Chương 84 – Chính diện nghiền ép, Nhân Bì Quỷ ảnh (1)
Ánh sáng màu đỏ nhẹ đảo trôi qua, màu máu lưu chuyển.
Ánh sáng đỏ chiếu sáng gương mặt tham lam của Lý Sương Thành, bàn tay yêu thích không buông tay vuốt ve nửa khối ngọc.
- Tiểu bảo bối, vì ngươi, lão phu đã lấy ra át chủ bài cuối cùng, nhất định không nên để cho ta thất vọng…
Bỗng nhiên, Lý Sương Thành ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Sở Hà:
- Tại sao lại cứng như vậy?
- Ha ha, ngươi nên đi hỏi tổ sư gia đi, tại sao lại đi hỏi ta?
Cho dù bị lực lượng kỳ quái ràng buộc, Sở Hà vẫn cười nói như bình thường, thậm chí còn có lòng thanh thản quan sát Lý Sương Thành bị thương nặng.
- Thiết Bố Sam quả thật có thể, cần phỉa tu luyện tiếp.
Tuy Lý Sương Thành bị đánh vô cùng thê thảm, nhưng phòng ngự bên ngoài vẫn không bị phá, hiệu quả như thế, làm cho Sở Hà thỏa mãn.
- Khụ khụ… Ta xem ngươi còn có thể cười tới khi nào!
Lý Sương Thành ho ra một ngụm máu tươi, ổn định hai chân bủn rủn, thử sử dụng trảo đen rạch ra màng sáng màu vàng ròng bên ngoài thân thể Sở Hà, phát hiện tinh hỏa văng ra khắp nơi, tốn công vô ích, quyết đoán buông tha ý nghĩ lập tức giết chết Sở Hà.
- Ta phun ra một ngụm máu đen là trước đây kỳ ngộ đoạt được, độc tính mạnh mẽ, đến nay vẫn chưa có người nào có thể tránh được một chiêu này…
- Lão cóc, lúc này ngươi phải thất vọng rồi.
Sở Hà gương mặt nghiêm túc, toàn thân dấy lên ngọn lửa màu vàng, ngũ tạng lục phủ giống như máy móc va chạm ma sát không ngừng.
Cơ thể vang lên âm thanh phong lôi cuồn cuộn, bên ngoài thân kim màng ngưng thực, hình thành một chuông cổ tinh xảo bao phủ bản thân.
Lý Sương Thành ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc nghi ngờ, xoay người bỏ chạy.
Dù sao bảo bối đã bắt được, chỉ cần chờ mình đột phá Dung Linh cảnh, Sở Hà có chết hay không, cuối cùng vẫn dựa vào một lời của hắn mà quyết định.
Đông!
Lồng ngực Sở Hà nhấp nhô lên xuống, trong cơ thể từng tiếng sấm rền vang lên như long ngâm hổ khiếu, xuyên qua bên ngoài thân, đụng thật mạnh vào chuông vàng bên ngoài.
Sóng âm vang vọng, máu thịt chấn động.
Ngay sau đó, trong cơ thể liên tục sinh ra tiếng sấm nổ vang không dứt, chuông vàng sinh ra sóng âm cọ rửa thân thể Sở Hà.
Vẻ mặt Sở Hà hơi nhíu lại, cố nén đau đớn thấu xương cắt thịt.
Vút vút vút!
Tiếng pháo nổ liên tục vang lên.
Gió nhẹ thổi qua, bên ngoài thân Sở Hà xuất hiện một đám cặn khói đen, sau mấy hơi thở, dòng máu đen quỷ dị bị tống ra khỏi cơ thể Sở Hà.
Lý Sương Thành quay đầu, lập tức giật mình, vừa lúc cũng nhìn thấy một Nhân Bì Quỷ ảnh bị tiếng chuông gột rửa liên tục, hiện lên sau lưng Sở Hà, nhưng nó chỉ lóe lên một cái liền biến mất không thấy.
- Đó là… Nhân Bì Quỷ đánh dấu?
Nhân Bì Quỷ đánh dấu là một trong những kiêng kỵ trong rừng rậm sương mù, rất rõ ràng, Lý Sương Thành cũng biết rõ da người quỷ dị tiếng xấu vang xa kia.
Sau mấy hơi thở, ánh trăng trên đỉnh đầu bỗng nhiên tối sầm lại.
Lý Sương Thành trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ không tốt.
Vút!
Đột ngột, một dấu chân to đỏ ngầu đột nhiên giẫm lên đầu Lý Sương Thành, lực lớn đè ép hắn lún vào trong bùn, hơn nữa còn bị nghiền nát qua.
Cùng lúc đó, khí huyết giống như thực chất hóa thành một ngọn núi lớn ép lên thân thể Lý Sương Thành, hắn hoàn toàn mất đi lực phản kháng.
Keng keng keng!
Đầu bị giẫm lún vào mặt đất, Lý Sương Thành điên cuồng cào chân phải Sở Hà, phát ra tiếng ma sát chói tai khó nghe, tia lửa không ngừng bắn ra.
- Dùng sức! Chỉ có chút lực như vậy còn muốn gãi ngứa cho ta sao?!
Đôi mắt Sở Hà tỏa ra ánh sáng màu vàng hừng hực, chân to giống như một cái máy thuỷ lực điên cuồng giơ lên hạ xuống, giẫm lên đầu Lý Sương Thành.
Động tĩnh từ móng vuốt của Lý Sương Thành dần dần nhỏ lại.
Lý Sương Thành này có thể phách mạnh mẽ không kém gì mình, còn có nước bọt công kích khó lòng phòng bị cùng với Hồn Khí, thực lực không thể bảo là không mạnh.
Đáng tiếc hắn gặp phải là Sở Hà…
⚝ ✽ ⚝
Lại giẫm thêm một cước, giấm đối phương vào sâu trong mặt đất.
Sở Hà rút chân ra, trên mặt lộ ra vẻ mặt thoải mái, hắn ngồi xổm người xuống nhìn Lý Sương Thành nửa người bị giẫm vào trong bùn đất, lạnh lùng nói:
- Lão cóc, có giỏi lại phun cho ta xem!
Lý Sương Thành:...
- Ừ? Lại dám giả chết?
Sở Hà trợn mắt, bàn tay to nóng hổi giống như bàn ủi dưa vào trong đất, kéo ra một đám tóc rối bời, hắn dùng sức kéo suýt nữa kéo dứt đầu đối phương.
- Không… Không nên!
- Sở Hà, ta sai rồi, ta trả tảng đá trả lại cho ngươi, ngươi buông tha cho ta có được không, chúng ta đều là người cùng một đường, không cần thiết đấu ngươi chết ta sống, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói, ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi!