← Quay lại trang sách

- 3 -

Những ngày sau đó bọn đàn em thằng Cường Lì vẫn làm ăn trót lọt ở xóm lò heo và “hàng” của tụi nó lại được tăng cường thêm những chậu huyết heo, mấy cái đuôi heo mà người Hoa hay mua để nấu với đậu đen trị chứng đau lưng. Dĩ nhiên sự tăng cường đó là nhờ những công nhân giúp sức chớ tụi đàn em thằng Cường Lì thì còn lâu mới “thó” được.

Cường Lì cũng tạm an tâm khi “hàng” của nó được má con nhỏ Sương tiêu thụ giúp. Vì là đàn bà nên thím Tư bán mấy thứ đó cũng khá tiền. Nhưng con Sương bỗng nhiên nẩy ra một sáng kiến. Nó tìm thằng Cường ở cái quán cũ và như thân nhau từ kiếp nào, nó kéo ghế ngồi cạnh thằng bụi đời:

- Ê Cường, bắt đầu từ ngày mai tao sẽ không bán thịt “mối” nữa.

- Cái gì? – Thằng Cường đang ngồi uống cà phê kho với đám đàn em nhảy nhổm lên – Mầy chơi tao hả? Đám đàn em thằng Cường e dè ngó con nhỏ đen thui đang ngồi cạnh sếp.

Con nhỏ ốm nhách nhưng cũng khá xinh, mắt to, mũi cao, miệng trái tim nhưng còn cái mái tóc thì vàng hoe, cháy nắng. Cường Lì đang ở thế kẹt mà con nhỏ tính chuyện gì đây? Nhỏ Sương nguýt thằng Cường một cái thiệt dài rồi nói với giọng dấm dẳng.

- Ai thèm chơi mầy. Hông chịu nghe tao nói gì hết là nổi khùng lên rồi!

- Vậy sao mầy nói hông bán giúp tao nữa?

- Ừ! Tao hổng bán cho mấy mẹ mua “mối” nữa. Mầy biết hôn, mấy mẹ biết đồ tụi mình chôm nên trả rẻ thúi. Mai tao sẽ lấy rổ ra chợ ngồi bán. Mình có nhiều nhỏi gì đâu, vài cái đuôi heo, mấy cái ngầu pín, dăm kí thịt... ba thứ đó tao bán một buổi là hết tuốt. Mà cho mầy hay, tao sẽ bán đúng giá.

- Con Sương nói một hơi như sợ ai tranh nói với nó vậy.Tụi bụi đời trố mắt ngó con Sương.

- Bán đúng giá là sao? Mầy nói khó hiểu thấy bà! – Thằng Ròm hỏi.

- Tụi bây dốt tính quá trời. Nghe tao nói nè, sạp họ bán ký thịt nạc hai lăm ngàn, tao bán hai bốn. Đuôi heo mười bốn ngàn, tao bán mười ba... v. v... vậy hổng đúng giá hả?

Bọn thằng Cường đã hiểu ra, tụi nó đồng “ồ” lên một lượt. Thằng Ròm khoái chí bưng ly cà phê nốc một hơi cạn queo, liếm mép nói:

- Mầy hay quá trời! Bán “mối” họ mua ký nạc của mình có mười ngàn bạc. Trời! Bán “đúng giá” là tụi tao phẻ.Cường Lì ngồi im lặng, nó nhếch miệng cười nhưng mắt nhìn con Sương đầy vẻ biết ơn. Con nhỏ lanh quá trời. Bấy lâu nay tụi nó quơ được gì là bán tống bán tháo, giờ tụi nó đã có một đứa con gái “từ trên trời rơi xuống” giúp. Thiệt số nó hên hết biết. Vậy mà nó nóng tính, tưởng con nhỏ chơi nó. Thằng Cường tỏ vẻ ân hận. Nó nhìn thằng Mến:

- Kêu cho nó tô mì hoành thánh đi. Tao trả!

- Tao không ăn đâu à. – Con Sương la lên – Bộ tụi bây tính “trả ơn” hả?

- Hổng dám trả ơn mầy đâu. Bữa nay đại ca có tiền, hì hì, dư hai cái ngầu pín, hai cái đuôi đủ đãi mầy tô hoành thánh rồi. – Thằng Ròm cười nói.

Cường Lì cũng cười, giọng hiền khô:

- Lát mầy cầm tiền về cho thím Tư nấu cơm dùm tụi tao. Hổm rày tao nghe êm rồi. Cha bảo vệ nghe tao hăm nên tịt ngòi, hổng dám báo công an. Con Sương thấy một người đàn ông bưng tô mì hoành thánh bốc khói nghi ngút bước vô. Ông ta đặt tô mì xuống bàn hỏi:

- Hề, còn ai kêu mì nữa hôn?

Con Sương suýt cười sặc vì giọng nói lơ lớ của người đàn ông. Ông ta là một người Tàu rặc. Cường Lì lạnh lùng:

- Thôi cha! Mười tô rồi còn kêu gì nữa. Tính tiền luôn đi.Người khách trú lấy tiền bỏ đi. Con Sương cầm lấy đũa rồi tự nhiên ăn tô hoành thánh trước đám con trai. Nhưng chẳng có thằng nào thấy chướng cả. Tụi nó biết sẽ còn thọ ơn con nhỏ nầy dài dài. Một thằng nhóc mắt đầy

ghèn, người dơ bẩn, quần áo rách rưới ngồi cạnh thằng Ròm bỗng nói:

- Mai mốt nhờ chị Sương mà tụi em khiếm khẳm. Đỡ quá.

Tự nhiên nghe thằng nhóc gọi mình bằng chị, con Sương đang ăn cũng ngẩng lên, mắt tròn xoe:

- Hổng dám chị đâu! Tao vô băng tụi bây hồi nào?

- Hổng vô băng sao chị bán dùm tụi tui? – Thằng nhóc mắt đầy ghèn hỏi lại.

- Thì tao...- Con Sương ngắc ngứ một hồi. – Tao giúp tụi bây thôi chớ băng biếc gì?

- Hì hì, giúp hết mình vậy là ngon rồi.

Thằng Tư Ghèn nó kêu mầy bằng chị là phải rồi. – Thằng Mến cười cười nói – Phải hôn đại ca?

Cường Lì ngồi lặng thinh. Nó ngầm hiểu câu hỏi của thằng Mến nhưng nó cau mầy lại, giọng bực bội

- Đừng có tào lao nữa! Sương, mai mày đi bán hả?

- Ừa, mai tao ra chợ ngồi. Mầy chịu tao làm vậy không? – Con Sương ăn no căng bụng, hất mái tóc cháy nắng, đáp.

- Thím Tư không nói gì hả? – Cường Lì lại hỏi.

- Nói gì!? Má tao bán rau củ, mượn người ta một chỉ trả lời mười phần trăm tháng đó.

Cường Lì có vay mượn ai bao giờ và có ai dám cho nó vay mượn đâu nên nó không thể hình dung ra con số mười phần trăm lời mỗi tháng mà thím Tư phải trả để có vốn đi buôn. Nó ngẫm nghĩ một lát rồi nói chắc như đinh đóng cột:

- Mầy làm đi, tụi tao sẽ không để mầy thiệt đâu. Tao hứa đó.

Con Sương lúc lắc mái tóc rối bù, vàng hoe nói với giọng buồn buồn:

- Hồi nãy mầy nói mầy hăm nên anh bảo vệ tịt ngòi hả? Hổng dám đâu! Cho mầy hay “công an” biết chuyện mầy đánh ảnh nên có hỏi nhưng ảnh lắc đầu, nói hổng có. Thiệt tao nghĩ hoài mà hổng ra. Bữa hổm gặp tao bán mấy cái thứ mà tụi bây “chôm”, ảnh cũng lờ đi đó.

- Nghĩ quái gì! - Thằng Tư Ghèn xì một tiếng – Đêm nào chả cũng quát tháo ầm ĩ, làm như thịt ở lò heo là của chả không bằng.

- Ừa, đúng đó!

Đám đàn em thằng Cường Lì cũng lên tiếng phụ họa.- Vậy mà cũng nói! Tao hỏi tụi bây, nếu ảnh canh riết tụi bây có lẻn vô cho mấy chú đưa ra được hôn? Hình như ảnh biết mà cố tình lờ cho tụi bây lấy đi. Ảnh mà làm tới, tụi bây đói cả lũ!

Bọn thằng Cường Lì im bặt. Tụi nó thầm công nhận lời của nhỏ Sương rất chí lý nên đứa nào cũng ngồi đực mặt ra, trông ngố hết sức. Thằng Cường uể oải:

- Thôi bỏ chiện cha bảo vệ đi! Mầy lo dìa đi, tụi tao còn tính chút chuyện.Sương Đen đứng ngay dậy, nhìn khắp lượt đám bụi đời:

- Mai đem thịt ra cho tao. Tao dìa à.Khi con Sương Đen vừa bước ra khỏi quán thì bọn Cường Lì chụm đầu lại bàn tán.

Giọng thằng Cường Lì lạnh như băng:

- Tụi bây biết nó ở đâu không?

- Biết chớ đại ca! – Thằng Mến, cánh tay mặt của Cường Lì, mau mắn nói – Nhà nó ở đường Hoàng Đạo, bên Nguyễn Thông đó.

- Băng nó đông không? - Cường Lì lại hỏi.

- Chín mười đứa lận. Dân Hoàng Đạo không hà.

- Chiện nầy căng à đại ca! – Tư Ghèn phát biểu – Tụi nó mà qua lò mổ là đói à.

- Tối hôm qua nó chỉ đứng coi tụi em “mần việc” mà chẳng nói năng gì. Hên là tụi em chưa đụng nó. Thằng Cu Cầu Sạn biết mặt nó mới nói lại với tụi em. Thằng Tài Hoàng Đạo đó cũng đáng nể lắm.

- Thằng Mến nhỏ giọng – Tính sao đại ca?

- Tao phải thu xếp với cha bảo vệ cái đã. Tụi bây cứ làm việc bình thường. Cứ yên chí, có tao ở đó thì chấp mười thằng Tài Hoàng Đạo! – Cường Lì nói chắc nịch. Ánh mắt nó đỏ ngầu, lộ vẻ độc ác - Giải tán đi! Tao phải đi gặp cha bảo vệ gấp.Cô chủ quán chẳng lạ gì những người khách nhí mà ngày nào cũng có mặt ở quán mình, lặng lẽ tính tiền cho bọn thằng Cường Lì. Nhưng tính tò mò cố hữu của con người khiến cô hỏi Cường Lì:- Con nhỏ hồi nãy là gì của cậu vậy?

- Em gái tui, được hôn? – Thằng Cường trả lời cộc lốc rồi xô ghế đứng dậy. Nó rủa thầm: “Đồ nhiều chiện.”

Cô chủ quán đứng ngẩn người ra nhìn thằng nhóc bụi đời biến mất vào dòng người tấp nập qua lại rồi như sực tỉnh, cô thu dọn ly tách, miệng lẩm bẩm: “Vô lý! Thằng nầy mà lại có con em gái đẹp vậy? Dóc tổ!”