- 20 -
Sáng hôm sau, khi anh Phương mở cửa phòng tạm giam thì đám nhóc bụi đời vẫn còn ngủ lăn lóc say sưa. Anh lần lượt đánh thức từng đứa dậy rồi bảo:
- Phía sau nhà có vòi nước, các cậu đi rửa mặt rồi chuẩn bị lên Hội Liên hiệp thanh niên quận với tôi.
Bọn Cường Lì và Tài Hoàng Đạo làm theo lời anh Phương răm rắp. Không đủ xe cộ để đưa hai mươi mấy đứa nhóc đi, anh Phương đành gọi tới bốn, năm chiếc xích lô để tụi nhỏ chất lên qua Hội. Mấy đứa nhỏ tranh nhau ngồi theo băng nhóm của mình, chỉ riêng có thằng Tài Hoàng Đạo và thằng Cường Lì là ngồi chung xe với nhau. Anh Phương phóng xe Honda đi trước tụi nhỏ một khoảng. Ngồi trên xe, hai thằng “đại ca” ngập ngừng mãi mới mở miệng nói chuyện với nhau. Thằng Tài nêu thắc mắc:
- Tại sao mầy lại biểu con nhỏ đen thui đó đem quà cho tao?
- Ồ! Nói thiệt với mầy khi tao làm chuyện đó thì con nhỏ Sương nó phản đối dữ lắm, cả đám đàn em của tao nữa. Tại sao tao làm vậy hả? Nói thiệt với mầy, tại mầy chơi ngon, mầy hổng khai tên tao, tao khoái mấy thằng quân tử vậy đó. Với lại... tao cũng chán cái chuyện thanh toán nhau để giành giựt đất sống lắm rồi. – Giọng thằng Cường Lì trầm xuống, buồn buồn – Tao tứ cố vô thân, có chết cũng chả sao nhưng cái cảnh trốn chui trốn nhủi hay nằm dí trong trại cải tạo là tao đã ngán tới cổ rồi...
“Nó nói đúng!” - Thằng Tài Hoàng Đạo nghĩ thầm - “Nếu tối qua mình hay nó ngoẻo thì thiệt vô duyên! Cái lò heo cũng chẳng còn!”. Nghĩ vậy thằng Tài bật cười nói:
- Tao cứ nghĩ hoài mà đếch biết ai cho tao quà đó. Té ra là “kẻ thù”... hì hì...Thằng Cường Lì quàng tay qua vai thằng Tài Hoàng Đạo, thân mật hỏi:
- Mầy hết giận tao rồi chớ?
- Bỏ chuyện đó đi! Rồi đây tụi mình sẽ có nơi chốn để ở, có trường để học nghề. – Đôi mắt thằng Tài bỗng trở nên mơ màng – Tụi mình sẽ không còn mang tiếng là những thằng du đãng, bụi đời. Và tụi mình sẽ sống đàng hoàng để không bị ai khinh rẻ nữa.
- Ừa! – Thằng Cường cũng hớn hở nói tiếp – Tụi mình đã sai quá trời. Nhờ anh Phương mà mình sẽ được “đổi đời”.
- Bộ chỉ có anh Phương không thôi sao mậy? – Thằng Tài bắt bẻ - Mầy hổng nghe anh Phương nói còn có anh Phong bảo vệ lò mổ nữa à? Với lại cô... cô... Trinh y tá nữa.
Thằng Tài bèn kể chuyện giữa nó với cô y tá Trinh, còn thằng Cường thì kể chuyện anh Phong và anh Phương cho nó nghe. Mải nói chuyện mà xích lô đưa hai thằng tới Hội Liên hiệp thanh niên quận lúc nào không hay. Dặn tụi nhỏ đứng ngoài chờ, anh Phương vào Hội để làm thủ tục cho tụi nhỏ nhập học. Lát sau anh trở ra, bảo:
- Lên xe!
- Ủa!
- Thằng Tài Hoàng Đạo kêu lên – Sao anh biểu đưa tụi tui qua đây học nghề?
- Yên chí! Các cậu sẽ học nghề... ngày mai. Còn bây giờ thì theo tôi về nhà mở của quận. Để tôi còn thu xếp cho xong mọi việc đã!
Thế là mấy chiếc xích lô lại trực chỉ nhà mở của quận.
Người đón đám nhóc bụi đời tại nhà mở chẳng ai khác hơn là anh Phong bảo vệ. Tuy chưa chính thức trở thành người phụ trách của nhà mở nhưng anh đã có mặt để gặp gỡ đám nhóc bụi đời mà chỉ ít lâu sau anh sẽ phải trực tiếp lo liệu nơi ăn chốn ở cho chúng. Nhà mở là một ngôi nhà khang trang nằm ở mặt tiền đường L.V.S. Trong nhà mở có mấy dãy giường có đầy đủ gối mùng, chăn chiếu. Đám nhóc khoái quá nằm lăn ra giường, la hét cười nói om sòm. Nhưng một giọng nói nghiêm nghị đã cất lên:
- Tất cả các cậu đứng lên!
Câu ra lịnh ngắn gọn nhưng có một sức mạnh cực kỳ đã dựng đám bụi đời dậy. Tụi nó ngơ ngác nhìn người vừa nói. Anh Phong – người vừa ra lịnh – nhìn đám nhóc bụi đời, nói:
- Nhà mở nầy là nơi dành cho các em lang thang bụi đời tạm trú, nhưng các em phải nhớ rằng đây là “căn nhà của chúng ta” và không phải ai muốn tự ý làm gì thì làm. Các em sẽ được học nội quy của nhà mở trước khi làm chủ nó.
Đám trẻ ngớ ra rồi đứa nào đứa nấy ỉu xìu như mèo mắc mưa. Nhưng anh Phương đã mỉm cười:
- Sao? Khó chịu hả? Tôi hiểu các cậu chưa thích ứng với cuộc sống nề nếp ngay đâu. Nhưng các cậu phải tập dần cho quen đi.
Thằng Cường liếc nhìn thằng Tài và hai đứa ngầm công nhận lời anh Phương là đúng. Thấy đám đàn em đứng lớ ngớ, thằng Cường nói:
- Tụi bây kỳ quá! Xếp mùng mền lại đi. Nhăn hết trơn rồi kìa!
Lần nầy thì lời nói của thằng Cường không chỉ khiến đám đàn em của nó phải làm mà ngay cả đám đàn em của thằng Tài Hoàng Đạo cũng làm theo. Điều đó không làm cho thằng Tài tự ái một chút nào, trái lại nó còn háy mắt với thằng Cường, cười toe toét.
Cử chỉ thân thiện của hai thằng “đàn anh” không qua được mắt của anh Phương và anh Phong. Hai anh bất giác cũng nhìn nhau, mỉm cười. Và sau đó đám trẻ bụi đời ngồi quây tròn lại với nhau, lắng nghe anh Phong nói về nội quy của nhà mở.
Anh Phương bước ra ngoài, đứng trước cửa nhà mở. Anh nhìn cảnh xe cộ ngược xuôi như mắc cửi mà lòng rộn lên một niềm vui khó tả. Một niềm vui mà chỉ có lòng nhân ái, tình yêu con người mới có thể cảm nhận được.