Chương 80 – Quỷ triều sơ hiện, tâm mang ý xấu (2)
Chẳng lẽ là Trịnh Hạo nói?
Oong…
Khí huyết toàn thân lao ra, giống như nước sông cọ rửa, chảy qua mỗi tấc da thịt, cũng bao trùm toàn bộ cơ thể, chẳng biết tại sao, trong lòng Sở Hà cảm thấy phiền não, đồng thời mắt cá chân trái mơ hồ hơi ngứa.
Trong lòng hắn thoáng động, kéo ống quần.
- Tự tìm chết, thật sự dám đánh dấu lên thân lão tử!
⚝ ✽ ⚝
Tường đá bên cạnh bị nổ thành mảnh vụn.
Sở Hà đứng dậy, mặt thâm trầm đi tới trước mặt Lưu Ý Dương, hắn cầm lão già này như con gà con, đi nhanh ra ngoài.
- Ngươi, ngươi muốn làm…
Lưu Ý Dương bị dáng vẻ khí thế hùng hổ của Sở Hà dọa giật mình, cảm giác đối phương giống như một ngọn núi lửa đang phun trào, kinh hãi run sợ.
- Yên tâm, ta không sẽ làm thịt ngươi.
Nghe được lời này, Lưu Ý Dương vừa định thở phào một hơi.
Nhưng hắn lại nghĩ đến cái gì, vẻ mặt đầy sốt ruột, lo lắng không yên hỏi:
- Ngươi… Chẳng lẽ giao ta cho Luyện Giáp Đường? Không nên a, ta… Ta chỉ là nhận lệnh quan sát, không có làm gì ngươi cả, đại ca, ngươi sẽ không làm như vậy, đúng… Đúng không?
Lưu Ý Dương biết thủ đoạn của Luyện Giáp Đường, Lý Sương Thành có sao hay không, hắn không biết, nhưng hắn nhất định là có chuyện.
- Sẽ không, loại chuyện như vậy ta đều lén giải quyết.
Sở Hà liếc mắt nhìn Lưu Ý Dương, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa:
- Truyền tin tức cho Lý lão đầu, hắn không phải hi vọng ta ra khỏi thành sao, vừa lúc, ta cũng muốn trò chuyện vui vẻ với hắn…
⚝ ✽ ⚝
Đêm tối đã tới, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống.
Ngoại thành phía bắc Hắc Hà trấn, dưới một cây đại thụ, Lưu Ý Dương mắt không ngừng nhìn về phía bóng dáng cao lớn đứng chắp tay sau lưng, người này thân mặc trang phục màu đen, hắn như một ngọn núi vững chắc đứng tại đó.
Sở Hà thực lực rất mạnh là không sai, nhưng hắn biết Lý Sương Thành đã đạt tới Dung Lô Cảnh nhiều năm, đó là cao thủ trong cùng cảnh giới.
Không thành thật báo lên Luyện Giáp Đường, lại còn một mình chờ đối phương đi ra, việc này hoàn toàn chính là đang tự tìm đường chết, thật sự khiến cho người ta không thể hiểu nổi.
- Này lão cóc kia thế nào còn chưa có tới?
Sở Hà nhíu mày, hắn bất mãn lào già kia đến muộn.
- Có thể là có chuyện gì đó…
- Thôi đi, lão già kia già cả lẩm cẩm, khả năng đi một bước đều phải thở hai cái, chờ một chút cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Lưu Ý Dương vẻ mặt co rút, không nói nữa, lui sang một bên.
- Đúng rồi.
Một lát sau, Sở Hà đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lưu Ý Dương, trong mắt lộ ra ý mừng:
- Nghe nói phía bắc ngoại ô xuất hiện một con huyết thú hiếm có, ngươi biết thú lai lịch của huyết thú không? Con huyết thú này có tác dụng gì?
- Ta…
Lưu Ý Dương nghe nói như thế, trong lòng không hiểu sợ run cả người, thấy Sở Hà cảm thấy hứng thú với huyết thú, theo bản năng lùi lại kéo dài khoảng cách, mạnh mẽ cười nói:
- Lai lịch là không biết, nhưng Lâu chủ đã phân phó, sự kiện kia không phải chúng ta có thể nhúng tay, chúng ta cũng sẽ không dám suy nghĩ nhiều.
- Như vậy a.
Sở Hà buông tha hỏi thăm, quay đầu nhìn về phía phương bắc.
Huyết thú là một loại tồn tại hiếm có, nghe nói là huyết mạch thần thú thượng cổ pha loãng sinh ra dị chủng, số lượng ít ỏi, mỗi con đều có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa thực lực càng mạnh, hình thể sẽ càng lớn.
Con Huyền Mãng Giao kia, tối thiểu là trên Dung Lô Cảnh.
Nhìn thấy Sở Hà không tiếp tục để ý tới, Lưu Ý Dương đã không dám nói tiếp nữa, trên đầu xuất hiện mồ hôi lạnh, cười khan một tiếng, quyết đoán lùi về phía sau.
Đêm càng lúc càng sâu, thời gian chậm rãi trôi qua.
Khi trăng sáng lên giữa trời, cỏ dại trên mặt đất bị một tầng ánh sáng màu bạc bao phủ, trên con đường đi thông phía bắc ngoại ô có một chút động tĩnh.
- Bịch bịch bịch…
Tiếng bước chân rất khẽ vang lên, người tới không hề che giấu.
- Tới rồi.
Sở Hà trong mắt âm u lạnh lẽo vừa lóe lên đã biến mất, trên mặt lộ ra nụ cười chất phác, hắn sửa lại quần áo hơi loạn, dáng vẻ hoàn toàn vô hại.
Lý Sương Thành với đôi mắt hung ác nham hiểm, hai tay đặt sau lưng chậm rãi đi tới, nhìn thấy Sở Hà bình tĩnh chờ đợi, trong mắt lộ ra chút chấn động và kinh ngạc.
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Lưu Ý Dương, ánh mắt lạnh lẽo:
- Chuyện gì xảy ra, sao hắn lại đi cùng với ngươi?
- Lý trưởng lão, ta… Ta cũng không có cách nào a.
Lưu Ý Dương lập tức chuyển biến trận doanh, trên gương mặt đầy sầu khổ nói:
- Tuy nhiên, không cần lo lắng, tiểu tử này một đường đi ra ngoài thành, đều không có nói việc này với người nào khác, biết chuyện chỉ có mấy người chúng ta.
Lưu Ý Dương chỉ nói vài câu đã bán sạch tin tức của Sở Hà.
- A, thật không?