Chương 53 – Một kiếm sờ họng, mới gặp cự thú
Ầm ầm!
Lúc này, bầu trời chớp giật, tiếng sấm vang vọng ầm ầm.
Quyền trảo Sở Hà đánh ra khựng lại giữa không trung, hắn liếc mắt nhìn, một thanh kiếm phát ánh xanh chĩa cách cổ họng hắn chừng một tấc.
Ngay cả Kim Chung Tráo phòng ngự tự chủ cũng không phản ứng kịp.
Ừng ực!
Sở Hà nuốt nước miếng một cái, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Cho đến giờ phút này, hắn mới phát hiện khối huyết ngọc treo trên cổ hắn không có nóng lên, điều này nói rõ người trước mắt là người sống, ít nhất không phải là quỷ.
Thế nhưng người sống sờ sờ, vì sao nửa đêm lại xuất hiện trong rừng rậm Mê Vụ, còn vào trong đêm mưa, đúng lúc cả người ướt nhẹp đi vào tránh mưa.
Có vết xe đổ, cho dù là ai cũng đều cảm thấy đây là một con nữ quỷ!
Chỉ có thể nói, vận khí của Sở Hà hơi tệ…
Trong lòng Sở Hà đang châm chước muốn ăn cả ngã về không, hay là mở miệng hóa giải hiểu lầm, thì nữ tử áo đen bỗng nhiên thu hồi trường kiếm màu xanh lam.
Trong lòng hắn thở dài một hơi.
Thực lực tồn tại bí ẩn, có thể không chọc đến thì không nên chọc.
Một mảnh im lặng, hai người đứng trước cửa, nhìn nhau không nói gì.
- Ngươi ….. ngăn trở ta!
Giọng nói của cô gái trong trẻo lạnh lùng, bình thản và lạnh nhạt.
- A…
Nghe vậy, Sở Hà sững sờ, theo bản năng tránh ra.
Nữ tử áo đen gật đầu, đi ngang qua bên cạnh Sở Hà.
Sở Hà nhìn từ trên xuống, mới phát hiện đối phương cũng khá cao, ngay khi đi qua còn vương vấn mùi hoa hải đường nhàn nhạt.
Nữ tử áo đen đội mũ vành rộng chậm rãi đi đến bên cạnh đống lửa, tự mình ngồi xuống, hơ lửa, cũng không để ý đến Sở Hà.
Sở Hà suy nghĩ, quay đầu đi về chỗ ngồi lúc trước.
Bầu trời bên ngoài đen như mực, tiếng sấm vang lên liên tục, gió lạnh thổi qua từ khẽ hở của gian nhà, nữ tử áo đen và Sở Hà vải thô áo gai ngồi đối diện nhau quanh đống lửa, ai cũng không nói chuyện, im lặng ngồi đấy.
Sở Hà vốn đang buồn ngủ, nhìn thấy cao thủ thần bí xa lạ, đâu còn ngủ được nữa, chỉ có thể lần nữa dựa sát vào đống lửa, lấy cuốn sách đang xem dở ra, lật từng trang giấy mà nghiên cứu.
Sở Hà chăm chú nhìn từng dòng chữ trên sách.
Cuốn sách này được tìm thấy bên trong mật thất nhà thôn trưởng, nội dung của nó ghi lại thủ đoạn mà Lý Phóng có thể khâu lại bộ da quỷ kia, nội dung nhiều mà lộn xộn, nghe đâu là vật truyền thừa.
Hiện giờ bản sách gốc đã không tìm thấy được, cuốn sách này ghi chép lại phương pháp và những gì Lý Phóng hiểu được sau khi khâu từng đoạn, xem như bút kí học tập của hắn.
Lần này đi trấn Hắc Hà, không chỉ vì suy nghĩ lo cho bản thân, Sở Hà còn muốn đi lên trấn thông báo biến cố của thôn Thổ Đầu, nhắc nhở triều đình nhanh chóng phái quân đội Sách Phong đến thôn Thổ Đầu trấn thủ mắt trận.
Hơn nữa, cũng đem cuốn sách tà giáo này giao cho triều đình xử lý.
Sở Hà đương nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội thăm dò sức mạnh này, nếu có thời gian hắn sẽ đọc sách, nghiên cứu thủ đoạn trong đó.
- Ngươi…. biết đây là đâu không?
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhẹ nhàng vang lên.
Sở Hà chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào người đang đội mũ vành rộng có rèm che trước mặt, như như muốn nhìn rõ bộ dáng chân thật của đối phương, nói:
- Đây là nơi nào, ta cũng không nói chính xác được, chỉ biết nơi này cách trấn Hắc Hà nửa ngày đường!
- Trấn Hắc Hà!
Nữ tử áo đen cúi đầu nhắc lại ba chữ này.
- Trấn Hắc Hà… ở nơi nào?
- Biên giới phía Bắc rừng rậm Mê Vụ, đi về phía Bắc là được.
Sở Hà nói xong, trong lòng nghi ngờ, lại nói:
- Ngươi không phải là người địa phương này sao?
Nếu là người địa phương thì phải biết trấn Hắc Hà chứ.
Nữ từ áo đen thản nhiên gật đầu.
Sở Hà thấy đối phương có vẻ dễ nói chuyện, thế là nổi lên tâm tư.
- Kẻ hèn tên Sở Hà, xin hỏi tên cô nương?
Hai tay ôm quyền, Sở Hà nói với nữ tử áo đen.
-... Diêu Ngọc Chi.
Nữ tử áo đen chần chờ một lúc, vẫn mở miệng trả lời.
Sở Hà gật đầu, suy nghĩ làm cách nào moi được tin tức hữu dụng từ trong miệng đối phương, đã thấy áo bào của Diêu Ngọc Chi đang hong lửa, toàn thân bốc lên hơi trắng, giống như bánh bao bên trong lồng hấp.
- Diêu cô nương, ta thấy ngươi cũng là một võ tu, sao không dùng khí huyết trực tiếp hong khô quần áo, dùng lửa đốt như thế, không cảm thấy khó chịu sao?
Mũ vành rộng của Diêu Ngọc Chi khẽ nâng lên, một đôi mắt sáng xuyên qua màn sa mỏng liếc nhìn Sở Hà một cái, nhưng không nói gì.
Ngay khi Sở Hà cho rằng bản thân tự chuốc nhục nhã, thì nàng vươn ngón tay ngọc ngà ra, trên đầu ngón tay hiện lên một ngọn lửa khí huyết màu xanh lam.
Chỉ trong chớp mắt, Sở Hà cảm thấy hoa mắt, ngọn lửa màu xanh lam này đã nhảy lên mu bàn tay hắn, một cỗ ý lạnh xuyên thấu da.
- Tê….
Sở Hà hít một hơi khí lạnh, theo bản năng rụt tay lại.
Khí huyết còn có băng?
Càng làm cho Sở Hà rung động là, cả hai lần đều có thể đến gần hắn, phòng ngự của Kim Chung Tráo đều không kịp phản ứng lại.
Điều này cho thấy, sức mạnh của hai người không cùng một đẳng cấp.
Sở Hà vẫn luôn tự tin, hoàn toàn lúng túng.
- Diêu cô nương, ngươi cứ hong thế này cuối cùng cũng sẽ thấy khó chịu, nếu không ta đi ra bên ngoài đứng một lúc, ngươi có quần áo khác thì thay đi.
Sở Hà nở nụ cười ấm áp, nói xong liền muốn đứng lên đi ra ngoài.
Hắn cũng cầm theo túi hành lý đi ra ngoài.
Diêu Ngọc Chi định gật đầu, bỗng nhiên đứng lên.
Ánh mắt Sở Hà thay đổi, cơ bắp căng cứng, lại phát hiện đối phương không phải nhìn mình mà là nhìn về phía ngoài cửa.
Sắc mặt hơi ngưng lại, Sở Hà dịch người, nhìn về phía đối phương quay đầu, hắn nhìn ra cửa, xuyên qua tầng tầng đen tối, căn bản không nhìn thấy gì.
Sấm sét vang dội, một đạo sét đánh chiếu sáng cả vùng trời mây, một con quái vật khổng lồ cả người là lân phiến rét lạnh, che khuất trên bầu trời.
Này… đây là một con rồng?