Chương 83 – Phát ra toàn bộ hỏa lực, sóng dữ ngập trời (2)
Đỗ lão quỷ tìm hiểu cốt linh là tìm hiểu thế nào! Tại sao có thể chọn mọt lão quái vật khủng khiếp bước vào Luyện Giáp Đường!
Lý Sương Thành tức giận mắng một câu.
- Phù, thứ lòe loẹt gì thế này?
Sở Hà rút ra hai chân, thở ra một hơi thật dài, ngoại trừ cảm giác lồng ngực hơi bị đè nén cùng với bàn tay cứng đờ, hắn cũng không có cảm giác gì khác.
- Thích chơi đúng không, được, lão tử sẽ chơi với ngươi một chuyến!
Vù vù vù!
Ống tay áo đột ngột nổ tung, ánh sáng màu vàng quấn quanh cánh tay đột nhiên lớn lên một vòng, từng khối cơ bắp giống như rồng lượn, hổ vồ, khí huyết nổ mạnh, điên cuồng rót vào, huyết quản trên cánh tay giống như mạng nhện sáng rực lên, thiêu đốt ánh sáng màu vàng.
Trong phút chốc, ánh sáng màu vàng đột nhiên tan vỡ.
⚝ ✽ ⚝
Trống bỏi trong tay Lý Sương Thành nổ vang, vỡ thành hai nửa.
Đôi mắt hắn trợn trừng, bộ dạng không thể tin nổi.
Đây là Hồn Khí đắc ý của hắn, hắn trước đây chế luyện đã tốn không ít tinh lực, hơn nữa là Hồn Khí nắm giữ năng lực đặc biệt, ở bên ngoài bình thường đều có thể bán ra giá trên trời.
Bây giờ, lại bị Sở Hà tay không làm vỡ nát!
- Quái vật! Tuyệt đối là một tên quái vật!
Lý Sương Thành cũng không dám có ý đồ với Sở Hà, bàn chân thoáng động, hóa thành ánh sáng lấp lánh, hắn liều mạng muốn chạy về Hắc Hà trấn.
- Lão cóc ngươi khi tới đây không ngừng lải nhải, lúc đi lại chạy trốn thật nhanh!
Sở Hà bàn chân phát lực, mặt đất ầm ầm sụp đổ, thân hình của hắn lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Chỉ trong chớp mắt, hắn như sao băng màu đỏ đột nhiên xuất hiện tại phía sau Lý Sương Thành, bàn chân giống như roi thép, đánh nổ không khí, hắn đá Lý Sương Thành đang hoảng sợ bay đi như búp bê vải rách nát.
Không chờ hắn rơi xuống đất, bóng dáng Sở Hà lại hóa thành sao băng màu đỏ biến mất, hắn xuất hiện ngay sau lưng Lý Sương Thành đang bay ngược, bàn tay to bắt lấy mắt cá chân đối phương, xoay tròn thuận thế đập xuống đất!
Đông!
Mặt đất run lên, đất đá bắn ra.
Cơ thể Lý Sương Thành run rẩy co giật liên tục.
- Theo dõi ta?
Sở Hà trong mắt phụt lên ánh sáng vàng ròng, hoa văn đỏ rực như lửa bao phủ gương mặt hắn, hắn nắm lấy Lý Sương Thành như bao tải rách lên, miệng mũi phụt ra hơi nóng, lạnh lùng lên tiếng:
- Theo dõi ta? Ăn chắc ta? Ừ?!
- Ôi ôi ôi…
Lý Sương Thành vẻ mặt khó coi, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi.
Cho dù Thiết Bố Sam bây giờ vẫn chưa bị phá, nhưng lực phản chấn mãnh liệt như vậy, cũng đảo loạn ngũ tạng lục phủ của hắn, đau khổ không chịu nổi.
- Tha… Tha ta một mạng… Ngươi muốn gì, ta đều có thể cho ngươi…
Lý Sương Thành nghiêng đầu, suy yếu nói.
Sở Hà vẻ mặt thoáng động:
- Tha cho ngươi một mạng cũng không phải là không thể được, nhưng ngươi phải trả lời ta trước, ngươi biết bức tranh của tổ sư gia giấu giếm cái gì?
- Bức tranh Tổ… Tổ sư gia, bên trong cất giấu… Một… Một đại…
Lý Sương Thành khí tức suy yếu, giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ.
Sở Hà không nhịn được hơi cúi đầu nghe.
Một giây tiếp theo, Lý Sương Thành đột nhiên ngẩng đầu mở miệng, một ngụm chất lỏng màu đen tanh hôi như sét đánh không kịp bưng tai nôn vào mặt Sở Hà.
Tăng tăng tăng!
Giống như một thùng nước lạnh bắn vào mặt tường nóng rực, chỉ trong chớp mắt đã bốc hơi không còn, hoàn toàn không tạo nên tác dụng gì.
Sở Hà hơi sửng sốt.
Đưa tay sờ gương mặt, trong mắt lộ ra thần sắc khó tin.
Hắn, lại bị gia hỏa này nhổ nước miếng?
Phù…
Hai cổ bạch khí từ trong mũi phun ra, sát cơ bao phủ toàn thân của hắn.
- Cẩu vật, ngươi tự tìm cái chết!!
⚝ ✽ ⚝
Tiếng gầm gừ không nén được cơn giận vang vọng khắp nơi, xé rách bóng tối.
Trong phút chốc.
Cốc cốc cốc!
Lý Sương Thành giống như con gà chết bị Sở Hà cầm lấy mắt cá chân điên cuồng đập mạnh vào tảng đá lớn trước mặt, âm thanh kim thạch vang lên, khối đá bay tán loạn, trong nháy mắt, âm thanh va chạm mạnh vang lên liên tục.
Không đến một phút, vị trí đá lớn đã xuất hiện hố sâu hình người.
Sau khi dùng hết toàn lực quật mạnh lần cuối cùng, gương mặt Sở Hà đột nhiên biến đổi, một làn khí đen quái dị hiện ra trên gương mặt.
Hai tay, hai chân toàn thân thật giống như bị một sợi dây xâu chuỗi, cơ thể cứng đờ, động tác chậm chạp, cơ bắp săn chắc giống như nhụt chí, ma sát biến hình, sau đó trở lại bình thường, lúc này hắn còn không còn khí lực đi một bước.
- Khụ khụ… Phụt oa!
Lý Sương Thành nhân cơ hội này, vùng khỏi Sở Hà ràng buộc, hắn lúc này giống như bị vặn thành bánh quai chèo.
Hắn không ngừng lắc lư, trên mặt hiện ra nụ cười âm u lạnh lẽo, ngay sau đó, hắn phun ra máu tươi mang theo mảnh vỡ nội tạng.
- Phù, thật sự cho rằng ta sẽ ngu như vậy, phun nước bọt ngươi?