← Quay lại trang sách

Chương 60 – Thi Quỷ hiện, vẽ một cái bánh nướng (1)

Nhưng mà, chuyến này bọn họ đi chừng đó người có đủ nhét kẽ răng nó không?

Sở Hà phát hiện, trong khoảng thời gian này hắn đã vô tình gặp được rất nhiều người bên ngoài, một là Diêu Ngọc Chi, bây giờ lại đến nhóm người này.

Lúc trước, Hắc Hà trấn gần như không tiếp đoán ngoại nhân, tất cả đều là người trong xóm làng.

- Vị huynh đài này, ngươi có biết loại huyết thú có tên là Huyền Mãng Giao không?

Nghe được thanh âm, Sở Hà ngẩng đầu.

Không biết từ khi nào Mạt Thất đã chạy về lại khách điểm, có thể là vì nghe được Sở Hà lẩm bẩm, nên hắn đã đi vòng đến trước bàn Sở Hà.

Đối với ánh mắt nghi ngờ của đối phương, Sở Hà ngữ khí bình tĩnh.

- Huyền Mãng Giao? Đương nhiên là biết

Ngày kế, ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ thoải mái.

Sở Hà mở cửa sổ, âm thanh buôn bán ồn ào náo nhiệt tràn vào trong cửa sổ, dưới lầu, bóng người di chuyển như nước chảy.

Nơi này không có Quỷ Dị uy hiếp, tường thành cao cao đã chặn lại mọi xấu xa bên ngoài, khiến nơi đây trông có vẻ an tường, tràn ngập nhân khí.

Sở Hà duỗi người, hiếm khi được ngủ ngon một giấc.

Ánh mắt hắn dời sang trái, nhìn dãy cửa sổ đóng chặt, hắn híp mắt, để lộ một tia quang mang khó lòng phát giác.

Đó là những căn phòng của đám người Mạt Thất. Sáng nay không biết chuyện gì xảy ra, đám người đột nhiên rời khỏi khách điếm từ sớm, tuy lúc bọn họ rời đi động tĩnh rất nhỏ, nhưng vẫn không thoát khỏi lỗ tai sắc bén của Sở Hà.

- Chẳng lẽ bọn họ thật sự đi Mê Vụ Sâm Lâm?

Hôm qua thấy Mạt Thất tới hỏi, Sở Hà rất thản nhiên nói cho hắn biết đêm đó hắn đã trông thấy quái vật lớn. Tuy cuối cùng đối phương không nói gì cả, nhưng Sở Hà nhìn động tác của hắn đã biết được đáp án.

Cự thú vô danh kia chính là Huyền Mãng Giao trong miệng bọn họ!

Mạt Thất cũng không để Sở Hà trả lời không công, hắn cho Sở Hà hai lượng bạc, nhưng so với Diêu Ngọc Chi thì ít hơn nhiều.

Thu dọn một hồi, Sở Hà xuống lầu chuẩn bị ăn điểm tâm.

Nơi góc ngoặt cầu thang, vừa ngẩng đầu liền phát hiện một tiểu tử lấm la lấm lét ở cửa, ngóng mắt nhìn vào bên trong.

Tiểu nhị thì nhặt một cái chổi lên, vừa quét rác vừa cảnh giác nhìn chằm chằm cái tên lén lút ở cửa kia.

- A! đại ca!

Nhìn thấy Sở Hà xuất hiện, Tiểu Tứ bật người nhảy vào khách điếm, nhưng lại ảnh hưởng đến vết thương vẫn chưa khỏi ở hai đầu gối, đau đến độ khiến hắn nhe răng trợn mắt.

Tiểu nhị thấy hắn quen khách nhân, cũng không cảnh giác nhìn hắn chằm chằm nữa, huống chi vị khách nhân kia còn là khách quý trong điếm.

- Đừng gọi ta như vậy, ta cũng không định thu nhận tiểu đệ gì cả.

Sở Hà lập tức phân rõ giới hạn nói.

- Đừng mà, lão Đại à sau này ta sẽ đi cùng với ngươi.

Tiểu Tứ đoạt lấy ấm trà trong tay tiểu nhị, ân cần rót một chén trà cho Sở Hà:

- Lần này tiểu đệ ta mang theo thành ý tới đây.

Sở Hà trầm mặc không lên tiếng, thản nhiên uống một ngụm trà.

- Cái kia, ha hả…

Thấy Sở Hà không tiếp lời, Tiểu Tứ xấu hổ cười cười:

- Ngày hôm qua sau khi ta trở về, đã biết được vì sao Trần trạch không gọi Lưu Ý Dương đến.

Nói tới đây, Tiểu Tứ nhìn trái nhìn phải, thấy tiểu nhị đang vểnh tai nghe lén, liền trừng mắt với đối phương.

Tiểu nhị rụt cổ, thất vọng kéo chổi sang chỗ khác quét.

- Hôm qua ta nghe đám người trong bang nói, Mê Vụ Sâm Lâm bắt đầu không bình tĩnh, mấy ngày nay liên tiếp nhiều gia thôn bị giết, hơn nữa chung quanh Hắc Hà trấn xuất hiện một sốt Thi Quỷ. Loại Thi Quỷ này rất khó chơi, Võ Lâu đoán rằng những thôn bị diệt có liên quan đến Thi Quỷ.

Dứt lời, Tiểu Tứ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, đang muốn uống một ngụm trà. Sở Hà đè bàn tay châm trà của hắn xuống, ánh mắt ngưng lại, nói:

- Tiếp tục nói.

Nghe được Sở Hà rốt cục mở miệng, Tiểu Tứ cảm thấy cuối cùng đã được ủng hộ, vội vàng nói tiếp:

- Ngày hôm qua Lưu Ý Dương không có tới, là vì bị Võ Lâu gọi đi thương lượng công việc nào đó, đến sáng nay mới về nhà, bảo chúng ta sắp tới nên an phận một chút, có khả năng bên trên sẽ có động tác lớn.

Sở Hà tỏ ra trầm tư, trong đầu chứa nhiều suy nghĩ xẹt qua.

Lại nói tiếp, hắn cũng gặp được không ít Thi Quỷ, không chỉ là một vài Qủy Dị trong thôn, mà còn có nữ thi dáng người cằn cỗi kia nữa.

Thi Quỷ là một loại Qủy Dị rất đặc biệt. Nếu nó ở trong trạng thái hư hồn, thì nó không khác gì một Qủy Dị cấp thấp, nhưng nếu nó chiếm cứ được một cỗ thi thể, thì đó mới là lúc nó thể hiện được bản lĩnh của mình.

Thường thì loại Qủy Dị này sẽ khống chế thi thể, đã vậy số lượng còn tăng lên nhanh chóng, thành quần kết đội, cuối cùng tạo thành thi triều, không sợ bỏ mình.

Bên ngoài gặp phải loại thi đàn này đều rất đau đầu.

Tiếc là, Sở Hà chưa từng gặp được.