← Quay lại trang sách

- 19 -

Tụi thằng Cường Lì vừa bước qua khỏi trường Phạm Ngọc Thạch thì từ ba con hẻm nhỏ nằm mé phường 1 Tân Bình bọn Tài Hoàng Đạo cũng đổ ra. Không thiếu một đứa nào trong băng của Tài Hoàng Đạo, mặt đằng đằng sát khí. Bữa nay bọn thằng Tài Hoàng Đạo đứa nào cũng cầm hung khí và coi cái cung cách của tụi nó thì đủ biết đêm nay tụi nó quyết tâm “làm cỏ” bọn Cường Lì.Thấy tụi Tài Hoàng Đạo nhất loạt xông ra, bọn Cường Lì vội vàng rút dao búa ra thủ thế. Hai đám trẻ bụi đời sắp xông vào nhau thì một tiếng còi ré lên chát tai rồi một toán người xuất hiện vây lấy tụi nhỏ vào giữa. Ánh đèn pin lóe lên chói mắt nhưng cũng đủ cho thằng Tài Hoàng Đạo và thằng Cường Lì thấy rằng tụi nó đã bị lọt vào ổ phục kích của công an và dân phòng. Đám trẻ bụi đời bỗng mất hẳn vẻ hung hăng ban đầu, đứa nào đứa nấy đứng xuội lơ, mắt ngó dáo dác tìm đường chạy trốn. Nhưng đã quá trễ rồi. Ở đầu những con hẻm đều có cảnh sát và dân phòng đứng ém sẵn, đứa nào mà tính nước chuồn là bị thộp ngay.

Thế là hai đám bụi đời đành chấp nhận theo những người công an và dân phòng về trụ sở công an phường. Hai đám bụi đời được nhốt riêng nhưng thằng Tài Hoàng Đạo và thằng Cường Lì thì được “thăm hỏi” ngay tại chỗ. Hai thằng được “mời” ngồi trước một cái bàn gỗ và người trực tiếp làm việc với tụi nó là anh Phương – công an khu vực. Anh Phương ngồi lặng im nhìn hai thằng bụi đời hồi lâu rồi đột ngột nói:

- Các cậu đã bị bắt quả tang và chúng tôi sẽ truy tố các cậu về tội phá rối trật tự công cộng, sử dụng hung khí đánh nhau và tất cả các cậu sẽ được đi nghỉ mát ở khám Chí Hòa hoặc lao động cải tạo ở một nông trường nào đó. Tôi vốn biết các cậu rất rõ. Lần trước, chính tôi đưa cậu vào bệnh viện. – Anh Phương trỏ thằng Tài Hoàng Đạo – Và chính cô y tá Trinh đã giúp đỡ cậu khi cậu còn nằm mẹp trên giường. Còn cậu, tôi đã chẳng nói trước với cậu là tôi không muốn có sự lộn xộn trong khu vực của tôi phụ trách. Thế mà cậu vẫn chứng nào tật nấy. Hừ!

.

Nghe anh Phương nhắc cô y tá Trinh và bảo chính anh là người đưa mình vô bệnh viện, thằng Tài Hoàng Đạo hết sức bàng hoàng. Nó ngẩng nhìn người công an lom lom, mắt ánh lên vẻ ngơ ngác. Nhưng nó sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa khi từ ngoài cửa trụ sở công an phường, con nhỏ Sương Đen te tái bước vô theo tiếng gọi của anh Phương. Anh Phương ra hiệu cho con Sương đến gần bàn anh rồi hất hàm hỏi thằng Tài:

- Cậu biết ai đây không?

Thằng Tài ngó nhanh con Sương rồi khẽ lắc đầu. Anh Phương cười nhẹ:

- Cậu không biết em nầy nhưng bà ngoại cậu thì biết đấy. Nó là đứa mang quà cho cậu cả nửa tháng trời đó.

Thằng Tài cau mày, giọng khó chịu:

- Tui hổng cần nó lo cho tui. Ai quen biết nó?

Con Sương nghe thằng Tài nói giọng “vô ơn” bèn trả lời chua như dấm:

- Tao cũng đâu có thèm lo chi cho mệt. Xí! Tại thằng Cường nó biểu tao làm thì tao mới làm chớ bộ!

Thằng Tài thiếu điều nhẩy nhổm lên khi nghe con Sương nói cái chuyện “động trời” đó. Tại sao thằng Cường lại làm như vậy? Nó làm vậy là có ý gì? Thằng Tài quay lại ngó thằng Cường Lì chằm chằm rồi bỗng gằn giọng:

- Đồ cà chớn!

Anh Phương ra hiệu cho con Sương ra ngoài rồi nhìn hai thằng, nói:

- Có một điều mà cả hai cậu đều chưa biết. Cái lò heo nầy sắp giải tỏa. Các cậu có đánh nhau đổ máu đi nữa thì đất sống của các cậu cũng không còn. Các cậu sẽ sống ra sao khi cái trò chôm chỉa lòng ruột gia súc không còn nữa?

Nghe anh Phương thông báo cái tin hết sức bất ngờ đó, cả thằng Tài lẫn thằng Cường bất giác quay lại dòm nhau, nét mặt hai thằng méo xệch. Nhưng có lẽ đứa bối rối nhiều nhứt là thằng Cường Lì. Nó hiểu rằng những lời nói của anh Phương là sự thật và nếu cái lò heo đó mà dẹp tiệm thì nó và đám đàn em chẳng biết phải làm gì để có cái ăn.

Rất thấu hiểu với tâm trạng âu lo của thằng Cường Lì, anh Phương nhếch mép cười:

- Sao rồi? Bất ngờ quá phải không?

Cường Lì quay mặt đi. Nó ngao ngán nghĩ tới những ngày đen tối sắp đến và lòng buồn rười rượi.

- Cũng may là chúng tôi hay kịp chuyện các cậu thanh toán nhau nên chưa có đổ máu. – Anh Phương nghiêm giọng – Các cậu có thấy chuyện mình làm là sai quấy chưa?

Hai chú nhóc bụi đời cúi gằm mặt, lí nhí:

- Dạ thấy!- Tốt! Nếu như vậy giờ tôi tìm một lối thoát cho hai cậu, hai cậu có chịu nghe lời tôi bỏ thói du thủ du thực, lo tu tỉnh làm lại cuộc đời không?

-...?

- Là vầy, tôi sẽ gởi hai cậu và các bạn của hai cậu đi học nghề ở Hội Liên hiệp thanh niên quận. Các cậu sẽ được dạy nghề theo ý thích của mình. Có nghề ngỗng đàng hoàng, các cậu cũng sẽ sống đàng hoàng như mọi người vậy.

Anh Phương nói xong bèn quan sát gương mặt của hai chú nhóc. Những nét thay đổi trên gương mặt của Cường Lì và Tài Hoàng Đạo làm anh thấy rõ hiệu quả của lời mình nói.

- Các cậu thấy đó, đưa các cậu đi lên trường trại thì cũng dễ thôi nhưng rồi các cậu cũng tìm cách trốn trại hoặc có ra trại mà không sống ổn định được thì cũng như không. Chỉ có cách trang bị cho mình một nghề nghiệp đàng hoàng thì sau nầy các cậu mới tự mưu sinh được. Còn điều nầy nữa, quận cũng đã có nhà mở dành cho các em thiếu niên lang thang đến nương tựa hàng đêm. Và tôi cũng báo cho các cậu biết luôn, người phụ trách nhà mở quận chính là anh Phong bảo vệ đấy. Anh ấy đang đi học một lớp phụ trách nhà mở và các cậu sẽ gặp lại người bạn lớn đó. Các cậu nên biết là anh Phong đã thường bàn bạc với tôi tìm cho các cậu một hướng đi đúng. Anh ấy tốt chớ không xấu như các cậu nghĩ đâu. Bây giờ thì các cậu tạm ngủ ở công an

phường một đêm vậy. Và ngủ chung. Các cậu không còn “thanh toán” nhau nữa chớ? – Anh Phương kết thúc buổi làm việc với hai thằng nhóc bụi đời bằng một câu hỏi thông minh.Hướng mở của anh Phương đã khiến thằng Tài Hoàng Đạo và thằng Cường Lì thấy nhẹ người. Vậy là tụi nó không bị đưa đi trường trại nào hết, lại còn được đi học nghề và tối có nơi nương thân hẳn hoi chớ không phải ngủ trong rạp hát như gián ban ngày và ngủ ngoài trời mỗi đêm như cú.

Thằng Tài Hoàng Đạo rụt rè:

- Học nghề thì tui chịu, còn ở nhà mở thì tui đã có nhà rồi. Để tụi thằng Cường Lì ở.

- Tôi biết! Mỗi cậu có một hoàn cảnh riêng. Nhưng cái chính là các cậu có làm tốt những gì mà xã hội quan tâm lo cho các cậu hay không mà thôi. Khuya rồi, các cậu đi ngủ đi. Ngày mai chúng tôi sẽ liên hệ với Hội Liên hiệp thanh niên quận để đưa các cậu đi học.Thằng Cường Lì và thằng Tài Hoàng Đạo cùng đứng dậy một lượt. Anh Phương đưa hai thằng nhóc vào trong và hài lòng khi thấy hai thằng nhóc bụi đời không tỏ vẻ gì thù hằn nhau nữa. Anh Phương đưa hai đám trẻ bụi đời vào một căn phòng rộng, vừa mở cánh cửa có chấn song sắt vừa nói:

- Đây là phòng tạm giam, không có chỗ nào khác đủ để cho các cậu ngủ qua đêm. Cho các cậu ngủ chung để tâm sự với nhau đêm nay đấy.Hai đám trẻ bụi đời vừa giáp mặt là tụi Hoàng Đạo đã sửng cồ muốn ăn thua đủ nhưng thằng Tài đã quát to:

- Đứa nào lộn xộn tao bẻ cổ. Mọi chuyện ân oán đã giải quyết xong rồi. Ngồi xuống nghe tụi tao nói đây!

Tiếng quát của thằng Tài Hoàng Đạo làm tụi Ba Nhỏ, Lé Sóc, Kim Đen khựng lại. Tụi nó ngơ ngác ngó đàn anh, không hiểu đàn anh đã giải quyết chuyện ân oán ra sao.

Nhưng khi cả hai đám bụi đời nghe hai thằng đàn anh thuật lại mọi việc, tụi nó cũng “ồ, à!” liên hồi. Và rồi sau cùng nằm lăn ra ngủ. Một giấc ngủ nhẹ nhàng, thanh thoát nhứt mà từ trước tới nay tụi nó mới có được.