← Quay lại trang sách

Chương 64 – Khảo nghiệm khí lực, âm thầm gian lận (2)

Nâng không nổi!

Lý Chúc khẽ biến sắc, dù cho song chưởng hắn có phát lực thế nào, thì thạch chùy trước mắt như đã gắn liền với mặt đất.

Nhìn ánh mắt chung quanh đều hướng về người mình, lại nhớ tới mấy lời mình vừa mới nói ban nãy, ánh mắt Lý Chúc chợt trở nên tàn khốc.

- Nhấc lên cho ta!

Lý Chúc gầm to, hồng mang nơi cánh tay đại thịnh, hắn dốc hết lực lượng toàn thân, nâng chùy lên.

- Lên rồi! Thạch chùy lên rồi!

Bỗng nhiên bên tai truyền đến một trận kinh hô.

Lý Chúc rốt cuộc nhấc được thạch chùy lên cách mặt đất ba tấc, khiến mọi người kinh hô, chỉ cần kiên trì năm giây là có thể tiến vào vòng thứ ba.

Sở Hà đảo mắt nhìn, sau đó cúi đầu không chú ý nữa.

Ngay sau đó, sắc mặt Lý Chúc đỏ bừng, cả người bỗng nhiên run rẩy, cơ bắp hai tay vặn vẹo bất thường, trong lỗ chân lông rướm máu tươi.

Mắt thấy thạch chùy dần dần trì xuống, thần sắc Lý Chúc kích động.

Còn có ba giây! Còn có ba giây liền…

⚝ ✽ ⚝

Cánh tay không chịu nổi lực lượng thạch chùy, phát ra âm thanh vỡ nát.

Thạch chùy rơi xuống, cự lực kéo theo thân thể Lý Chúc nghiêng về phía trước. Lúc Lý Chúc chuẩn bị ngã sấp xuống, một ngọc thủ từ phía sau kéo bả vai hắn lại, ổn định thân thể giúp hắn.

- Làm rất tốt, đáng tiếc không vượt qua được khảo nghiệm.

Nữ tử váy xanh dịu dàng nói.

Sắc mặt Lý Chúc tái nhợt, muốn mở miệng tìm kiếm cơ hội, nhưng khi nhìn thấy nữ tử cười tủm tỉm nhìn mình, không hiểu sao trong lòng phát lạnh.

- Khảo nghiệm thất bại, có thể ra ngoài bằng cửa này.

Nử tử chỉ vào cửa hông bên trái hoa viên.

Thần sắc Lý Chúc u ám, băng bó cánh tay đã gãy, sau đó cúi đầu rời đi.

Thấy Lý Chúc rời đi, vài người cũng đi theo hắn. Bọn họ tự nhận khí lực không bằng Lý Chúc, nếu Lý Chúc còn không có cơ hội, bọn họ tiếp tục ở lại đây cũng chỉ lãng phí thời gian.

Lần này rời đi khoảng một phần ba người.

Hiện trường không ai cười Lý Chúc, sắc mặt bọn họ trở nên nghiêm trọng.

- Còn ai nữa?

Nữ tử váy xanh lên tiếng hỏi.

- Để ta! Ta muốn xem xem thạch chùy này nặng đến mức nào.

Có vết xe đổ từ Lý Chúc, vẫn có người không phục tiến lên thử sức, nhưng không có ai là ngoại lệ, tất cả đều thất bại. Hoặc là nâng không nổi, hoặc là nâng lên rồi nhưng chỉ kiên trì được một hai giây. Cuối cùng, Lý Chúc rời đi đầu tiên lại là kẻ có thành tích tốt nhất.

- Nâng lên! Nâng lên! Sắp thành công rồi!

- Thành công! Nàng ta lại thành công!

- Trời! Người này ăn gì mà lớn vậy!

Kỷ lục của Lý Chúc đột nhiên bị phá vỡ, mà người phá vỡ kỷ lục này, còn là người đầu tiên thành công vượt qua khảo nghiệm lại là một nữ hài tử.

Sở Hà nâng mắt nhìn qua trung tâm tiêu điểm.

Một nữ tử cao khoảng thước tám, thắt tóc hai bím, trên mặt lấm tấm tàn nhan, phần hông lớn hơn nữ tử bình thường mấy phần, thế nên thoạt nhìn khỏe mạnh như nam nhân.

Hình như nàng không giỏi giao tiếp, nhiều ánh mắt nóng cháy hướng về phía nàng, nàng lại chỉ yên lặng cúi thấp đầu, vẻ mặt lo lắng không an.

- Đến đây đi, hài tử, ngươi đã vượt qua khảo nghiệm.

Thanh âm mềm nhẹ của nữ tử váy xanh vang lên, thổi tan bất an của nàng.

Nàng khẽ ngẩng đầu, theo bản năng cầm lấy bàn tay trắng nõn đang đưa tới của nữ tử váy xanh.

- Sau này cứ gọi ta là Lam Di, ta mang ngươi đến đại đường.

Lam Di mỉm cười, dẫn đường cho nữ hài tử.

Mọi người đột nhiên hâm mộ, thái độ này đã chứng minh nữ hài tử kia chính là một trong hai người được chọn.

Sở Hà từ bên cạnh bồn hoa đứng dậy, phun cỏ dại ra khỏi miệng.

- Thời gian đến rồi.

Dứt lời, Sở Hà bước nhanh vượt qua đám người, khi đi đến trước mặt thạch chùy, hắn nhẹ nhàng nắm lấy cự chùy, phát khởi lực lượng.

⚝ ✽ ⚝

Ba nghìn cân…

Sở Hà đánh giá sức nặng thạch chùy.

Không nhiều không ít, vừa vặn là lực lượng Ngưng Huyết Cảnh cực hạn.

Ca ——

Thạch chuỳ bị Sở Hà nhẹ nhàng nhấc lên.

Không có động tác chuẩn bị rườm rà, cũng không có hét to đầy khí thế trước khi nhấc, Sở Hà cứ bình tĩnh nhấc lên như thế, bắt đầu đếm thời gian.

Một giây đồng hồ…

Hai giây…

⚝ ✽ ⚝

Bốn giây…

Vèo!

Bỗng nhiên một cục đá từ trong đám người vọt tới, đánh thẳng về phía thắt lưng Sở Hà!

Cục đá xuất hiện bất ngờ, không kịp đề phòng.

Lỗ tai Sở Hà khẽ nhúc nhích, gương mặt vốn đang giả vờ là cố hết sức đột nhiên biến đổi, hắn vung thạch chùy trong tay lên, ngang nhiên đánh ra.

Phanh!

Hòn đá bị một chùy đánh trúng, hóa thành bột mịn.

- Là tên khốn kiếp nào đang tìm cái chết!

Rầm!

Thạch chuỳ rơi xuống đất, Sở Hà kéo thạch chuỳ nghiền nát một đường đá xanh, hùng hổ nhìn về phía đám người hướng cục đá phóng tới.

- Ai ném, mau đứng ra.

Đám người hai mặt nhìn nhau, biểu tình không biết làm sao.

Nhìn thấy biểu tình này, Sở Hà nhíu mày, chẳng lẽ không phải bọn họ ra tay?