Chương 105 – Thiết Y Cảnh thành! Lực lớn vạn cân!
Keng!
Sóng âm đinh tai nhức óc vang vọng, tia lửa văng ra khắp nơi!
Lá đỏ gian nan đột phá tất cả phòng ngự, cuối cùng dừng lại trên người Sở Hà.
Mặt đất vỡ nát thành từng khối, không khí cũng bị đánh tan.
Cho dù Sở Hà đột phá Thiết Bố Sam tầng thứ hai cũng không có khả năng ngăn cản công kích của Hồng Chiêu Dung thụ, trên cơ thể xuất hiện nhiều tơ máu.
Thân thể giống như bao tải bị đánh bay ra ngoài.
- Sao có thể?!!
Bên kia, chợt vang lên tiếng gào thét khó tin của Hồng Chiêu thụ yêu, ý thức của nó tập trung vào lão nhân xuất hiện bên cạnh xương ngón tay màu đen.
Tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn.
Người này chính là Hà Kỳ!
Tất cả mọi người đều bị công kích, riêng Hà Kỳ giả chết lại tránh thoát lá đỏ tấn công, hắn lợi dụng thủ đoạn đặc biệt, xuất hiện bên cạnh xương ngón tay.
Hơn nữa, khí thế Hà Kỳ đột nhiên tăng vọt, hắn đột phá đệ tam cảnh, khí tức mặc dù có phần bất ổn, nhưng hắn đúng là Dung Linh cảnh hàng thật giá thật!
Hắn đã sớm có kế hoạch, đưa tay nắm chặt xương ngón tay.
Trận bàn trong tay tỏa ra ánh sáng màu đỏ, vô số vết rạn xuất hiện.
- Tuy chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng đủ rồi!
Hà Kỳ tiếng như tiếng sấm, giọng nói mang theo âm điệu trêu tức.
- Ngươi là ai!?
Hồng Chiêu thụ yêu mở miệng quát lớn, rất nhiều cành cây bao phủ Hà Kỳ, nó nhất định không thể nhìn Hà Kỳ mang theo xương ngón tay rời đi.
Nó sở dĩ ngạc nhiên, là vì sự việc liên quan tới xương ngón tay màu đen, ngoại trừ Huyền Mãng Giao ra, nó chưa từng nói với ai, cho dù là Huyền Mãng Giao cũng không biết lai lịch của xương ngón tay, nhưng tại sao Hà Kỳ lại biết?
Cùng lúc đó, Diêu Ngọc Chi khó khăn lắm mới tránh thoát lá đỏ tấn công cũng ra tay, mục tiêu là Hồng Chiêu thụ yêu và xương ngón tay màu đen trong tay Hà Kỳ.
Giờ phút này, mục đích cuối cùng của bọn họ cũng trở nên rõ ràng!
Oanh…
Trong đống đá đổ nát, một bàn tay to lớn vươn ra.
- Khụ khụ khụ, đau chết lão tử!
Sở Hà xoay người bò ra khỏi đống đổ nát, sắc mặt trắng bệch.
Nhìn thấy ba phương tranh đấu trên không trung trong hang động, hắn làm sao không biết cái gọi là Huyền Mãng Giao bản mạng Huyết Cốt chính là ngụy trang, mục đích từ đầu của mấy người này đều là xương ngón tay màu đen trong tay Hồng Chiêu yêu thụ.
Đáng thương Chỉ công tử còn bị Hà Kỳ dụ dỗ mà không hay biết gì.
Xương ngón tay kỳ lạ bất phàm, xen lẫn với khí tức tai ách không rõ, còn có một loại năng lượng kỳ lạ mà hắn chưa từng cảm nhận được.
Sở Hà đứng sừng sững trong đống đổ nát, hắn không có dự định xen vào trận tranh đấu này, mỗi một người trong bọn họ đều có khí tức cường đại hơn xa bản thân, có lẽ đều là tồn tại Dung Linh cảnh, tùy tiện một đòn cũng có thể lột da của hắn.
Tuy nhiên…
Sở Hà vốn nên nhân cơ hội này lặng lẽ bỏ chạy lại không vội vàng rời đi, hắn quay đầu nhìn Huyền Mãng Giao đang hấp hối.
Bản mạng Huyết Cốt người khác không cần, nhưng hắn cần!
Trong mắt Sở Hà lóe sáng huyết viêm, hắn vụn trộm đến gần đầu rắn, nhưng giữa đường vẫn bị Huyền Mãng Giao phát hiện ra hắn tới gần.
Huyền Mãng Giao dùng đồng tử màu xanh nhìn chằm chằm vào Sở Hà.
- Chờ ở nơi này không nên động, ta lập tức trị liệu giúp ngươi!
- Cút! Cút ngay! Nhanh cút ngay cho ta!
Huyền Mãng Giao nhìn ra Sở Hà không có ý tốt, thân thể nó bị đánh thành cái sàng, không có cách nào nhúc nhích, Huyền Mãng Giao gào lên giận dữ.
Vèo!
Miệng máu mở lớn, một cái răng nanh giống như mũi tên nhọn xuyên qua không trung lao đến, khi bay còn mang theo ánh sáng màu đen, hiển nhiên răng nanh còn mang theo kịch độc, nó dùng tốc độ cực nhanh bắn về phía Sở Hà.
Đây là thủ đoạn tự vệ duy nhất còn lại của Huyền Mãng Giao.
- Ngu ngốc, không có ánh mắt như vậy, ngươi nên đi chết đi!
Sở Hà cười giễu cợt một tiếng, hai chân đạp mạnh vào mặt đất, lực lượng dời núi lấp biển ép bạo không khí, cơ thể cao lớn hóa thành từng tầng ảo ảnh, mỗi lần lập lòe đều làm cho nanh độc đâm vào khoảng không, Sở Hà không ngừng đến gần vị trí của Huyền Mãng Giao.
- Chết! Chết a! Vì sao bắn không trúng?!
Huyền Mãng Giao nằm dưới đất, nó phát ra tiếng gào thét vô năng.
Mắt thấy Sở Hà giống như một con hung thú màu đen lao tới, trong lòng nó hoảng hốt, chỉ có thể bất đắc dĩ triệu hồi nanh độc trở về trong miệng.
Huyền Mãng Giao đau khổ giãy giụa thân rắn, nó giãy dụa giống như giòi bọ, nó không ngừng bò ra xa.