Chương 54 – Bóng hình xinh đẹp phía sau, cầu treo Hắc Hà (1)
Cự thú vừa thoáng thấy ban nãy, giờ đã biến mất không còn tung tích.
Hắn hít một hơi thật sâu, kìm nén nội tâm rung động, lại quay về bên đống lửa ngồi xuống, tạm thời bỏ qua cơ hội mượn dịp rời đi.
So với bên ngoài, bên trong có vẻ an toàn hơn một chút.
Diêu Ngọc Chi cũng không nói chuyện, nàng thu hồi ánh mắt, cong eo ngồi xuống. Hai người cứ như vậy ngồi đối diện nhau qua đống lửa, mỗi người đều mang tâm sự riêng.
Thẳng đến khi củi lửa đốt hết, than củi đỏ lên, Sở Hà mới đứng dậy nhìn thăm dò ngoài cửa, thấy mưa đã ngừng rơi, sương mù bốc lên, hắn quay lại nói:
- Mưa đã tạnh, Diêu cô nương chúng ta tạm biệt ở đây, sau này còn gặp lại.
Nói xong, Sở Hà xoay người đi ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, sương mù mông lung, con đường đá nhỏ phía trước khỏang mười thước, được làm từ Hắc Diệu Thạch. Được cơn mưa gột rửa, Hắc Diệu Thạch trở nên sạch sẽ bóng loáng.
Nghe đồn, Hắc Diệu Thạch có thể sinh ra một loại dao động đặc biệt, có khả năng che giấu nhân khí trên người, chính vì thế Hắc Diệu Thạch mới được dùng làm đá lót đường.
Sở Hà bước trên đường nhỏ, hai chân phát lực, cả người như một mũi tên rời khỏi cung tên, nhanh chóng hướng về phía Hắc Hà trấn.
Khi sắp qua một chỗ rẽ, Sở Hà đột ngột ngừng lại, sắc mặt trầm xuống quay đầu nhìn bóng người phía sau:
- Diêu cô nương, ngươi đây là có ý gì?
“...”
Gió nhẹ ngang qua, thổi tung một góc mạn che mặt, gương mặt trắng nõn tú lệ như ẩn như hiện, người sau lưng không nói lời nào.
Đang lúc Sở Hà nghiền ngẫm mục đích đối phương, Diêu Ngọc Chi bỗng nhiên vươn tay ngọc kéo màn che mặt xuống, thấp giọng nói:
- Ừ… Sở… Sở Hà, mang ta rời khỏi Mê Vụ Sâm Lâm, điều kiện tùy ngươi…
- Này…
Sở Hà không hiểu, nhìn nữ tử trước mặt.
Không phải ban nãy nãy đã nói cho nàng cách rời khỏi Mê Vụ Sâm Lâm rồi sao, chỉ cần đi theo con đường hẹp quanh co này, cứ tiến về phía Bắc là có thể ra khỏi khu rừng.
Cớ gi vẫn muốn hắn dẫn đường?
Trong lúc nhất thời, Sở Hà tâm sinh cảnh giác, thầm nghĩ đối phương không có ý tốt.
- Thật xin lỗi, Diêu cô nương, tại hạ có thói quen đi đường một mình.
Sở Hà mở miệng uyển chuyển cự tuyệt.
Chỉ thấy Diêu Ngọc Chi lật tay, kim quang chợt lóe rồi biến mất, nàng vung tay nhẹ nhàng ném qua, một đĩnh vàng lòe sáng bay về phía Sở Hà.
Sở Hà nhíu mày, dùng bao tay đón lấy đĩnh vàng kia, thấy không có gì dị thường mới quay đầu không vui nói:
- Diêu cô nương, chẳng lẽ ngươi cho rằng Sở mỗ là hạng người tham tài kia sao? Ta đã nói ta có thói quen đi đường một mình.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua đĩnh vàng, khá nặng, đối với một kẻ đi ra từ thôn nhỏ như Sở Hà thì chừng này chính là một khoản rất lớn.
- Là không đủ sao.
Mạn che mặt lắc lư, Diêu Ngọc Chi nhẹ giọng nỉ non.
- Không phải, đây không phải là có đủ tiền hay không…
Còn chưa nói xong, đối phương lại ném ra một đĩnh vàng nữa.
Sở Hà nhíu mày, cảm giác bị vũ nhục cực độ.
- Không phải, ngươi…
- Từ từ, trước hết để cho ta nói….
- Trước hãy nghe ta nói…
- Được rồi, ngươi thắng.
Nhìn bốn đĩnh vàng trong tay, Sở Hà vô lực lên tiếng.
Nàng ta đúng là biết dùng tiền đè người.
Sở Hà xuất thân cùng khổ, trên người cũng không có mấy lượng bạc. Nói thật, hắn đúng là không chịu nổi tiền tài hấp dẫn.
- Hiện tại, có thể sao?
Diêu Ngọc Chi đi đến trước mặt Sở Hà, ánh mắt chớp chớp.
- Ha ha, có thể, đúng lúc ta muốn đi Hắc Hà trấn, mang ngươi ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm chính là thuận đường.
Sở Hà nhiệt tình cười, không còn bộ dáng lãnh đạm ban nãy nữa.
- Vậy thì đi thôi.
Diêu Ngọc Chi lên tiếng.
- Được.
Sở Hà sảng khoái đáp ứng, nhét vàng vào trong ngực, nhưng chưa đi được mấy bước hắn đột nhiên ngừng lại. Diêu Ngọc Chi cảm nhận được hành động lạ thường của Sở Hà, nàng quay đầu hỏi:
- Sao lại không đi nữa.
- À…
Sở Hà tỏ ra cổ quái, chỉ vào một lối rẽ khác:
- Hướng kia mới là hướng Bắc, là con đường đi đến Hắc Hà trấn.
Thân thể Diêu Ngọc Chi chấn động, ra vẻ bình tĩnh nói:
- Ừ, ta biết.
Dứt lời, nàng xoay người đi, Sở Hà đi theo phía sau nàng.
Hắn cau mày, dường như đã biết vì sao nàng lại muốn đi theo mình.
......
Hắc Hà trấn.
Hắc thủy cuồn cuộn không ngừng, sóng sau xô sóng trước.
Dòng Hắc Thủy rộng mấy thước, chảy dọc theo bìa rừng thưa. Một tòa thành lũy khổng lồ làm bằng cự thạch được xây dựng sát bên bờ Hắc Thủy, thông hướng Mê Vụ Sâm Lâm bờ bên kia chỉ có một đường cáp treo xích sắt rộng hai mét.
Phía dưới cáp treo là hắc thủy mênh mông mãnh liệt, nước sông bốc lên mùi gay nồng, dường như trong làn nước thỉnh thoảng lộ ra mấy cái đầu người cổ quái, đôi mắt đỏ tươi như đèn lồng đỏ treo mỗi dịp tết ở từng nhà.