Chương 85 – Chính diện nghiền ép, Nhân Bì Quỷ ảnh (2)
Bây giờ ta duy nhất muốn làm, chính là đánh chết ngươi!
Sở Hà cầm nắm đấm:
- Vậy ngươi có thể thỏa mãn ta không?
- Thật ra chuyện gì cũng có thể thương lượng…
- Ngươi không thể thỏa mãn điều kiện của ta thì im miệng đi!
Vút!
Sở Hà gào to, hắn đánh mạnh khiến mắt Lý Sương Thành nổ đom đóm, đánh răng trong miệng vỡ nát.
Kéo Lý Sương Thành giống như chó chết ra khỏi bùn đất, Sở Hà không dừng bước, hắn nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Nơi này đã không an toàn.
Động tĩnh chém giết đã khiến không ít người chú ý tới.
Lý Sương Thành không hiểu nguyên nhân, cho rằng Sở Hà muốn dùng phương pháp tàn khốc hơn hành hạ hắn, vẻ mặt trắng bệch mở miệng, muốn cầu xin tha thứ.
- Sở Hà, buông tha ta, chỉ cần thả ta rời đi, ta sau này sẽ không lại xuất hiện trong Luyện Giáp Đường, không ai biết thực lực thật sự của ngươi, ta còn sẽ nói hết mọi việc mà ngươi muốn biết cho ngươi biết!
- A, đã đến lúc này rồi, ngươi còn có mặt mũi nói điều kiện với ta?
Sở Hà nhắc Lý Sương Thành tới trước mặt mình, như hổ đói nhìn chằm chằm vào hắn, nói:
- Chỉ cần giết chết ngươi, ngươi sau này không chỉ biến mất khỏi Luyện Giáp Đường, cũng không ai sẽ biết thực lực thật sự của ta.
- Cho nên, tại sao ta phải làm điều thừa?
- Ta…
Lý Sương Thành á khẩu không trả lời được, trong lòng hung ác:
- Trên người ngươi có Nhân Bì Quỷ đánh dấu, dưới tình hình chung, căn bản không có cách nào tiêu trừ, nhưng ta biết có một biện pháp có thể!
Sở Hà chợt dừng lại, híp mắt nhìn về phía Lý Sương Thành.
- Nói tỉ mỉ.
⚝ ✽ ⚝
- Bản mạng Huyết Cốt! Là bản mạng Huyết Cốt!
Lý Sương Thành quỳ xuống đất, tóc tai bù xù hét lớn.
Sở Hà chậm rãi buông ngón tay Lý Sương Thành, đè xuống đầu hắn:
- Thành thật nói không được, còn câu giờ làm gì.
- Ta… Bây giờ ta nói cho ngươi biết, ngươi có thể buông tha ta không.
Lý Sương Thành ngẩng đầu hi vọng nói.
- Ngươi là người đã sống mấy chục năm, tại sao còn có ý nghĩ ngây thơ như vậy chứ?
Sở Hà sắc mặt không hề thay đổi, hắn đè đầu Lý Sương Thành xuống, bỗng nhiên đánh ra một trảo, dưới tình huống hắn không kịp phản ứng, từng đạo kình lực mạnh mẽ giống như thủy triều rót vào đầu Lý Sương Thành, đánh nát não của đối phương.
- Ngươi…
Lý Sương Thành ý thức được không đúng, vừa muốn phản kháng, đầu chấn động, thất khiếu chảy máu, sức sống ngoan cường đã biến mất ngay sau đó.
- Kiếp sau, không nên đui mù như vậy.
Sở Hà chậm rãi đứng dậy, đầu ngón tay tuôn ra một chút ngọn lửa màu vàng, phong thái chập chờn, tản ra nhiệt độ cao.khiến không khí vặn vẹo.
Hắn bấm tay bắn ra, ngọn điểm rơi vào thân thể Lý Sương Thành, vừa dính vào cơ thể đã bộc phát dữ dội.
Lửa cháy mạnh thiêu đốt rất lâu mới dung hòa da thịt bên ngoài cơ thể Lý Sương Thành, từng chút một cắn nuốt thân thể, cuối cùng đốt thành một đống tro tàn.
Sở Hà âm thầm gật đầu, hắn càng đánh giá cao Thiết Bố Sam.
Cẩn thận tỉ mỉ quét dọn chiến trường, hắn xóa bỏ tất cả vết tích có thể bại lộ chính mình mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ tay một cái, đang muốn xoay người rời đi.
Bịch bịch bịch…
Đột ngột có tiếng vó ngựa bỗng nhiên vang lên.
- Vị đại hiệp này, vị đại hiệp này xin vui lòng chờ một lát!
Tiếng nói khàn khàn như con vịt kêu từ đường nhỏ vang lên.
Sở Hà chợt dừng lại, bộ dạng như có suy nghĩ.
Nhìn đối phương còn cách một đoạn, vì vậy súc gân thoái cốt, khống chế được bộ mặt, cơ bắp chuyển động, gương mặt đẹp trai và lạnh lùng đã biến đổi thành gương mặt chữ quốc, chân mày nhếc lên cao, tản ra khí thế hung hãn.
Cơ bắp chỉ trong vài giây đã phồng lên, thân thể khôi ngô cường tráng xuất hiện.
Chợt nhìn thoáng qua, hắn chính là một nam tử cường tráng cao hai mét.
- Đó là hàng mã?
Ánh trăng chiếu sáng, một con ngựa màu trắng làm từ giấy Tuyên Thành chạy ra khỏi đường nhỏ của rừng rậm, trên lưng còn chở một tiểu đồng cao nửa bằng người trưởng thành.
Đáng để nhắc tới chính là, tiểu đồng cũng là một người giấy.
Sở Hà sau khi thay hình đổi dạng, mắt híp lại nhìn sang.
Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, chỉ trong giây lát đã đến trước người Sở Hà, hàng mã giống như vật còn sống, trong mũi phun ra từng trận hơi nóng.
Phù.
Âm phong thổi qua.
Tiểu đồng hai gò má vẽ loạn chạy tới trước mặt Sở Hà, vươn bàn tay nhỏ bé lên, cười nói:
- Mời khách quý lên xe, chủ nhân nhà ta cho mời.
- Lên xe nào?
Sở Hà nhíu mày, liếc mắt tiểu đồng:
- Chủ nhân nhà ngươi vì sao không tự mình đứng ra, tìm ta là có chuyện gì?
- Chủ nhân cách nơi này khá xa, thứ lỗi cho ta, chủ nhân không có cách nào tự mình đến đây.
Tiểu đồng âm thanh khó nghe, nói chuyện lại trật tự rõ ràng:
- Chủ nhân vừa lúc có một việc khả năng cần nhờ đại hiệp giúp đỡ, sau này chắc chắn có hậu lễ dâng lên.
- Các ngươi là cái gì, là quỷ dị biến thành?
Hắn không đáp ứng, lại rất nghiêm túc hỏi một câu.