Chương 89 – Bản tính mù đường, màng đỏ trong động (2)
Bí động không rõ sẽ phát sinh cái gì, thuộc hạ cũng không thể bảo đảm.
- Quả thật nên tới đây.
Nam tử áo trắng tiêu sái mở ra quạt giấy, nói với Chu Thải Điệp bên cạnh:
- Tiểu Điệp, đã tìm được hành tung Huyền Mãng Giao, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo nên giao cho Cát Thất.
- Nhưng, bí động đang ở trước mắt, không đi xuống có phải quá đáng tiếc.
Chu Thải Điệp hai mắt rạng rỡ phát sáng, nóng lòng thử một lần.
Nam tử áo trắng thoáng biến sắc, nói:
- Không thể, Chu thúc thúc đã phân phó ta, nhất định phải bảo đảm an toàn của ngươi, ta không thể…
- Đi, không đi xuống thì không đi xuống, không cần cầm phụ thân ta ép ta.
Chu Thải Điệp căm giận bất bình, nghiêng đầu qua một bên.
Nam tử áo trắng cười cượng, cúi đầu không nói.
Hà đại sư ngồi chồm hổm trên vai trận nô, lặng lẽ lau la bàn, tính thời gian, thời cơ vừa đến, hắn lập tức ngẩng đầu.
- Các vị, nên hành động.
Trận nô dưới chân cất bước, dẫn đầu nhảy xuống vách núi dựng đứng, những người khác liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng đi tới vách đá, đều nhảy vào biển sương mù.
Sở Hà nhìn đáy cốc tối tăm, trầm ngâm một lát, nhảy vào biển sương mù, tiếng gió thổi gào thét bên tai, cảm giác mất trọng lượng bao phủ nội tâm.
Thời gian trôi qua vài giây, ánh sáng màu vàng trên tay trái nhất thời hiện ra, giống như một miếng mũi khoan đâm thẳng vào vách núi, âm thanh kim loại ma sát với vách đó vang vọng bên tai Sở Hà, từng khối đá rơi xuống phía dưới.
Sức cản cường đại đã hãm tốc độ rơi xuống của Sở Hà.
Qua không bao lâu, Sở Hà vững vàng rơi xuống đất.
Xung quanh hơi nước lượn lờ, ngoại trừ tường đá hơi nghiêng trơn nhẵn, bên kia là bóng tối mênh mông vô bờ, ngay cả ánh trăng cũng không có cách nào xuyên qua.
Nhìn lâu, trong lòng sẽ xuất hiện một tia cảm giác áp lực.
Sát!
Ở cách Sở Hà không xa, tia lửa sáng ngời xuất hiện xua tan sương mù chung quanh, chiếu sáng phạm vi gần một mét, lộ ra Diêu Ngọc Chi áo đen.
Nàng mờ mịt nhìn xung quanh, không biết đang ở chỗ nào.
Là nàng?
Sở Hà nhíu mày, nhớ tới bản tính mù đường của Diêu Ngọc Chi.
- Này, ở đây.
Sở Hà lên tiếng nhắc nhở, bàn tay chà xát ra khí huyết ngọn lửa.
Diêu Ngọc Chi đi trên vách đá, nhìn thấy Sở Hà, lập tức nhảy mấy cái, nhảy tới gần Sở Hà.
- Ngươi có phải không biết nên đi đâu hay không?
Sở Hà dập tắt ngọn lửa trong tay, dứt khoát nói.
- Ta biết.
Diêu Ngọc Chi nón lá rộng vành lay động nhẹ nhàng, thề thốt phủ nhận.
- A, vậy thì tốt quá.
Sở Hà cười ha hả:
- Vừa vặn, ta quên bí động ở bên trái hay bên phải, nếu ngươi biết vậy thì do ngươi dẫn đường.
Diêu Ngọc Chi:...
Không khí lâm vào im lặng, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
- Ha ha, lừa gạt ngươi, thật ra ta biết bí động ở đâu.
Sở Hà nói xong, chờ mong nhìn nữ tử áo đen trước mặt, Diêu Ngọc Chi cũng cách khăn che mặt nhìn chằm chằm vào Sở Hà không chớp mắt.
Một lúc sau.
Sách, tại sao còn không ném vàng?
- Ta có thể chỉ đường, nhưng mà…
Sở Hà chà xát tay, chuẩn bị chủ động xuất kích.
Tăng!
Kiếm quang màu xanh lam lóe lên, trong chớp mắt, kiếm sắc bén vào vỏ, sợi tóc bên tai rơi xuống, phát ra hơi lạnh khiến máu trong người Sở Hà nhưng dừng lại.
- Ở bên trái, vị trí bí động ở bên trái.
Bị vũ lực uy hiếp, Sở Hà quyết đoán mở miệng.
Nhưng Diêu Ngọc Chi lắc đầu, cuối cùng vẫn đứng yên tại chỗ, Sở Hà khóe miệng co giật, hiểu rõ đối phương đang quẫn bách.
Tại sao lại có người còn không phân biệt được trái phải?
Nàng không có trợ thủ đắc lực sao?
- Ở bên cạnh.
Sở Hà một ngón tay bên trái, Diêu Ngọc Chi khẽ gật đầu, bàn chân điểm nhẹ, thân hình bay lướt ra, chớp mắt đã biến mất.
- Người này hơi ngốc.
Sở Hà cho ra đánh giá trong lòng, lại không nhịn được nói thầm:
- Quả nhiên ông trời là công bằng, cho người ta thiên phú tu luyện siêu tuyệt, nhưng lại cướp đoạt cảm giác phương hướng trời sinh.
Khi Diêu Ngọc Chi vừa ra tay, Sở Hà đã biết cho dù hắn đột phá Dung Lô Cảnh, chính hắn cũng không phải là đối thủ của Diêu Ngọc Chi.
Thực lực của đối phương thật sự thâm sâu khó lường
Vút!
Bước chân điểm nhẹ, thân thể hắn lao đi, chỉ qua vài giây, một cái hang màu đỏ sậm xuất hiện trước mặt Sở Hà.
Bí động chiều cao bốn trượng, chiều rộng ba trượng, bên trong tường mặt ngoài thô ráp, gập ghềnh, khắp nơi đều là đất đá màu đỏ sậm.
Tuy nhiên, mặt đất có vết cày thật sâu, đá nhọn xung quanh bị mài bằng, hình như gần đây có vật gì nặng đã nghiền ép qua.
- Túy Hổ, ngươi quá chậm.
Mới vừa bước vào bí động, Hà đại sư lại bất mãn nói.
Sở Hà áy náy khẽ gật đầu, cũng không muốn nói gì.
Nhưng ở trong mắt Hà đại sư, Sở Hà lại là thái độ không quan tâm, điều này làm cho ánh mắt của hắn híp lại, trong lòng vô cùng khó chịu.