← Quay lại trang sách

Chương 65 – Bình ổn ngoài ý muốn, bức họa tổ sư

Hiện tại không tiện truy cứu.

Chờ sau này, nhất định phải tính món nợ này!

Những người khác lại mang biểu tình như thấy quỷ, bọn họ nhìn chằm chằm Sở Hà, hai mắt mở to, tràn đầy không thể tin.

Từ khi nào thạch chùy lại trở nên nhẹ như thế?

Nâng lên kiên trì được năm giây thì cũng thôi, lại còn vung lên múa may một hồi, cái tên ở đâu tới này lại có khí lực khoa trương như thế?

Sở Hà cũng nhìn thấy biểu tình của mọi người, đột nhiên hiểu ra mình đã biểu hiện hơi quá, lập tức vội thả thạch chùy về chỗ cũ.

Hắn giả vờ lay trán, đỡ thắt lưng nói:

- Mệt quá! Thiếu chút nữa là trụ không nổi!

Mọi người: “...”

Thật là thiếu đánh, ngươi vờ vịt gì chứ?

- Ngươi đã nâng được thạch chùy này?

Bỗng nhiên, một thanh âm mềm nhẹ vang lên bên tai.

Sở Hà quay đầu, phát hiện nữ tử có tên Lam Di kia xuất hiện bên cạnh thạch chùy, ánh mắt hứng thú nhìn hắn:

- Dường như còn xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà… chuyện tiếp theo ngươi không cần phải xen vào.

Nữ tử váy xanh nói một câu bí ẩn.

- Vậy là ta đã thông qua khảo nghiệm?

Lam Di đưa tay dẫn đường, hướng về đại đường phía sau:

- Đó là tất nhiên, vào đi.

Lam Di cười, nói tiếp:

- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là ngươi có thể chiếm một vị trí.

Trong mắt Sở Hà hiện lên dị quang, hiểu được ý tứ trong lời nói nàng, hắn cười ha hả, nói:

- Vậy thì phải không xảy ra gì bất ngờ mới được…

Lam Di cười mà không nói, trong mắt bao hàm thâm ý.

Xem ra, Luyện Giáp Đường cũng không phải là công bằng chính nghĩa tuyệt đới!

Sở Hà xoay người rời đi.

Những người khác vừa thấy Sở Hà rời khỏi khu vực khảo nghiệm, lập tức lao đến thử nhấc thạch chùy.

Một nam tử động tác rất nhanh, vừa nắm lấy thạch chùy liền vận hết sức lực để dành từ lúc bú sữa mẹ đến giờ, nhưng thạch chùy không hề suy chuyển, vẫn đứng im tại chỗ.

Sắc mặt hắn đỏ bừng, trở nên lúng túng.

Đột nhiên, hắn ý thức được một hiện thực.

Không phải là thạch chùy trở nên nhẹ, mà là nam nhân ban nãy chính là một con quái vật!

Xa xa, trong Luyện Giáp Đường, nơi mái hiên có một vị nam tử già nua mặc trang phục màu đen đang đứng, sắc mặt hắn hơi trầm xuống.

Cục đá trong lòng bàn tay hắn đã bị nghiền thành bột phấn!

Vừa quay đầu nhìn, lập tức phát hiện một chỗ khác trên mái hiên có một nam tử đang ngồi xổm hút thuốc, gió nhẹ thổi qua, kéo làn khói thuốc đi xa.

- Trịnh Khắc Thạch, ngươi phá hủy quy củ.

Nam tử hít một hơi thuốc, híp mắt nhìn nam tử phía bên kia.

- Đỗ Bân, Lý sư phụ của các ngươi đã hứa với ta…

- Thúi lắm, từ khi nào lão gia hỏa kia có thể đại biểu cho Luyện Giáp Đường chúng ta?

Đỗ Bân quay đầu cười lạnh nói:

- Nếu ngươi động tay động chân bên ngoài, chúng ta có thể mặc kệ, nhưng nếu ngươi muốn nhiễu loạn khảo hạch của Luyện Giáp Đường… nể tình chúng ta quen biết nhau, ngươi để lại một ngón tay đi.

- Xem như hôm nay ta đã được lĩnh giáo sự bá đạo của Luyện Giáp Đường.

Trịnh Khắc Thạch tỏ ra tức giận, ánh mắt không cam lòng:

- Nhưng mà, muốn lấy ngón tay của ta thì ngươi phải tự mình đến lấy!

- Ha hả, đã muốn lĩnh giáo cao chiêu của Trịnh lâu chủ từ sớm!

Đỗ Bân cười một tiếng quái dị, tẩu thuốc trong tay phun ra nuốt vào khói thuốc, chỉ trong nháy mắt, cả khu vực này bị sương mù dày đặc màu xám bao trùm.

Bên kia, Sở Hà tiến vào đại đường.

Mới bước vào bước đầu tiên, còn chưa kịp đánh giá chung quanh, hắn đã bị một bức họa rất lớn nơi đại đường hấp dẫn ánh mắt.

Nho sĩ áo xanh, tay áo tung bay, như tiên như thần.

Chẳng lẽ đây chính là tổ sư gia của Luyện Giáp Đường?

Hắn vừa mới nghĩ như thế, chung quanh như chìm vào hắc ám, lúc Sở Hà đang hết sức mê mang, hắn thấy được ánh lửa, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

Ánh mắt được kéo gần, Sở Hà xuất hiện trong một tòa nhà đá.

Một vị nam tử ở trần thân trên đang đưa lưng về phía hắn, năm ngón tay dấy lên huyết viêm đỏ rực, trong huyết viêm là một hòn đá đặc biệt đang cháy đỏ.

Bang bang phanh ——

Tay phải vung đại chùy, liên tục đánh lên hòn đá, khiến hòn đá giao hòa cùng ngọn lửa, cuối cùng từ từ bắt đầu biến hình.

Mỗi một lần đại chùy được vung lên, cơ bắp sau lưng nam tử sẽ căng chặt, từng khối rõ ràng, trong nháy mắt ấy như ngưng tụ thành ánh mắt ma quỷ, tỏa ra khí thế khiếp người.

Dần dần, hòn đá tròn như củ ấu bị gõ phẳng, ngọn lửa nhuộm mặt đá thành màu đỏ,

Sở Hà đứng cạnh quan sát, dần dần nhận ra chỗ không thích hợp.

⚝ ✽ ⚝

Ngọn lửa chợt dập tắt, hòn đá cuối cùng được định hình.

Nam tử quay đầu, gương mặt mờ nhạt không rõ, cự chùy nơi tay phải hắn biến mất, hòn đá trong tay trái hóa thành hình trái tim.