- 2 -
Cường Lì không dám nghênh ngang như mọi khi. Nó không dám quay về trường vì học sinh sắp vào học, còn ra chợ đón đàn em lấy tiền bỏ mối thịt hoặc bán rẻ thịt thì nó không dám, bởi có thể anh bảo vệ đã báo cáo sự việc lại với công an và nó mà lò dò ra chợ thì bị tóm ngay. Không dám quẩn quanh ở phường 14, nó đành “tếch” qua rạp Văn Cầm [2] đợi đàn em. Chẳng lâu la gì, mấy thằng nhóc bụi đời đã tìm đúng cái quán cà phê bình dân, nơi nó ngồi bó gối đợi tiền. Vừa sà vô bàn, một thằng nhóc lặp bặp:
- Chết mẹ rồi đại ca! Đại ca đánh chi vậy cho khổ tụi nầy?! Cha bảo vệ ruồng khắp chợ Mới, bô bô với mấy bà hàng thịt rằng hễ ai mua thịt của tụi mình là chả sẽ báo công an. Đó là thịt, lòng ăn cắp. Ai mua sẽ bị tội. Khổ! Chả hổng chịu về, cứ đứng quanh trong chợ, tụi em đành ôm mớ thịt, lòng, ngầu pín chuồn lẹ.Cường Lì cau mặt:- Chịu thua hả Mến?Ít khi thằng Cường nói với đàn em bằng giọng đó. Bữa nay thì khác. Nó chưa có gì vô bụng từ sáng tới giờ.Thằng Mến cười khì, chỉ một thằng ốm nhách, đen thui đang cặm cụi thổi ly cà phê cho mau nguội, nói:
- Nhờ thằng Ròm nên cũng giải quyết sạch, đại ca! Như vậy nghĩa là đã thanh toán xong mọi thứ và có tiền, thằng Cường cười toe:- Sao hay vậy mầy, Ròm?Thằng Ròm co người lại, xua tay:- Hông phải em tài giỏi gì đâu! Nhờ con Sương Góa đó!
- Cái gì Sương Góa? - Thằng Cường như bị điện giựt
– Con Sương nào? Phải con nhỏ bị cha bảo vệ bắt gặp... ký thịt hôn?- Nó chớ ai nữa! – Thằng Ròm thở ra – Nó với má nó gom gọn mớ đồ của em, đi có một lát là giao bạc liền hà.... Hông có con Sương Góa bữa nay “đen” là cái chắc! Cường Lì móc một điếu thuốc thơm, châm lửa rồi im lặng nhả khói. Nó nghĩ tới cái con nhỏ đen thui, còm ròm như thằng Ròm đang ngồi trước mặt nó. Sau vụ hồi đêm chắc chắn con Sương sẽ không dám đến lò mổ nữa, cũng như nó thôi. Chà, điệu nầy nó phải “ém” một thời gian, cha bảo vệ sẽ không tha nếu thấy nó lò mò tới lò mổ. Cái đầu óc đầy những tính toán của nó hoạt động lia lịa rồi nó ngó thằng Ròm
- Sao mầy gọi con Sương là Sương Góa?
- Thì... má nó là bà Tư Góa, em gọi Sương Góa cho dễ biết vậy mà.
- Đồ ngu! Nó có chết chồng đâu mà mầy kêu nó góa nầy góa nọ. Vậy mà cũng bày đặt đặt tên. – Thằng Cường nạt – Nghe tao nói đây, tối nay tụi bây kêu thêm thằng Hai Ổi, thằng Tỉa Lé đến lò mổ rồi làm công chiện thường nhựt. Tao sẽ núp bên kia đường để đợi. Ở bển là Tân Bình, cảnh sát họ hổng làm gì tao đâu. Mẹ, thằng bảo vệ nầy bữa nào tao tính chả đẹp.
- Thôi, cho em xin đi đại ca! – Thằng Mến vội vã nói – Bộ đại ca tính bỏ luôn lò mổ hả? Nhịn nó chút có chết ai đâu? Gây chiện ra chi khổ cho tụi mình thôi.
- Ừa! Em cũng thấy như vậy đó.
- Thằng Ròm vừa húp cà phê kho vừa nói.Cường Lì ngồi im, ngó mông lung ra con đường Võ Di Nguy [1] tấp nập xe cộ hồi lâu rồi thủng thỉnh gật đầu:
- Tụi bây nói có lý. Nhưng hổng chơi nó, nó càng làm tàng với tao nữa. Tối qua tao dạy nó vậy cũng tạm đủ. Tụi bây tìm cách mà nói với nó: đừng đụng vô thằng Cường Lì nầy. Tao hổng cha hổng mẹ, bất quá đi ăn cơm tù là cùng. Chớ chả thì còn con bồ chưa cưới đó. Liệu hồn.
Hai đàn em Cường Lì dạ rân. Thằng Ròm móc túi lấy xấp bạc đưa cho đại ca, giọng hể hả:- Thiệt, con Sương Go... à, nó tốt quá chừng!
Thằng Cường sầm mặt nhìn đàn em làm thằng Ròm sợ hãi:
- Xin lỗi đại ca, tại em quên!
- Như cũ hả? - Cường Lì cầm tiền hỏi- Không! Hơn được ba ngàn bạc.
Con Sương nói má nó bán cái “ngầu pín” được giá lắm! – Thằng Ròm đáp. Gương mặt thằng Cường tươi trở lại, nó cười nói:
- Chia như mọi bữa... dư ba ngàn, đem cho con Sương.
- Cái gì? – Cả thằng Mến lẫn thằng Ròm như nhảy dựng lên khi nghe đại ca phán một câu xanh rờn. Từ trước tới giờ đàn anh chúng chỉ có chôm chỉa, lấy của người chớ có cho ai bao giờ. Nay sao lạ vậy? Thằng Mến bán tín bán nghi:
- Cho con Sương... ba ngàn hả đại ca?
- Mầy đâu có điếc, phải không? – Thằng Cường nheo mắt – Đem chia tiền cho tụi nó đi. Tao còn ngồi đây một lát.Theo lệnh đàn anh, hai thằng nhóc biến đi ngay lập tức. Thằng Cường ngồi phì phèo điếu thuốc, nó nhớ lại cảnh nó “bụp” cha bảo vệ và không thấy ân hận chút nào. Người ta cũng biết trả ơn nó chứ bộ. Vậy ra trên đời nầy đâu phải ai cũng xấu hết, nhứt là những người cùng cảnh ngộ. Ý nghĩ đó khiến nó cười một mình. Chà, con nhỏ coi vậy mà cũng biết điều quá chớ.
Chưa hút hết điếu thuốc thì nó thấy thằng Ròm hớt hải chạy vô quán, theo sau là con Sương đen thủi đen thui. Thằng Cường vô cùng ngạc nhiên. Nó nhìn thằng Ròm vẻ dò hỏi. Con Sương kéo ghế ngồi xuống bàn tự nhiên như ở nhà mình. Thằng Ròm thẩy ba ngàn bạc lên bàn:
- Đại ca, nó hông chịu lấy!
À, ra vậy! Con Sương chê tiền nó ít à? Hay nó còn muốn cái gì khác? Thằng Cường nhíu mày ngó con Sương?
- Sao mầy không lấy?
- Tiền tụi mầy được bao nhiêu mà tao lấy.
– Con Sương ngó thằng Cường – Má tao bán dùm tụi bây mới biết tụi bây bị người ta ăn trên đầu mà có biết gì đâu. Xí! Một cái “ngầu pín” giá đâu có ít, bán rẻ thúi mà cũng bán.
- Ăn thua gì mấy ngàn bạc, miễn có người mua là được rồi.
Thằng Ròm bực bội nói.
.
- Ăn chớ sao không ăn! Mười cái tụi bây được ba chục ngàn, ít gì!? – Con Sương cong môi - Tính như tụi bây, xí...
“Chà, con nhỏ tính mới hay làm sao? Vậy mà mình cứ bạ đâu bán đó, lại bị mấy cha thông đồng chặn hết một nửa chớ. Ngu thiệt!” Thằng Cường nghĩ thầm rồi gật đầu.
- Ừ! Mầy nói có lý đó. Thôi chuyến nầy mầy lấy tạm ba ngàn. Tối mai kiếm khá hơn tao cho nhiều hơn.
- Tao không cần mầy cho. Mầy hơn gì tao mà cho với hông cho! Tiền đó tao không cần đâu, tụi bây lo mà để dành, có lúc cần tới. Tao dìa à.
Con Sương nhổm dậy nhưng tiếng quát khẽ của thằng Cường đã kéo nó ngồi lại.
- Sương! Cầm lấy!
- Tao hông lấy! – Con Sương cứng cổ.
- Tiền nầy không phải cho mầy mà là tao chia cho mầy. Ngày mai mầy nhờ thím Tư bán mớ thịt giúp tao. Tao... tao đang bị kẹt. – Thằng Cường nhỏ giọng.
Con Sương chợt nhớ ra. Đúng rồi, tối qua thằng nầy đã “dộng” anh bảo vệ, nhờ vậy mà nó thoát chạy được. Thằng Cường kẹt là cái chắc. Từ đây nó đâu dám lớ quớ đến khu lò mổ nữa mà “chỉ huy” từ xa thôi. Con Sương liếc mắt nhìn Cường Lì rồi lắc đầu:
- Mầy cũng giúp tao vậy. Hổng có mầy thì tao bị... rồi.
Cường Lì gạt đi:
- Mầy lấy tiền mua gạo đi. Tiền đó cũng có công của mầy nữa mà. Nhớ mai nói thím Tư giúp tụi tao nghen.
Con Sương đành nhét ba ngàn bạc vô túi áo rồi đứng lên.
- Mai biểu thằng Ròm đưa thịt cho má tao.
Thấy con Sương chịu lấy tiền, Cường Lì thở nhẹ, nó cười hỏi hai thằng đệ tử:
- Đưa tiền cho mấy cha trong lò mổ chưa?
- Xong rồi đại ca. Tối nay “u như kỹ”. – Thằng Mến đáp.
- Vậy tụi bây chuồn đi. Tao kiếm gì bỏ bụng rồi vô Văn Cầm [2] đánh một giấc cho đã.
Cường Lì thanh toán tiền cà phê, thuốc lá rồi lặng lẽ lội vô chợ Phú Nhuận. Vừa đi nó vừa huýt sáo, vẻ thanh thản nhứt trần đời.
Chú thích:
[1] Giờ là đường Phan Đình Phùng
[2] Văn Cầm: Rạp chiếu phim ở Phú Nhuận