồi.

Công lại tằng hắng thêm một lần nữa:

-Em yêu! Đây là lá thư thứ năm anh gửi cho em. Em có nhận được chúng hay không mà chẳng hồi âm cho anh? Số tiền anh gửi cho em –năm trăm đô- để đóng học phí em đã nhận được chưa?

Em yêu!

Anh khao khát được gặp em, được hôn em, được ân…

Cô gái vội xua tay:

-Thôi thầy đọc tới đây được rồi.

Công gấp lá thư thành mười sáu mảnh như cũ rồi đưa cho cô gái. Cổ vừa nhận vừa hỏi:

-Thầy dạy tiếng Mỹ cho tụi học trò biết đọc, biết viết thơ được rồi thì “ăn” bao nhiêu một đứa?

Công ngần ngừ:

-Còn tùy theo việc học nhanh hay chậm. Hể ai học lâu thì tốn nhiều hơn người học mau. Dạy tính tháng chớ không có “mão” được!

Cô gái hỏi:

-Một tháng bao nhiêu?

Công đã định trước trong bụng nên đáp gọn:

-Nếu mỗi tuần học ba ngày, mỗi ngày hai tiếng thì một trăm ngàn một tháng.

Cô gái hỏi tới:

-Học các ngày nào?

Công trả lời:

-Ngày thứ ba, bảy, chủ nhựt.

Cô gái hỏi tiếp:

-Lúc mấy giờ?

Công vừa đáp vừa hỏi:

-Từ bảy giờ sáng tới chín giờ được không?

Cô gái lắc đầu:

-Giờ đó em chưa dậy nổi.

Công hỏi:

-Mấy giờ thì tiện?

Cô gái suy nghĩ giây lâu rồi đáp:

-Mười giờ trở đi. Có được không thầy?

Công gật đầu lia lịa:

-Được chớ, được chớ.

Rồi nắm liền cơ hội:

-Hôm nay là thứ bảy. Có thể bắt đầu được rồi đó!

Cô gái lắc đầu:

-Chưa chuẩn bị tập viết, chưa cúng kiến gì hết, học sao được?

Công cười:

-Tập, viết mua là có liền. Đâu có cần cúng…

Cô gái gạt phắt:

-Không được, phải cúng cho tổ độ. Ngày mai học được hông thầy?

Công mừng húm gật lia, gật lịa:

-Được, được mà…

Khoảng hai tiếng sau cô gái lại đến. Hình như vừa đi chợ về nên hai tay xách hai túi ni lông: Một túi đựng hoa và mấy thứ trái cây, túi kia cũng căng phồng nhưng vì đen thui nên không biết bên trong chứa thứ gì.

Cổ đưa cho Công cầm giùm cái túi đen, rút bó bông cúc tím ra trao:

-Thầy cắm vô ly giùm!

Rồi hỏi tiếp:

-Nhà thầy có cái nồi nào bự bự để luộc gà không?

Công gật đầu, tháo cái nồi lớn nhứt có đường kính độ hai mươi lăm xen ti mét dùng để nấu cơm, đang treo trên vách, đưa cho cô gái mà hỏi:

-Cái nồi nầy được không?

Cô gái gật đầu:

-Được.

Cổ lấy con gà đã được làm sẵn trong túi ra vừa đưa cho Công vừa hỏi:

-Thầy có biết rửa gà không?

Công thường phụ má làm bếp, nên đáp:

-Cô để đó đi, tui làm hết cho.

Các chàng trai đã được Công thông báo nên đang thấp thỏm chờ đợi. Họ vừa nghe tiếng trò chuyện lao xao ở nhà dưới là vuốt lại mái tóc, chỉnh trang y phục để chào khách.

Tâm bước xuống thang trước rồi đến Dự và Tánh, chỉ mình Hy là còn nằm trùm mền. Họ chưa kịp cất tiếng thì cô gái đã chào trước:

-Em xin chào mấy thầy!

Cả bọn chưng hửng. Họ không ngờ cái cô gái ăn nói “bậm trợn” nầy, hôm kia đã làm cả bọn kinh hồn bạt vía giờ lại lễ phép đến vậy.

Tánh khoát tay:

-Gọi bằng anh được rồi! Tụi tui mà thầy bà gì.

Cô gái lắc đầu:

-Em đâu dám hổn! Mấy thầy là bạn của thầy em, thì cũng là thầy của em, cũng dạy được em vậy.

Công bỗng nổi máu tếu, bèn chỉ tay vào Tánh trước rồi nói:

-Để tui giới thiệu với cô. Đây là bốc sư Tánh, coi chỉ tay hay số dách; Đây là pháp sư Tâm, chuyên làm bùa phép; Đây là võ sư Dự, võ nghệ cao cường. Còn tui tên Công.

Cô gái không chờ hỏi, tự nói ra tên mình:

-Em tên Hà. Xin chào mấy thầy!

Tánh lại phản đối:

-Tụi tui đâu có dạy cô thứ gì, gọi thầy kỳ lắm!

Hà khăng khăng:

-Thế nào em cũng có dịp nhờ mấy thầy chỉ bảo, giúp đỡ mà.

Rồi nói thêm:

-Làm cái nghề nầy nguy hiểm lắm! Em rất muốn học võ để đánh mấy thằng ma cô. Học coi bói để sau nầy giải nghệ có cái nghề kiếm sống. Học pháp thuật để bỏ bùa mấy ông tỷ phú…

Nghe Hà nói tới đó cả bọn đều cười như bị chọt lét.

Tâm kề tai Dự nói nhỏ xíu:

-Đã đẹp mà còn nói chuyện rất có duyên nữa, uổng quá!

Chẳng biết có thấu tai hay không mà gương mặt của Hà bỗng lộ vẻ buồn buồn.

Công liền để con gà vô thau, đỡ cái bọc trái cây trên tay Hà rồi pha trò:

-Cái nầy cúng ai đây? Cúng thầy? Cúng thấy? Cúng quần thay?

Hà ngớ ra. Công vừa cười vừa giải thích:

-"Cúng thầy, cúng thấy, cúng quần thay", nói láy lại là thành: Cái thùng, cái thúng, cái quần thung đó, biết chưa?

Hà cười thôi là cười. Tiếng cười giòn rụm như những tiếng bắp nổ trong chảo rang làm không khí tưng bừng như tết. Cười xong Hà nói:

- Lâu lắm rồi em mới có dịp vui như thế nầy. Cám ơn thầy.

Dự xăn tay áo lên rồi hỏi:

-Có việc gì khó nhứt mà hai người làm không nổi hông? Cần tiêu diệt tên nào cứ đưa đây đi, tụi tui sẽ ra tay.

Tâm và Tánh nghe Dự nói vậy lật cung tay rồi khuỳnh chưn xuống tấn, thủ thế như sắp giao chiến đến nơi.

Hà vừa cắt được cái cơn cười thấy vậy lại bật lên khanh khách. Cô đưa cho Dự một bó hành, Tâm cái bắp cải, Tánh gói rau răm rồi nói:

-Nhờ ba thầy trị giùm em mấy tên nầy.

Dự bỗng kêu to:

-Hy, Hy, xuống đây đi, phụ tụi tao một tay, giờ nầy mà ngủ cái gì.

Từ mười lăm phút qua Hy cố vận nội công để kềm chế cái bàng quang đang căng phồng. Chàng trông cho Hà đi về để xuống nhà “giải quyết nỗi buồn…” của mình, thế nhưng…Tiếng kêu của Dự y như chiếc phao cứu sinh. Hy chỉ chờ có vậy là chạy ào xuống thang. Hà ngước mắt lên, chuẩn bị sẵn nụ cười để chào. Cô bị tẽn tò vì Hy không thèm nhìn mình mà chạy thục mạng vào toa lét và… xã....

Công chờ Hy bước ra rồi chỉ vô Hà để giới thiệu:

-Đây là cô Hà, còn đây là Hy, thầy thuốc.

Hy đưa tay ra bắt, không hiểu do ban nãy quê vì bị Hy làm lơ hay vì bận sắp trái cây ra dĩa, hoặc lý do gì gì đó, mà Hà không thèm nhìn Hy, không cầm bàn tay chìa ra mà chỉ nói trống không:

-Xin chào!

Không khí lại bị đóng băng và Công tiếp tục nổ lực làm cho nó tan chảy:

-Hà có cái tên nào khó trị nhứt hông? Cứ đưa cho cái thằng thầy thuốc nầy nè. Nó là cao thủ võ lâm đó!

Hà quay lại cười tươi rói, lấy gói củ hành tím đưa cho Hy rồi nói:

-Ông thầy thuốc lột, rửa rồi xắt thiệt là mỏng giùm nghe!

Hy cầm gói củ hành rồi nhìn Công đăm đăm.

Công cười, hỏi:

-Mầy biết lột hông?

Hy lắc đầu.

Công liền hướng dẫn:

-Mầy lấy cây dao, cắt bỏ rễ, bỏ đuôi. Lột cái lớp vỏ khô bỏ rồi đem đi rửa. Xong rồi lấy tấm thớt, để nó lên rồi cắt thành từng lát mỏng.

Hy hỏi:

-Mỏng cỡ nào?

Hà đáp:

-Càng mỏng càng tốt!

Hy mới lột được hai, ba củ là nước mắt chảy ròng ròng. Tâm ghẹo:

-Mới làm có chút xíu mà bù lu rồi! Vậy mà đòi làm cao thủ võ lâm.

Hy cự:

-Cái đó là do thằng Công tự đặt à nghe! Tao không có đòi, có xưng cái gì hết.

Nói vừa xong là hít mũi một cái rột khiến ai cũng phì cười.

Công lật đật chạy lên gác, lấy cặp kính đưa cho Hy rồi bảo:

-Mầy đeo vô đi, cho bớt cay mắt.

Cách nầy khá hiệu quả, Hy không còn vừa làm vừa thút tha, thút thít nữa.

Công hỏi Hà:

-Hà có mua muối không?

Hà hỏi:

-Chi vậy?

Công đáp:

-Xát vô mình gà, để một lát rồi rửa là sạch bong.

Hà lắc đầu:

-Em không có mua muối. Bộ nhà mấy thầy không có xài muối sao?

Công gật:

-Có chớ! Nhưng còn ít lắm nên để dành nêm cháo.

Chợt nhớ hôm qua hết gạo, cả nhà phải ăn mì gói bèn hỏi tiếp:

-Hà có mua gạo nấu cháo không?

Hà gật đầu rồi đưa cái túi gạo nhỏ xíu lên khoe.

Tâm tiu nghỉu:

-Có bây nhiêu gạo thì ai ăn, ai nhịn?

Hà ái ngại, nói như xin lỗi:

-Em tính mua nhiều mà xách không nổi nên mua đủ nấu cháo thôi!

Tâm thở dài:

-Bây nhiêu đây làm sao mà đủ?

Công cười, giải thích:

-Cháo chớ bộ cơm sao? Cái túi gạo nầy cũng cỡ một lon sữa bò có dư chớ không ít. Nấu hết chỗ nầy là xúm nhau ăn tràn bản họng còn chưa hết, ở đó mà sợ thiếu!

Rồi bảo Hà:

-Hà đổ nước thật ít để vo gạo thôi nghe! Cái nước gạo đó thoa lên mình gà cũng sạch không thua gì muối.

Hà khen:

-Sao thầy là đàn ông mà cái gì cũng biết hết vậy!

Dự đùa:

-Nó mà là đàn ông cái gì? Nó là phụ nữ mà bị mụ bà nắn lộn đó thôi!

Hà góp thêm:

-Hèn gì! Nếu thầy mà để tóc dài và cạo râu cho thiệt láng, trang điểm lên là ăn đứt con gái xóm nầy. Lúc đó chắc tụi em thất nghiệp hết ráo.

Dự cười ha hả, mở miệng sắp nói bỗng thấy Công trừng mắt nên im ru luôn.

Công đổi đề tài:

-Hà học tới lớp mấy rồi?

Hà ấp úng:

-Em chưa được đi học!

Công kêu lên:

-Sao vậy?

Hà đáp giọng buồn thiu:

-Đời em có nhiều uẩn khúc lắm thầy ơi! Nói ra chắc mấy thầy không tin. Em bị bắt cóc từ nhỏ. Ba em ngày xưa bội tình với một cô gái. Cô ta tự tử chết. Má cô ta trả thù, bà ta tìm cách thâm nhập vào gia đình em dưới danh nghĩa ô sin. Bả lấy lòng mọi người trong nhà nên được tin tưởng. Một hôm bả đến trường mẫu giáo để rước em rồi dắt đi luôn. Để không ai biết bả dắt em tuốt lên tây nguyên ở với mấy người thượng. Em bị bỏ đói, còn không được ăn no nói gì đến chuyện đi học.

Nói đến đây Hà gục mặt lên gối, hai vai run lên. Không khí đang sôi động bỗng nặng nề như một tảng băng. Năm chàng thanh niên bất giác bước tới đứng bao quanh cô. Trước nỗi buồn quá lớn lao ấy, họ chẳng biết phải nói câu gì để an ủi.

Công hỏi:

-Làm sao mà Hà biết tường tận…

Hà vẫn không ngước mặt lên đáp:

-Trước khi chết bả bị lương tâm cắn rức nên có trối lại. Bà cho em địa chỉ rồi bảo em lên Sài gòn tìm ba má ruột. Sài Gòn đã đổi tên đường, đổi số nhà, em lại không biết chữ nên hỏi thăm không ai biết. Thế rồi bị vướng vào cái nghề nầy cho đến bây giờ.

Công ngậm ngùi:

-Hà còn nhớ số nhà, tên đường, tên ba má hông?

Hà hỏi:

-Chi vậy thầy?

Công đáp:

-Để tụi tui đi kiếm giúp, may ra.

Hà lắc đầu:

-Em quên hết rồi!

Công thở dài:

-Vậy là cho tới nay Hà vẫn hoàn toàn chưa biết chữ hay sao?

Hà đáp:

-Em mà biết chữ rồi thì đâu có làm cái nghề nầy nữa.

Công hỏi:

-Hà có muốn học thêm tiếng Việt không hay chỉ học tiếng Anh thôi?

Hà lắc đầu:

-Em không học tiếng Anh đâu, em chỉ muốn học tiếng Mỹ thôi! Thằng bồ em ở Mỹ mà!

Công giải thích:

-Tiếng Anh là tiếng Mỹ đó. Hai cái nước ấy họ nói cùng một thứ tiếng.

Rồi hỏi thêm:

-Hà không biết chữ thì quen với cái ông bồ ở Mỹ bằng cách nào? Làm sao cho ổng địa chỉ để thư từ qua lại?

Hà đáp:

-Em làm tiếp viên trong một cái “ba”. Chỗ đó mấy người nước ngoài tới nhiều lắm. Thằng bồ bên Mỹ gặp em ở đó, nó gửi thư về đấy cho em. Em nhận thư rồi cất một chỗ chớ đâu có biết chữ mà xé ra đọc. Nghe mấy chị nói có mấy anh sinh viên vừa về xóm, mở lớp dạy ngoại ngữ nên em đem qua nhờ đọc giùm. Em ráng biết đọc, biết viết để biên thơ biểu nó bảo lãnh em qua đó!

Hà lại hỏi:

-Tiếng Mỹ có khó hông thầy.

Công lắc đầu:

-Không đâu, nếu Hà cố gắng, mỗi ngày mỗi học thì chừng năm, ba tháng là đọc, viết được liền.

Dự nói:

-Mầy có nổ không vậy? Mầy còn tới lớp nữa thì lấy thì giờ ở đâu mà dạy Hà mỗi ngày?

Công nói:

-Tụi mình thay phiên nhau. Hể đứa nào rảnh là phải dạy cho Hà. Phải ráng giúp cho Hà học cành nhanh càng tốt.

Dự bỗng đưa tay vỗ vào ngực mình một cái bốp, cố thu hút sự chú ý của Hà rồi dùng ngôn ngữ sặc mùi kiếm hiệp:

-Đoàn Dự nầy sẽ truyền hết võ công, để Hà cô nương giết sạch bọn ác ma và lục lâm thảo khấu, trừ họa cho giới giang hồ.

Tâm cũng rít lên một tiếng dài nghe rùng rợn, âm u như kêu ma gọi quỷ:

-Ta sẽ giúp cho cô nương thâu tóm linh hồn và túi tiền của các tên tỷ phú Bill Gates, Lary Page, Sergey Brine…

Hy sửa lưng:

-Làm gì có cơ hội đó! Sao mầy hổng kể tên mấy thằng cha đang giàu nhứt Việt Nam.

Dự hùn vô:

-Mầy đúng là cái thằng mất gốc. Tôn thờ ngoại bang. Mầy có biết các tỷ phú nước mình không hề thua kém ai hông?

Tâm gật đầu:

-Tao biết, nhưng ngu sao mà nói!

Bốn tên ngẫm nghĩ một lát, rồi cùng gật đầu:

-Ừ hén!

Tánh và Hy tuy không đưa ra tuyên ngôn như hai tên kia, nhưng vỗ tay chan chát, rất lớn, rất lâu để hưởng ứng.

Công chấm dứt cơn phấn khích ấy bằng một câu hỏi:

-Tụi bây có đói bụng chưa?

Cả bọn cùng gật đầu, cùng đáp:

-Đói!

Công giục:

-Đói thì làm cho lẹ lẹ đặng kịp cúng rồi ăn chớ!

Hà chợt nhớ là mình có mua điểm tâm cho họ nên vội lấy trong chiếc túi màu đen ra một cái bịt đựng năm trái bắp. Cô đưa cho Dự, Tâm, Tánh, Hy mỗi người một trái, lột trái còn lại rồi mới đưa cho Công.

Dự phản đối:

-Hà không công bằng. Tại sao “cưng” thằng Công hơn bọn nầy?

Hà đáp tỉnh queo:

-Tại thẩy là thầy ruột của em mà!

Công không cầm mà bảo Hà:

-Hà để vô dĩa đi, tui mắc tréo cánh gà chưa ăn được đâu.

Thấy Công bẻ ngược hai cái cánh gà, cho chúng ngoéo vào nhau rồi nhét cái đầu vô chính giữa. Cái đầu gà cứ ngã qua một phía, Công phải chỉnh tới, chỉnh lui hoài… Hà ngứa mắt bèn hỏi:

-Bộ để nguyên mà cúng không được sao thầy?

Công đáp, giọng dứt khoát:

-Gà cúng phải tréo cánh, phải làm cho đẹp để thể hiện lòng trân trọng của mình.

Tréo cánh xong, Công lại dùng dao cắt cái gân ở đầu gối của con gà, bẻ ngược lên, cắm mấy cái móng lên lưng để chúng nằm yên cho vừa đẹp, vừa gọn.

Hà nói:

-Tội nghiệp con gà quá, chết rồi vẫn còn bị làm tình, làm tội!

Dự phản đối:

-Chết rồi mà còn được trang điểm cho đẹp, được để lên dĩa một cách trịnh trọng thì sướng quá trời chớ khổ cái gì. Con người đâu có được như nó!

Hy nói:

-Bây giờ có rồi đó mầy. Mấy nhà tang lể họ có nhân viên trang điểm cho thân chủ thiệt đẹp trước khi an táng. Nếu mầy thích thì nhớ trối lại để con cháu nó làm cho.

Nồi cháo bắt lên bếp đang sôi bùng.

Công bảo:

-Hà hứng một ca nước đổ vô giùm.

Hà ngạc nhiên:

-Nước đang sôi sao không cho gà vô đặng chín cho lẹ vậy thầy?

Công giải thích:

-Nước nóng hổn mà cho vào liền thì da gà dễ bị rách lắm!

Rồi hỏi:

-Hà có mua ớt không?

Hà đáp:

-Làm sao mà thiếu được.

Cô lấy một gói nhỏ đựng chung cả ớt lẫn tỏi đưa ra. Công lựa một trái to nhất, liếc thấy Dự đã lột xong bó hành lá, đang ngồi chơi xơi nước liền bảo:

-Mầy chạy lên gác lấy cho tao mượn cây dao rọc giấy của mầy coi.

Dự hỏi:

-Chi vậy?

Công đáp:

-Tao tỉa trái ớt nầy thành bông, một lát cắm lên lưng gà để cúng cho đẹp.

Dự vùng vằng:

-Nhiều chuyện!

Rồi không thèm nhúc nhích cái cẳng.

Hà muốn xem Công trổ tài nên nói:

-Để em đi cho.

Công vội ngăn:

-Hà đừng đi, ở trển bầy hầy lắm!

Rồi vừa nguýt Dự một cái vừa chạy u lên gác.

Hà nhìn Công thao tác bằng tia mắt thán phục. Chàng rạch những đường dao sắc ngọt từ đuôi trái ớt lên gần đến cuống, cố lách thật nhẹ để tách chúng ra khỏi cùng giữ nguyên cái ruột có hột bám vào. Công đặt trái ớt đã tỉa vào cái tô đã đổ ngập nước. Nó từ từ biến thành cái bông với những cái nhánh tách ra, uốn cong với cái nhụy ở giữa, trông rất đẹp, giống na ná cái bông bụp, loại ở quê bà con thường trồng làm hàng rào.

Hà trầm trồ:

-Ông thầy khéo tay ác.

Khi gà đã chín, Công vớt ra rồi đưa ngay vào vòi nước để rửa.

Hà lại hỏi:

-Gà luộc chín rồi, tại sao còn phải rửa?

Công lại phải cắt nghĩa:

-Làm như vậy cho cái da nó giòn.

Nồi cháo đã nhừ, Công nhắc xuống. Trước khi đặt cái chảo tay cầm lên bếp để làm hành phi, chàng hỏi Hy:

-Mầy xắt xong chưa, sao lâu quá vậy?

Hy đưa nguyên cánh tay lên gạt mồ hôi trên trán rồi cự:

-Mầy có giỏi thì xắt đi, sai tao làm chi rồi chê chậm.

Hà nghe vậy thì đến xem Hy đã xắt tới đâu.

Cô bỗng kêu lên:

-Trời đất ơi!

Bốn chàng trai nghe cái giọng thảng thốt ấy thì hết hồn ngỡ là đã xảy ra đại họa. Họ đinh ninh rằng Hy đã làm hư đống củ hành, hay bị đứt tay rồi để lại một vũng máu lên đó, nên lật đật chạy đến. Trên tấm thớt là những lát củ hành được thái mỏng dính đến độ không còn trọng lượng, đều tăm tắp.

Dự thở hắt ra, nói bằng giọng thán phục:

-Mầy là một thiên tài thái củ hành. Trong tương lai sẽ là một bác sĩ ngoại khoa số một!

Lúc trang trí cả bọn lại bất đồng quan điểm: Công, Hy, Tánh thích gắn cái bông trên lưng. Hà, Dự, Tâm lại thích cho con gà ngậm cái bông cho đẹp. Nhờ Hà cãi rất hăng nên bọn họ thắng.

Mâm cúng trông rất tươm tất, sang trọng. Thế nhưng vì thiếu bàn nên họ phải kê cái mâm lên mấy cục gạch. Cái lon sữa bò dùng đong gạo được biến thành lư hương. Kiếm không ra cát để đổ vào nên Tâm cắt bìa tập đậy lên rồi đâm sẵn ba lỗ để lúc cúng cắm nhang vào.

Công lấy báo cũ lót xuống đất thay chiếu. Chàng đốt hai cây đèn cầy cắm hai bên lon nhang, đốt ba cây nhang đưa cho Hà rồi nói:

-Hà vái đi.

Tâm ngăn lại:

-Ông thầy cúng trước rồi mới tới học trò.

Hà trả nhang lại cho Công. Công đưa ba cây nhang lên ngang trán khấn khứa rất thành kính.

Chẳng biết Hà tinh nghịch hay vì đói bụng nên muốn cúng một lượt cho lẹ. Cô bước đến đứng cạnh Công rồi chấp tay hỏi nhỏ:

-Ông tổ tên gì vậy thầy?

Công đáp:

-Ông tổ chung cho cả nước là Vương sĩ Nhiếp. Còn ông tổ của riêng của người miền nam là Võ trường Toản.

Hà hỏi thêm:

-Còn ông tổ tiếng Mỹ?

Công bí, chàng chữa quê bằng cách rầy Hà:

-Mình là người Việt, chỉ cần vái ông tổ của mình là được rồi.

Để khỏi mích lòng Hà vái tên cả hai vị, giọng hết sức thành khẩn:

-Con xin hai ông tổ Vương sĩ Nhiếp và Võ trường Toản phù hộ cho con mau biết chữ Việt, chữ Mỹ.

Chờ Công vái xong, cắm nhang vào lư hương đàng hoàng, chuẩn bị lạy là Tâm liền xướng to:

-Nhứt bái thiên địa.

Công quay lại trừng mắt rồi mới quỳ xuống lạy.

Tâm làm lơ, đọc tiếp:

-Nhị bái cao đường.

Công đưa tay lên dọa đánh.

Tâm chạy vừa hét:

-Phu thê giao bái… ái…ái…ái…!

Trừ Công và Hà ra, ai cũng cười nghiêng ngã. Mặt Công quạu đeo, chàng giận Tâm vì đã làm vơi bớt tính thiêng liêng, chế nhạo lòng thành của cả hai.

Tâm biết mình đùa quá trớn nên nói:

-Xin lỗi nghen. Tại tao thấy hai thầy trò tụi bây xứng…

Tánh đấm nhẹ lên lưng Tâm rồi nói:

-Anh càng nói càng trật, thôi đừng cố chữa lỗi nữa.

Tâm tiu nghỉu, cố vớt vát:

-Ai biểu tụi nó làm giống như cô dâu chú…

Lần nầy Tánh xòe tay đập cật lực vào lưng Tâm nghe đến chát tai.

Tâm quay qua sừng sộ:

-Đau! Sao đánh hoài vậy?

Công bật cười, chẳng hiểu là cười thật hay muốn cắt gọn cái mối dây lòng thòng đã bắt đầu rối rắm. Hà cũng cười thế là cả bọn cùng cười. Những nụ cười thường có tác dụng của một chất keo. Chúng kết dính cái niềm vui đang bị sức mẻ của họ liền vo như cũ.

Ai nấy cùng trông cho nhang tàn nhanh nhanh. Có lẽ thấu hiểu và cùng tâm trạng ấy nên Hà mua loại nhang ngắn nhất, dài chừng hai tấc.

Chẳng mấy chốc nhang đã tàn. Cả bọn mừng khắp khởi. Công vừa thanh toán xong trái bắp của mình, còn no, muốn ghẹo họ nên cứ đứng tỉnh rụi.

Đã vậy còn nói:

-Cúng bằng cái loại nhang nầy nhanh quá, không biết mấy vị tổ có kịp thưởng thức hay không?

Rồi lấy thêm ba cây nhang nữa định đốt.

Tâm lật đật chặn tay lại nói:

-Mầy mà bắt tụi tao chờ nữa là huynh đệ tương tàn đó!

Công nói:

-Không cúng thì thôi, đã cúng thì phải cúng cho đàng hoàng, cái kiểu ăn gian nầy là không có tốt, không thể hiện lòng tin nên thầy tổ đâu có độ.

Tâm vốn biết cái chuyện cúng tổ nầy là do Hà chủ trương, Công chỉ hùa theo thôi mà bày đặt… nên nổi nóng. Trừng mắt nhìn Công mà hỏi:

-Mầy có tin là mình cúng như vậy là được tổ độ hay không? Rồi nhờ vậy mà ông thầy nói tới đâu là học trò hiểu tới đó. Mầy thì dạy ro ro còn Hà thì học rót rót hả?

Công đáp:

-Cho dù không độ cũng không làm hại, không ảnh hưởng…

Tâm cắt ngang:

-Sao mầy biết không ảnh hưởng. Tao nhớ có lần mầy nói là đức tin che mờ chân lý. Mầy còn nói rằng các nước châu Á, châu Phi…Sở dĩ nghèo, chậm tiến hơn châu Âu, châu Mỹ vì tin tưởng, dựa giẫm vào quyền lực của các vị thần quá mức, không chịu khai thác hết khả năng của bản thân họ kia mà!

Công cãi:

-Mầy phải phân biệt sự mê tín với lòng tri ân, trân trọng. Tao cho rằng cúng tổ cũng giống như cúng cửu huyền của mình. Những vị đã khai sáng, đã để lại cho chúng ta những di sản về tinh thần cũng như vật chất. Đây là những dịp thể hiện lòng kính trọng, biết ơn, đối với tiền nhân, rất đáng được khuyến khích. Nó mang nét đẹp của một nền văn minh nặng tính nhân bản. Nó giúp con người ngày càng gắn bó với nhau hơn. Nó làm cho cái bộ rễ tinh thần của chúng ta bám sâu, lan rộng vào xã hội. Ngược lại, những nghi lễ phát xuất từ lòng mê tính chỉ khiến người ta u mê, bạc nhược. Mầy có thấy giới trẻ hiện nay, càng có học thì càng xa lìa nguồn cội. Có mấy đứa biết tên ông tổ của nghề dạy học? Có khi còn không biết tên ông cố, bà cố của mình. Có người càng được học cao lại càng xem thường những giá trị có tính truyền thống của người xưa để lại.

Ngừng lại một lát Công nói:

-Tao chưa dạy Hà một chữ nào, mà đã học từ Hà một bài học hết sức quý báu. Bữa cúng tổ nầy do Hà nghĩ ra chớ nào phải tao.

Hà đính chánh:

-Thật ra nếu hỏi em có tin tổ độ hay không, em cũng chưa chắc trả lời là mình tin tưởng hoàn toàn. Em chỉ mượn cớ cúng để ra mắt và làm quen với cả nhà thôi! Nhưng khi đứng trước bàn thờ, em thấy xúc động thật sự, thấy vui vẻ, phấn chấn và lòng tự tin tăng lên nhiều lắm.

Dự đang đói meo nên nói:

-Cúng như vậy là đủ rồi. Các vị tiên, thánh chỉ ngửi hương để chứng giám thôi, có nhai nuốt như người trần mắt thịt đâu mà lâu!

Tánh chêm vô:

-Mầy coi ba cây nhang đều có cái tàn nhang cong vòng hết kìa. Hai ông tổ của mình với ông tổ tiếng Mỹ đã chứng giám tấm lòng thành của hai thầy trò bây rồi đó!

Hy cũng biểu đồng tình:

-Thôi xé gà ra trộn gỏi đi mầy! Bộ mầy không thấy thằng nào cũng đang ở trong tâm trạng vô cùng "bức xúc" hay sao? Để càng lâu mầy càng bị nguyền rủa, càng tổn đức, càng... Không khéo lại bị đánh hội đồng rồi tổn thọ thêm. Có khi còn bỏ mạng một cách oan uổng nữa!

Công phì cười, không đốt thêm nhang, bước lại bàn cúng xá ba xá rồi kêu Hà:

-Hà xá đi!

Hà vừa xá xong là Tâm bưng dĩa gà vô bếp liền, chưa kịp đụng tới là Công kêu:

-Rửa tay cho thiệt sạch đi mầy.

Tánh lật đật ra tay ngăn cản cái ông anh quá sốt sắng của mình. Giựt cái dĩa gà Tâm đang cầm lại, giữ khư khư bằng cả hai bàn tay rồi nói:

-Thằng Công nó rành mấy chuyện nầy lắm để cho nó làm đi! Anh đừng có đụng tay vô.

Tâm cự:

-Xé gà chớ cái làm cái giống gì mà rành với không.

Công nói:

-Mầy xé tùm lum là thịt bầy nhầy không ngon, phải coi theo sớ mà xé.

Tâm nghe vậy thì dội liền, phủi tay:

-Thôi mầy làm đi!

Cả nhà chỉ có hai cái thau, cái lớn nhất để giặt đồ, cái thau trọng trọng để rửa đủ thứ. Hà thấy Công dùng cái thau ban nảy dùng rửa gà, rửa rau, rửa... để trộn gỏi thì hỏi:

-Bộ trộn gỏi trong cái thau nầy sao? Nhà thầy không còn cái nào nữa hả?

Công cười cười, đưa tay gãi gãi đầu, mặt ngường ngượng, đáp:

-Tụi tui ăn uống đơn giản lắm! Mì gói nhiều hơn cơm, cho nên đâu có cần sắm nồi, nêu, thau rỗ chi cho nhiều.

Tánh quan sát Hà một cách kín đáo, thấy cô nhăn mặt thì cười nhẹ.

Cái mâm được đặt trên nền gạch, cả bọn ngồi xếp bằng chung quanh. Bốn chàng trai nhường Công ngồi bên phải Hà, bên trái cô Tâm đã nhanh chân chiếm giữ.

Hà mời:

-Xin mời quý thầy cầm đũa.

Dự gõ đũa lên miệng chén để cả bọn chú ý rồi nói một cách trịnh trọng:

-Bữa cháo gà hôm nay là nhờ công sức của Công và Hà. Xin cám ơn hai thầy trò. Chúc cho Hà học thiệt là giỏi, nhanh chóng gom hết chữ bỏ vô túi.

Cả bọn vỗ tay ào ào khiến Dự nheo mắt hiu hiu, tự khen là mình là người biết cách cư xử có giáo dục. Ngược lại Công và Hà không khỏi đỏ mặt vì mắc cỡ và cảm động.

Nhờ có sự hiện diện của một cô gái đẹp nên năm tên đều ra vẻ từ tốn. Họ không dám phát huy hết thực lực, vừa ăn vừa giỡn như quỷ sứ giống mọi ngày.

Thế nhưng cái máu tếu trong Tâm không chịu nằm yên mà bắt đầu trổi dậy.

Gắp cái đầu gà vào chén Công, Tâm nói như ngâm:

-Trai thời trung hiếu làm đầu.

Rồi gắp miếng huyết và phao câu cho vào chén của Hà, đọc tiếp:

-Gái thì tiết hạnh, phao câu giữ mình.

Câu nói đùa ấy lại khiến Công lo lắng, lại nhìn Tâm bằng đôi mắt trách cứ.

Dự hăm he:

-Bớ cái thằng Tâm kia, hãy liệu cái thần hồn! Đừng có ỷ lại vào pháp thuật cao cường của mình rồi tỏ ra khinh xuất. Không biết chừng ông Nguyễn đình Chiểu cũng được hai ông tổ chủ nhà rủ tới dự. Nghe mầy đem hai câu thơ của ổng ra trộn gỏi. Ổng nổi sùng rồi bẻ cho cái mặt mầy quay ra sau lưng đó!

Tâm cười:

-Bậc vĩ nhân ai mà để tâm ba cái chuyện nhỏ nhặt mầy ơi!.

Công thấy Hà nhìn chầm chập cái phao câu trong chén một cách ngán ngẫm thì hỏi:

-Hà có ăn được nó không?

Hà lắc đầu.

Công liền gắp qua chén mình rồi thế vào cái đùi gà, nói:

-Để tui ăn giùm cho, Hà ăn món nầy nè!

Tâm cự nự:

-Sao mầy dám ăn cái phao câu của Hà?

Câu nói hàm hồ của Tâm khiến Công lại sợ Hà suy diễn lung tung rồi giận, nên nhìn cô bằng tia mắt áy náy như người có lỗi.

Bắt gặp tia nhìn ấy, Hà bỗng cảm thấy lòng mình ray rức quá. Lần đầu tiên Hà được một người con trai quý trọng đến vậy. Hà xúc động rưng rưng và tràn trề hối hận. Cô muốn dừng ngay cái trò đùa mà mình đang bắt đầu nầy lại, trước khi nó tiến quá xa.

Tâm biết mình đã lỡ lời nên cố chuộc lỗi, định mở miệng khen chén nước mắm Hà làm ngon lắm. Thế nhưng vừa động môi thì đã bị một bàn tay đè chặt cái miệng.

Dự nói như năn nỉ:

-Tao lạy mầy! Mầy làm ơn ăn thôi, đừng có nói tiếng nào giùm tao!

Cái hoạt cảnh ấy khiến Hà không nín được, bật cười khanh khách. Nhờ vậy sự ngượng ngập vừa hình thành được nhanh chóng đánh tan.

Cả bọn chỉ chờ có vậy là tiếp tục tập trung vào cái việc ăn, nói và cười.

Tâm lại quên mất lời dặn dò của Dự, vẫn là người khai khẩu đầu tiên:

-Ước gì ngày nào cũng có một nồi cháo gà như vầy.

Dự nói như trút gánh nặng:

-Dễ thôi! Mỗi ngày mầy góp vô năm chục ngàn là được liền.

Tâm cười khổ:

-Vậy là ăn được mười ngày rồi bơ mỏ.

Hà dựa trên mấy câu đối đáp ấy rồi phỏng đoán số tiền họ được cung cấp hằng tháng. Cô bỗng chạnh lòng. Vậy là khác xa với điều cô nghĩ. Họ bắt buộc phải ở xóm nầy vì nghèo chớ nào phải thuộc loại đồi trụy.

Hà lại cảm thấy có lỗi, lại hối hận vì nghĩ xấu cho họ. Cô muốn chuộc lỗi nên ngỏ ý giúp bằng cách giới thiệu việc làm cho họ.

Cô hỏi:

-Mấy anh có định tìm việc làm thêm không? Em giới thiệu cho.

Cả bọn nhao nhao:

-Làm việc gì? Có khó không? Lương hậu không?

Hà đáp:

-Phục vụ nhà hàng, chỉ bưng thức ăn cho khách. Lương tương đối, nhưng phải nghe, nói được tiếng Anh lưu loát thì người ta mới chịu thuê.

Tâm thở dài:

-Bồi bàn! Cái công việc đó mà cũng đòi giỏi ngoại ngữ… Thời buổi gì mà xin làm cái giống gì cũng bắt buộc phải biết tiếng Anh hết vậy trời!

Hà cắt nghĩa:

-Tại chỗ đó chuyên phục vụ cho du khách.

Dự bắt bẻ:

-Đáng lẽ họ tới nước mình thì phải học tiếng Việt chớ!

Tánh chép miệng:

-Tủi cho cái dân An nam mít của mình quá!

Hy cắt nghĩa:

-Tiếng Anh bây giờ đã trở thành ngôn ngữ toàn cầu rồi. Họ đến nước mình, muốn tiếp họ mình phải nói tiếng Anh. Mình mà đi du lịch qua nước họ, hoặc các nước khác muốn người ta hiểu, cũng phải nói tiếng Anh.

Tâm trách:

-Tại cái ngành du lịch mà tiếng Anh trở nên cần thiết hơn bao giờ hết.

Công lắc đầu:

-Không riêng gì lãnh vực du lịch đâu. Bây giờ trong tất cả các ngành, cái vị trí quan trọng nhất đều dành cho người giỏi ngoại ngữ.

Tâm nói:

-Tao thì thấy mấy CEO đó bắt buộc phải có cái khả năng nầy.

Công hỏi:

-Khả năng gì?

Tâm đáp, dứt khoát:

-Giao tiếp!

Hy gật gù:

-Chí lý! Bởi vậy cho nên khi đi phỏng vấn, nhứt là ở các công ty nước ngoài. Cái thằng có cái bằng loại giỏi lại rớt mà cái thằng trung bình lại đậu.

Tâm cao hứng đăng đàn phát biểu thêm:

-Còn nữa, khi ra đời những đứa có thành tích học tập xuất sắc lại ít thành công hơn những đứa trung bình. Tại vì sao tụi bây biết không?

Cả bọn nhao nhao:

-Tại sao? Tại sao?

Tâm khoái chí:

-Tại vì tụi nó chơi với sách vở nhiều hơn bè bạn. Tụi nó dở giao tiếp với hơn mấy thằng kia. Xem ra bây giờ muốn thành đạt, ngoài nghiệp vụ ra tụi mình phải giỏi tiếng Anh nhưng quan trọng nhứt là phải giao tiếp tốt.

Dự nói:

-Tao thì cho là việc giỏi ngoại ngữ quan trọng hơn hết! Chắc tao phải đóng tiền cho thằng Công rồi bắt chước Hà làm học trò của nó. Sau nầy cho dù có nằm ở bộ phận giao tiếp hay không, ngoài nghiệp vụ ra, tao mà muốn thăng tiến ắt bắt buộc phải biết tiếng Anh. Nó chính là cái thang, muốn leo cao chót vót thì phải vịn vào thôi.

Tánh thở dài:

-Biết vậy tao theo ngành của thằng Công cho sướng. Học Tài chánh kế toán, mai mốt suốt ngày cứ ngồi nhìn mấy con số, riết rồi chắc khùng luôn.

Công an ủi:

-Mấy cái ngành đó là ngon hạng nhứt nghe mậy. Mầy mà làm kiểm toán là làm giàu nhanh chóng, là đi máy bay chớ không có cuốc bộ như tụi tao đâu!

Tánh thở dài:

-Đồng tiền đó nặng mùi lắm mầy biết không? Tao nghe mấy tiền bối nói va chạm với đồng tiền riết rồi ai cũng bán linh hồn cho "bác" hết. Mấy cái công ty quốc doanh, bị mấy chả rút ruột, lỗ te tua, vậy mà nớm tiền rồi năm nào cũng báo khống là lời. Còn công ty tư nhân cũng nớm tiền nhưng để được báo cáo lỗ.

Hy thở dài:

-Xã hội mình còn cái lãnh vực nào chưa bị tha hóa không ta?

Công đáp:

-Tao thấy hình như chỉ có ngành giáo dục…

Dự bật cười hô hố rồi nói:

-Bộ mầy không có đọc báo hay sao mà nói nghe như từ cung trăng rớt xuống vậy? Bộ không nghe hai chữ “chạy trường” hả?

Công ỉu xìu.

Hy bỗng ngồi thẳng lưng, đưa tay vỗ vào ngực bồm bộp và nói:

-Chỉ có cái ngành của tao là còn coi được được, làm ăn đàng hoàng nhứt trong cái đám lộn xộn.

Dự xí một tiếng dài thòng rồi nói:

-Cái đồ trơ trẽn, nói mà hổng biết mắc cỡ!

Hy cự lại:

-Mắc cỡ cái gì? Bộ tao nói không đúng sao?

Tánh nói:

-Không phải mầy nói không đúng mà là nói sai!

Hy gặng:

-Sai chỗ nào?

Tánh đáp:

-Mầy tới nhà thương hoài, bộ hổng thấy khám bệnh xong. Ai ra về đều xách theo cái túi to đùng, đựng một đống giấy xét nghiệm với một bọc thuốc bự bành ky sao?

Hy đáp:

-Thì phải xét nghiệm mới tìm ra bệnh chớ.

Tánh mỉa mai:

-Chớ không phải kiếm cớ để vắt máu bệnh nhân hả? Bệnh gì không biết! Có cần thiết hay không cũng phải làm ít nhứt ba món: Chụp hình, siêu âm, thử máu. Mấy ông bác sĩ bị tụi trình dược viên xinh như mộng dụ dỗ. Vừa ăn huê hồng vừa được vui vẻ nên kê đơn cả đống toàn là ba cái thuốc giá trên trời.

Dự thở dài:

-Rốt cuộc ai cũng biến thành cái máy đếm tiền hết ráo!

Công lại thở dài sườn sượt nói:

-Theo cái đà nầy tao thấy con người ta càng sống lâu càng tạo tội.

Hy hỏi:

-Tại sao tội?

Công đáp:

-Bộ mầy không biết là cái con đường đua mang cái tên" danh" và "lợi" nầy không có đích đến hay sao? Họ càng có càng muốn nhiều hơn, cho nên càng độc ác hơn.

Tâm bàn thêm:

-Suy rộng ra, nếu mục đích con người ta là kiếm tiền, thì mấy cha nội ngồi trên chóp bu, càng già càng tham, càng có kinh nghiệm, càng nhiều vây cánh, càng là mối nguy cho đất nước.

Dự đưa tay vò cái đầu của Tâm cho tóc dựng đứng lên hết rồi khen:

-Cái thằng miệng đít vịt xiêm nầy, bữa nay sao ăn nói ra vẻ "có học" dữ vậy ta!

Hà ngó Dự, thắc mắc:

-Tại sao gọi là miệng đít vịt xiêm vậy thầy?

Dự xúi:

-Đâu Hà hỏi ông thầy ruột của mình, coi nó có biết không?

Hà quay mặt về phía Công.

Công cắt nghĩa:

-Câu nầy bà con nông thôn hay dùng để rầy những đứa bạ đâu nói đấy. Tại cái tụi vịt xiêm đó, chúng nó cứ vừa đi, vừa "phẹt" tùm lum.