← Quay lại trang sách

Chương 82 – Phát ra toàn bộ hỏa lực, sóng dữ ngập trời (1)

Mặt đất, đột ngột rung động.

Sở Hà ngước mắt, cách đó không xa, Lý Sương Thành da thịt biến thành đồng màu.

- Dung Lô Cảnh… Đây là dựa của ngươi sao!

Quả thật khi biết rõ Sở Hà dám một thân một mình đến đây, Lý Sương Thành cảnh giác tâm thần cũng thả lỏng, khóe miệng lộ ra mấy tia châm biếm.

- Ha ha, tự cho là đúng, đồ ngu ngốc!

Cốc cốc cốc!

Lời nói xong, Lý Sương Thành đã xông về phía Sở Hà, mặt đất rung động không ngừng, trên mặt đất xuất hiện vết rạn giống như mạng nhện, nhanh chóng mở rộng, lan tràn ra chung quanh.

- Tới hay lắm!

Sở Hà nhìn Lý Sương Thành giống như xe lửa đánh tới, hắn vỗ vỗ tay, lắc lắc cổ, trong cơ thể vận chuyển khí huyết khủng khiếp tăng lên nhanh chóng.

Bên ngoài thân thể hiện ra một hư ảnh chuông lớn màu vàng ròng.

Ầm!!

Tiếng chuông long trời lở đất, vang vọng tám phương!

Chấn động quét qua xung quanh, cây cối trong phạm vi mấy chục mét đột nhiên nổ tung, bùn đất văng lên khắp bầu trời, sóng lớn bao phủ Lý Sương Thành vóc dáng thấp nhỏ, toàn thân sát khí đỏ như máu cuồn cuộn xông lên tận trời, cuồng phong gào thét.

Đông!

Hắn nhảy lên, giống như đạn pháo nện xuống trước mặt Sở Hà, ngẩng đầu, đồng tử hắn đỏ như máu, giống như thép như sắt chiếu sáng gương mặt Sở Hà.

Keng!

Một đôi trảo màu đen đột nhiên đâm rách không khí, mang theo hơi lạnh, cắm vào mặt ngoài thân thể Sở Hà, phát ra tiếng va chạm, như sắt thép tia lửa bắn ra khắp nơi.

- Cái gì!?

Lý Sương Thành trừng mắt, khí huyết mạnh mẽ của hắn phối hợp với Hồn Khí gia tăng, lại không thể phá tan phòng ngự thân thể của Sở Hà.

Hắn rung động ngẩng đầu, đối diện với hắn là đôi mắt nóng hừng hực như lửa.

Sở Hà lau vết trầy trên ngực, nhếch miệng lộ ra nụ cười dữ tợn:

- Ha ha, lão già kia! Kẻ nói mạnh miệng chính là ngươi mà?

Khí huyết giống như ngọn núi lửa phun trào, giống như lũ quét gào thét, trên da thịt từng mạch lạc giống như nham thạch nóng chảy chảy hiện lên, bao phủ toàn thân, khí huyết mạnh mẽ bao phủ nơi đây, giống như lò lửa, huyết sát oán khí vừa gặp tức đốt!

- Ngươi…

Tia lửa chói mắt bắn ra, bàn tay đỏ rực của Sở Hà như che khuất bầu trời bao phủ gương mặt Lý Sương Thành, bàn tay két két vang dội, đè ép gương mặt màu đồng của kẻ địch.

Thiết Bố Sam tu luyện tới đệ tứ cảnh, lớp da toàn thân sẽ hóa thành màu đồng cổ, khiến lực phòng ngự của thân thể tăng mạnh, lại không tiêu hao khí huyết duy trì.

- Hôm nay, ta muốn xem, Thiết Bố Sam có kiên cố không phá vỡ nổi như trong truyền thuyết hay không!

Sở Hà lộ ra nụ cười dữ tợn, cơ bắp gân mạch trên cánh tay hiện ra màu xanh, khí huyết điên cuồng rót vào, năm ngón tay bỗng nhiên dùng sức!

Sắt thép ma sát, tia lửa văng ra khắp nơi.

Gần chín ngàn cân lực lượng tập trung vào một điểm!

Cái đầu màu đồng đột nhiên biến hình.

- A!

Tiếng thét bi thảm nhất trần gian vang vọng không dứt, vô tận sóng khí cuồn cuộn, Lý Sương Thành liều mạng giãy giụa nhưng vẫn bị khí huyết trấn áp

Sở Hà vừa đột phá khí huyết còn mạnh hơn hắn quá nhiều!

- Ta muốn xem đầu của ngươi có cứng hơn tảng đá hay không.

Cong chân, phát lực!

Băng!

Mặt đất rung động mạnh, Sở Hà cầm theo Lý Sương Thành không cách nào tránh thoát ma tráo của mình, xé rách không khí, nhảy sang khu đất trống cách đó vài chục mét.

Trên mảnh đất trống, trong bóng tối, một tảng đá lớn đang nằm đó.

Sở Hà sớm muốn thử xem thế nào.

Đáng tiếc vẫn không có mục tiêu thực nghiệm.

- Khốn kiếp, ngươi muốn làm gì!

Lý Sương Thành liều mạng vung trảo, hắn muốn tránh thoát bàn tay của Sở Hà.

- Không nên lộn xộn! Dám manh động ta sẽ đập bể đầu của ngươi!

Giọng nói rét lạnh của Sở Hà vang lên, năm ngón tay như bàn ủi bóp gương mặt Lý Sương Thành, hắn nhanh chóng đi tới gần tảng đá.

Vù vù!

Tiếng xé rách vang lên.

Bàn tay bỗng nhiên cứng đờ, truyền ra cảm giác đau đớn.

Sở Hà dừng bước, híp mắt nhìn về phía tay phải, năm ngón tay hơi cong, bàn tay bị một cổ ánh sáng màu vàng quái dị bao phủ, ngón tay không thể động đậy.

Lý Sương Thành đã biến mất.

Bụng hắn giống như bị xe lửa đụng trúng, lực lượng to lớn bất ngờ tập kích thân thể, Sở Hà bất ngờ không kịp đề phòng, cả người lảo đảo lui ra ngoài bảy tám mét, cho đến khi hai chân đột nhiên giẫm nát mặt đất, lại cày ra ba bốn thước mới mạnh mẽ định trụ thân hình.

Cách đó không xa.

Trong tay Lý Sương Thành cầm một cái trống bỏi, ánh sáng màu vàng lượn lờ, hơi lắc lư, tiếng trống mềm nhẹ, ánh sáng màu vàng trên cánh tay Sở Hà càng thêm nồng đậm.

- Ngươi không phải Dung Lô sơ kỳ, ngươi là Dung Lô đỉnh phong!

Lý Sương Thành nhìn về phía Sở Hà, trong mắt đầy kinh hãi.

Khí huyết dâng trào như vậy, cùng với thân thể cường hãn, căn bản không phải thực lực một Dung Lô Cảnh bình thường nên có.

Lý Sương Thành hiểu rõ.